Tiếng nổ xuyên qua khu rừng loáng thoáng truyền đến, quanh huyện thành nho nhỏ là cảnh tượng bận rộn rối loạn.
Binh sĩ dắt ngựa chiến đi qua đi lại, đẩy đồ quân nhu đi vào thành trì cũ nát, gần đó có một đội binh sĩ đang dùng hòn đá sửa lại tường đất, phía xa có thám báo cưỡi ngựa chạy như điên trở về:
- Bốn phương hướng đều có chó Kim . . .
Tề Tân Hàn đứng ở trên tường thành nhìn tất cả điều này.
Huyện thành bỏ hoang có tường thành tàn phá này tên là Truyền Lâm Phô, nằm trong núi phía Đông huyện thành Tây, mấy trăm năm có người ở, nhưng tùy theo người Nữ Chân xuôi nam, cướp núi tàn phá, Đới Mộng Vi chủ trì mở cổng huyện thành Tây thu nhận cư dân xung quanh nên chỗ này đã bị bỏ hoang.
Tuy liên tục mượn đường đi Phàn thành, Đới Mộng Vi biểu hiện ra thành ý to lớn, bên này đứng ra kêu gọi, một số Hán quân tụ tập lại đây, nhưng đội do Tề Tân Hàn dẫn dắt mãi không lập tức chạy tới góp vui. Trứng gà không thể đặt trong cùng một rổ, đây là kinh nghiệm đổi từ bài học đẫm máu năm xưa.
Lúc trước Tề Tân Hàn dẫn dắt ba nghìn người bị đuổi theo một đường, Vương Trai Nam xem như nhóm đầu tiên đến cứu, tiếp ứng, tuy rằng sức chiến đấu không mạnh, nhưng dù sao đông người. Nhưng sự thực chứng minh, dưới thủ đoạn vận động của Đới Mộng Vi, hệ thống tình báo Hoa Hạ quân cũng bị mê hoặc và quấy nhiễu một phần. Lần này người Nữ Chân thế tới rào rạt, Hán quân ở xung quanh cũng phạm vi lớn khép lại vòng vây, Tề Tân Hàn mang theo đội ngũ lùi đi Truyền Lâm Phô, trong một chốc chưa thể quyết định nên núp vào hay là mạo hiểm chạy trốn.
Dưới tình huống tình báo không vươn vòi ra xa được, dùng ba nghìn người tùy tiện phá vòng vây rất có thể sẽ bị chặn đánh ở nửa đường. Một khi bị đẩy vào vũng bùn, cuối cùng sợ rằng sẽ chỉ là hậm hực nhìn toàn quân bị diệt.
Lần này nghìn dặm chạy đi đánh Tương Phàn vốn là hành vi cực kỳ mạo hiểm, nhưng dựa theo tình báo bên Trúc Ký, đầu tiên là động tác của hai người Đới, Vương có độ tin cậy nhất định, ngoài ra còn vì dù tấn công Tương Phàn không được, liên hợp Đới, Vương phát ra một kích này cũng có thể đánh thức nhiều người còn đứng ngoài quan sát. Ai biết Đới Mộng Vi phản loạn không chút báo trước, lão quay phắt thay đổi lập trường, mọi người đều bị mắc kẹt trong vùng đất chết này, Hán quân vốn muốn quay về phe chính nghĩa, sau khi bị đồ sát thì khu vực Hán Thủy này đã là thần hồn nát thần tính.
Người lục lâm, nhân viên Vũ Thủy Khê vốn hoạt động ở khu vực này, e rằng hiện tại cũng bị vô tình bắt giết.
Gần đó có một đội người đi tới, khi đến gần thì bị binh sĩ dưới trướng của Tề Tân Hàn ngăn cản.
Tề Tân Hàn phất tay nghênh đón:
- Vương tướng quân, thế nào rồi?
