Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1197 - Chương 1197: Liệt Triều 8

Chương 1197: Liệt Triều 8 Chương 1197: Liệt Triều 8

Chúng ta hãy đưa tầm nhìn kéo dài đến Tây Nam.

Vượt qua Kiếm Các, con đường vốn khúc chiết uốn lượn lúc này xếp đầy các loại vật tư, đồ quân nhu dùng để ngáng đường. Có nơi bị nổ sụp, có khúc đường bị cố ý đào rỗng. Trong dãy núi gập ghềnh hai bên đường núi thỉnh thoảng có thể thấy vết cháy đen ngòm để lại sau lửa cháy lớn, một số nơi trên núi còn đang cháy lửa.

Từ Kiếm Các đi tiếp năm mươi dặm đến huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê, từng chỗ doanh địa bắt đầu xuất hiện trong vùng núi, lá cờ một ngôi sao nèn đen của Hoa Hạ quân thấp thoáng trong núi. Doanh địa dựng dọc theo con đường, nhièu tù binh đang được tập hợp, kéo dài trên đường núi. Từng đội tù binh bị áp hướng hậu phương, đoàn người chen chúc ở trong núi, tốc độ cũng không nhanh.

Cho dù đã là khu vực bị Hoa Hạ quân khống chế, nhưng trong dãy núi xung quanh ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy cột khói dâng lên, mỗi ngày đều có chiến đấu quy mô nhỏ phát sinh ở khắp núi rừng.

Lúc người Kim chật vật chạy trốn, nhiều lính Kim bị bắt giữ, nhưng vẫn có mấy nghìn binh sĩ Kim quốc hung hãn trốn vào rừng rậm gần đó, giờ đây thấy không thể về nhà được nữa, bọn họ gặp phải chiến đấu thì cũng lựa chọn đốt lửa ở các nơi, lửa cháy lan ra đôi khi đốt chết chính họ, nhưng cũng tạo thành nhiều rắc rối cho Hoa Hạ quân. Có mấy chỗ lửa thậm chí lan đến trại tù binh dựng ở ven đường, Hoa Hạ quân mệnh lệnh tù binh đốn chặt cây cối hình thành vùng cách ly. Có một, hai lần tù binh định thừa dịp lửa cháy lớn thì chạy trốn, nhưng nhiều người bị đốt chết trong lửa cháy hừng hực.

Vào phút hoàng hôn buông xuống, từ trong nhà gỗ trên sườn núi phía Tây huyện Hoàng Minh nhìn ra ngoài có thể thấy khói đen bốc lên nghi ngút trong núi rừng phương xa, bên dưới sườn núi là doanh địa hẹp dài dựng dọc theo con đường, mấy nghìn tù binh lính Kim tạm bị giam ở đây, xen lẫn trong đội ngũ Hoa Hạ quân kéo dài vài dặm ở thung lũng.

Nhà rộng lớn trên sườn núi là sở chỉ huy của quân doanh này, quân nhân Hoa Hạ quân đang đi qua đi lại trong nhà, âm thanh bận rộn hòa vào nhau. Trước bàn gỗ đặt gần cửa sổ, vài người trẻ tuổi mới đến báo danh đang ngồi chung với Ninh Hi quản lý một phần công việc bên này, lắng nghe hắn nói vấn đề gặp phải trong thời gian gần đây.

Ninh Hi dựa vào bàn dài, nói:

- Binh lực có thể điều động đã sớm thấy đáy. Hiện giờ tù binh bị tạm giam trong núi gần ba vạn, một nửa là người bệnh. Một con đường núi gập ghềnh khó đi rồi, tù binh còn không nghe lời, kêu họ xếp thành hàng dài đi ra ngoài, một ngày đi không được hơn mười dặm, dọc đường thường bị mắc kẹt, có người muốn chạy trốn, có người giả bệnh, có người muốn chết, trong rừng còn có một số kẻ không muốn sống, hở chút là đánh nhau.