Vương Trai Nam là một tướng lĩnh trung niên mặt mũi hung dữ, khuôn mặt chữ điền, mặt rỗ.
Vương Trai Nam nhìn Tề Tân Hàn:
- Ta cũng nhận được tin tức, bên huyện thành Tây gần như toàn quân bị diệt.
Vương Trai Nam nghiến răng nghiến lợi, môi run rẩy:
- Chó già họ Đới bán đứng tất cả mọi người.
Tề Tân Hàn lặng im giây lát:
- Vương tướng quân có biết tại sao Đới Mộng Vi nổi lên tâm tư như vậy không? Lão nên tưởng tượng được chờ người Nữ Chân rời đi thì mình cũng sống không lâu.
Vương Trai Nam khẽ gầm lên:
- Ta không biết. Nếu có cơ hội, ta muốn tự tay bằm thây hắn ra vạn mảnh!
Hắn nhìn Tề Tân Hàn, hỏi:
- Tiếp theo Tề tướng quân định làm sao? Có suy nghĩ rõ ràng nên xử trí chúng ta như thế nào chưa?
- Mọi người kề vai chiến đấu, xử trí cái gì, bậy bạ.
Vương Trai Nam nhìn Tề Tân Hàn, trợn to mắt hỏi:
- Là Đới Mộng Vi kia và ta cùng nhau dụ ngươi tiến đến, ngươi không hoài nghi ta!?
Tề Tân Hàn nhìn thẳng Vương Trai Nam:
- Tình báo lúc trước chứng minh họ Đới và Vương tướng quân không phải quan hệ phụ thuộc, một lần bán đứng nhiều người như vậy, sợ nhất là mưu sự không giữ bí mật được. Việc đến hiện giờ, ta cược Vương tướng quân trước đó không biết việc này, cũng là bị Đới Mộng Vi lợi dụng. Tuy đã thua ván cược trước, nhưng lần này hy vọng Vương tướng quân đừng làm ta thất vọng.
Mặt trời chiều đang rơi xuống núi, tiếng chém giết ở phía xa và tiếng người ồn ào ở gần hòa cùng nhau.
Vương Trai Nam giữ khuôn mặt hung dữ nhìn Tề Tân Hàn một lúc lâu, sau đó nâng tay lên đấm mạnh vào ngực:
- Có câu nói này của ngươi, từ nay tính mạng của Vương mỗ và một vạn hai nghìn nhi lang dưới tay bán cho Hoa Hạ quân! Muốn làm như thế nào tùy ngươi quyết định!
Tề Tân Hàn gật đầu, hỏi:
- Vương tướng quân biết Hạ Thôn không?
Vương Trai Nam gật đầu.
Tề Tân Hàn nói:
- Vậy tiếp theo, chúng ta thương lượng trận chiến phòng ngự này nên đánh như thế nào . . .
Mọi người ở trên tường thành mở ra bản đồ, mặt trời đã lặn, chút ánh sáng cuối cùng chiếu vào tòa thành nhỏ trong núi. Mọi người đều hiểu, đây là cục diện rất tuyệt vọng, Hoàn Nhan Hi Doãn đã đến, theo Đới Mộng Vi phản loạn, minh hữu ẩn giấu trong phạm vi mấy trăm dặm giây phút này đều đã bị một lưới bắt hết. Không còn minh hữu làm nền móng, khó mà chạy trốn ra xa hay di chuyển.
Trên trời không đường, dưới đất không cửa.
Nhưng nhiều năm trôi qua, mọi người cũng sớm đều hiểu được, dù gào khóc cũng chẳng giúp ích gì cho sự tình phải đối mặt, bởi vậy mọi người cũng chỉ có thể đối diện hiện thực, dựng lên công sự phòng ngự trong ngõ cụt này. Vì bọn họ hiểu rằng cách mấy trăm dặm tất nhiên đã có người không ngừng một phút giây tấn công người Nữ Chân, tất nhiên có người đang dốc hết sức mình muốn cứu bọn họ.