- Đánh trong rừng, đốt lửa khiến tù binh manh nha ý đồ. Bọn họ đi chậm, còn phải cho ăn uống, dược liệu, lương thực vận chuyển từ ngoài núi vào, vốn đã là đường khó đi còn bị chiếm một nửa, lúc đi lúc ngừng thế này thì một tháng cũng không rút ra ngoài nổi. Ngoài ra tuần tra đường núi năm mươi dặm lại cần điều nhiều người canh giữ, đội tuần tra cũng cần người, ngẫu nhiên còn bị thương vong, đã trứng chọi đá.

- Chuyện phiền phức nhất là phòng ngừa dịch, giờ đã vào hè, người chết trong núi thi thể sình thối, sơ sẩy một cái là có ôn dịch. Nếu bị ôn dịch thì không tưởng tượng nổi hậu quả. Ta hiện tại mới biết, năm đó tại sao Vũ An quân Bạch Khởi muốn hố chết bốn mươi mấy vạn người, nhưng chúng ta không thể làm như vậy. Các ngươi hãy nhìn bên ngoài, nếu đám tù binh đó tùy thời vùng lên làm phản xông tới trước cũng sẽ không khiến ta bất ngờ.

Ninh Hi lau trán, bất chợt cười nói:

- May mắn các ngươi đến, không ai được bỏ chạy, lần này phải giúp ta.

Có người trả lời:

- Thì đến để giúp ngươi mà.

Mấy thiếu niên đang ngồi đều xuất thân quân lữ, nếu như nói nhóm người Vũ Văn Phi Độ, Tiểu Hắc là nhóm người trẻ tuổi đầu tiên được Ninh Nghị bồi dưỡng thông qua Trúc Ký, Hoa Hạ quân, sau đó tới đám người Hầu Nguyên Ngung, Bành Việt Vân, Tả Văn Hoài xem như đời thứ hai, đến Ninh Hi, Mẫn Sơ Nhất và nhóm người trước mắt là đời thứ ba.

Mọi người sớm quen mặt nhau, lúc mới bắt đầu đại chiến, đám thanh niên vừa trưởng thành này bị xếp vào các quân đội để làm quen công việc khác nhau, bây giờ chiến sự tạm ổn định điều dưỡng bọn họ mới được phái tới chỗ Ninh Hi, tổ chức một tổ nhỏ. Không phải Ninh Nghị chủ đạo chuyện này, mà là Tô Đàn Nhi ở Thành Đô xa xôi và một số thần tử cũ lấy Tô Văn Phương, Tô Văn Định của Tô gia cầm đầu, đương nhiên, Ninh Nghị không có ý kiến gì với việc này.

Tiếp theo là phân phối và sắp xếp công tác, những người trẻ tuổi có mặt ở đây đều có dã tâm đánh nhau, lập tức hỏi trạng huống của Kiếm Các ở phía trước.

Ninh Hi hơi trầm mặc:

- Đường núi khó đi, người Nữ Chân để lại một số chướng ngại vật và phá hoại đều có thể vượt qua, nhưng còn quân đội đoạn hậu, nếu không sử dụng Đế Giang thì hơi khó đột phá. Ý chí đoạn hậu của Bạt Ly Tốc rất kiên quyết, hắn cài một số 'đội cảm tử' ở dọc đường, yêu cầu bọn họ dù chết cũng phải bảo vệ được đường, dù là Cừ sư đoàn trưởng dẫn đầu tiến lên vẫn bị thương vong nhiều.

Mọi người nhìn nhau:

- Người Nữ Chân vẫn còn dã tính, huống chi bao nhiêu năm qua, nhiều người có gia đình ở phương Bắc, nếu Bạt Ly Tốc lấy đó làm uy hiếp thì đúng là khó khăn đánh tới dưới cửa ải của Kiếm Các.