Họ tin rằng ở phương xa hơn, quân đội của Tây Nam tựa như lửa dưới lòng đất xông về phía Kiếm Môn Quan, chờ bọn họ đánh thông nút tắc cứng rắn kia sẽ như dung nham phun trào lên mặt đất, Nữ Chân Tây Lộ quân sẽ không còn bao nhiêu thời gian.
Ráng chiều kéo dài.
Lướt qua bầu trời dài dặc, xuyên qua khoảng cách mấy trăm dặm, giây phút này, Tây Lộ quân của Kim quốc đang từ cửa núi Kiếm Các đi hướng Chiêu Hóa, tiên phong của binh lực kéo dài hướng Hán Trung.
Quân đội này một đường đi tới cực kỳ chật vật, nhưng vì khát vọng vè nhà và giác ngộ thua trận sẽ gặp phải chuyện gì, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Tông Hàn vẫn giữ chiến ý nhất định. Thậm chí một số binh sĩ trải qua hơn một tháng giày vò đã lộ tính dữ, khi lên chiến trường thì càng thêm điên cuồng, chém giết tàn bạo. Tình huống như vậy tuy rằng không thể tăng thêm tổng thể thực lực của quân đội, nhưng ít nhất khiến cho sức chiến đấu của đội quân này không rớt xuống trung bình.
Từ khía cạnh nào đó thì đây là một loại thể hiện tự tôn mà bộ đội người Kim giữ gìn mấy chục năm đang thiêu đốt phút cuối.
Lính Kim rút từ phương hướng Kiếm Các đã lục tục lên gần sáu vạn, gần Chiêu Hóa, bộ đội chủ lực vốn do Hi Doãn dẫn dắt bị mang đi hơn một vạn, lúc này lại còn lại hơn vạn tinh nhuệ Đồ Sơn Vệ lại bị giao trả về tay của Tông Hàn. Ngoài hơn bảy vạn người này còn hơn hai mươi vạn Hán quân bị làm như quân tốt thí sắp xếp ở xung quanh. Trong một năm qua, đám Hán quân này đồ thành, cướp bóc, chiếm nhiều vàng bạc tài sản, tay dính đầy máu tươi, cũng thành người ủng hộ người Kim vô cùng kiên định.
Mé bên bọn họ là Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt quân đoàn Hoa Hạ Bảy đã lục tục phát động tiến công vài lần trong suốt tháng bốn, một lần là định ngay mặt cứng rắn đánh Tông Hàn, một lần là tiến công Kiếm Các, một lần là đánh về phía Hán Trung. Trong lúc đó Đồ Sơn Vệ đã vài lần đụng độ nhưng có dấu hiệu không ngăn được, tuy nhiên, Tông Hàn dù gì chiếm ưu thế binh lực, mấy đợt tấn công của Tần Thiệu Khiêm tuy đều mang lại thành quả chiến đấu nhất định, có sức uy hiếp kinh người, nhưng cuối cùng vẫn bị Tông Hàn tương đối ung dung lần lượt hóa giải.
Từ Chiêu Hóa đi hướng Kiếm Các, từ xa có thể thấy từng làn khói bụi dâng lên trong dãy núi ở Hùng Quan. Lúc này, một đội ngũ mấy nghìn người dưới sự dẫn dắt của Thiết Dã Mã đã rời khỏi Kiếm Các, hắn là đại tướng Nữ Chân rời đi thứ hai đếm ngược trong Kiếm Môn Quan, hiện nay tướng lĩnh cao tầng của Nữ Chân còn trấn giữ trong quan chỉ có Bạt Ly Tốc.
Dọc đường đại quân rút ra Tây Nam, Thiết Dã Mã thường sống động trên chiến trường cần đoạn hậu. Chiến đấu anh dũng của hắn nâng cao sĩ khí người Kim, cũng khiến hắn được rèn luyện nhiều.