- Người Nữ Chân không thể nào luôn tử thủ Kiếm Các, đại quân ở phía trước bọn họ vừa rút lui, ải đó cuối cùng vẫn sẽ là của chúng ta.

- Nhưng như vậy thì chủ lực ở ngoài ải của họ đã tăng lên gần mười vạn, Tần tướng quân mang theo hơn hai vạn người khó mà đánh tan hợp sức của Tông Hàn và Hi Doãn, thậm chí có thể bị Tông Hàn ăn ngược lại. Phải đánh thông Kiếm Các bằng tốc độ nhanh nhất thì chúng ta mới có thể lấy lại quyền chủ động về mặt chiến lược.

Mọi người nghị luận, lúc này Ninh Kỵ từ ngoài cửa đi vào, nhìn bọn họ, lặng im một lúc rồi mở miệng hỏi:

- Ca, Sơ Nhất tỷ kêu ta hỏi ca là buổi tối ca muốn ăn cơm hay bánh bao ngọt?

Ninh Hi đang nói chuyện với mọi người, nghe câu hỏi thì hơi đỏ mặt, hắn ở trong quân không bao giờ làm cái gì đặc biệt, nhưng hôm nay có lẽ là Mẫn Sơ Nhất đi cùng mọi người đến, nàng muốn nấu cơm riêng cho hắn nên mới có câu hỏi này.

Ninh Hi đỏ mặt nói:

- Mọi người ăn gì thì ta ăn cái đó, có gì mà hỏi.

Ninh Kỵ bất đắc dĩ nói:

- Đêm nay đội bếp vừa nấu cơm cũng làm bánh bao.

Ninh Hi phất tay nói:

- Được rồi, ngươi ăn cái gì thì ta ăn cái đó.

Ninh Kỵ nhìn hắn:

- Ta ăn phân.

Nhà gỗ yên lặng giây lát, có người đang uống nước không kiềm được phun ra, đám thanh niên cười nắc nẻ, mọi người trong bộ chỉ huy ở xa hoặc gần đều cố nhịn cười.

Ninh Hi hít sâu, nói:

- Ngươi nói với Sơ Nhất, ăn gì cũng được.

- Sơ Nhất tỷ muốn nấu cơm cho ca, người ta tốt bụng mà không biết ơn.

Ninh Kỵ nghiêm nghị nói xong câu này thì xoay người đi ra ngoài. Đám người ở trong phòng thế này mới cười phá lên.

Có người cười té xuống ghế, cũng có người hỏi:

- Tiểu Kỵ làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?

Ninh Hi che trán nói:

- Nó muốn ra tiền tuyến làm quân y, phụ thân không cho, ta trông chừng nó, còn cho nó một vị trí, nói là muốn cho nó thiếp thân bảo hộ ta, nên tâm trạng của nó mới tệ như vậy, ta xui thật.

Mọi người bàn tán rôm rả, cười vui vẻ. Dưới ánh chiều tà, có người nhìn thấy phương xa lại có một cột khói bốc lên, mọi người đứng lên quan sát, bên kia núi tất nhiên lại phát sinh một trận đụng độ, bầu không khí trong doanh địa cũng trở nên quái dị, nhiều tù binh ở dưới núi đều ngóng nhìn khói bụi ở hướng đó.

Dù vừa rồi có chút tiếng cười, nhưng không khí trong và ngoài núi thật ra kéo căng như dây đàn. Đoàn người đều hiểu, trong không khí căng thẳng như vậy tùy thời sẽ xuất hiện ngoài ý muốn. Đánh thua thì khó chịu, sau khi đánh thắng cũng phải đối mặt sợi dây càng lúc càng mảnh, đám thanh niên cảm thụ sâu sắc sự khắc nghiệt của thế giới này.

Ninh Hi nhìn cột khói một lúc, lại nhìn về phía Đông Bắc, nói với mọi người:

- Tiến công Kiếm Các sẽ là mấy ngày sắp tới.

Bình Luận (0)
Comment