Sau khi quân đội rời khỏi huyện Hoàng Minh thì mức độ chấn động gặp truy kích đã hạ thấp, chỉ có tướng thủ vệ cửa ải Kiếm Các trở thành khâu then chốt trong địa chiến lần này. Thiết Dã Mã vốn chủ động xin đi, muốn dẫn quân trấn thủ Kiếm Các, chặn đường ra ải của quân đoàn Hoa Hạ Năm, nhưng lần này, vô luận là phụ thân hay Bạt Ly Tốc đều không đồng ý với ý tưởng này của hắn. Bên phụ thân càng phát ra nghiêm lệnh, bắt Thiết Dã Mã nhanh chóng theo kịp bước chân của đại quân chủ lực, điều này khiến hắn thầm cảm thấy tiếc nuối.
Xem tình huống nửa đoạn sau của đại quân rút lui thì Hoa Hạ quân đã dần ngừng sử dụng hỏa khí uy lực to lớn kia, hoặc có lẽ là số lượng loại hỏa khí này đã cạn kiệt đúng như dự liệu. Ngoài ra, căn cứ Thiết Dã Mã trong khoảng thời gian này tới nay phát giác và tính toán, Hoa Hạ quân ở Tây Nam này rất có thể còn đối mặt tình huống khác càng phức tạp hơn. Mãi tới hôm nay rời khỏi Kiếm Các, lời nói của Bạt Ly Tốc đã chứng thực ý tưởng của Thiết Dã Mã có tính khả thi rất lớn.
- Đánh trận gần nửa năm, Hoa Hạ quân ở Tây Nam này thương vong không ít. Số người trong tay Ninh Nghị vốn đã thấy đáy, hơn một tháng nay có mấy vạn tù binh bị nhốt trong núi không đưa ra ngoài được, Hoa Hạ quân hiện giờ giống như một con trăn to nuốt voi, nhích nhẹ một cái là bụng của nó sẽ tự nứt vỡ ra. Trên thực tế, nếu có cơ hội thì ta thà rằng một lần nữa tiến quân liều một phen, có lẽ đội quân này sẽ tự tan tác cũng chưa biết chừng.
Ý tưởng của Bạt Ly Tốc bổ sung đầy đủ cho suy đoán trong lòng Thiết Dã Mã, cũng nói rõ đạo lý gừng càng già càng cay. Thiết Dã Mã chỉ là cho rằng cắt đứt Kiếm Các thì đại quân ở hậu phương có thể tập kết lại một chỗ, ung dung đối phó Tần Thiệu Khiêm to gan tách lẻ, không chừng có thể bẻ gãy một tay của Hoa Hạ quân ngay trước mắt Ninh Nghị, khiến hắn chỉ biết thở dài nhìn Kiếm Các. Nhưng không ngờ trong lòng Bạt Ly Tốc vẫn ôm ý định lại tấn công Tây Nam.
Hành vi này là được ăn cả ngã về không, chín chết một sống, nhưng trong giờ phút Hoa Hạ quân thả lỏng cảnh giác, nếu thật sự thành công thì sẽ là chiến tích vĩ đại đến cỡ nào? Tiếc rằng trong tình hình Tà Bảo qua đời, Thiết Dã Mã biết phụ thân và quân đội đều sẽ không cho phép hắn lại làm chuyện mạo hiểm như vậy.
Thế thì đành chờ đến đại doanh, xin phụ thân cho đi tham dự bao vây tiêu diệt Hoa Hạ quân Bảy do Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt.
Mặt trời lặn chiếu sáng, cờ quạt của quân đội kéo dài tới trước trên đường bùn đất.
Đại quân thảm bại, huynh đệ và đồng bào chết thảm, cảm xúc đó còn trào dâng trong lòng Thiết Dã Mã, giờ phút này hắn không e sợ bất kỳ chuyện gì.