Cách Kiếm Các không còn xa, chỉ còn mười dặm.
Bộ đội đã công chiếm nơi đây, đang nghỉ lấy sức trong một mảnh phế tích, tắm trong ánh chiều tà.
Mao Nhất Sơn mới đốt thi thể đồng bạn, đang cho quân y lần thứ hai băng bó vết thương. Có người đưa bữa tối đến, Mao Nhất Sơn cầm hộp sắt ăn, trong miệng còn đọng mùi máu.
Mỗi lần sống sót đều đáng giá vui mừng, nhưng mỗi lần sống đó là các đồng bạn quen thuộc hy sinh, bởi vậy trong lòng Mao Nhất Sơn không có nhiều cảm xúc vui sướng.
Mao Nhất Sơn yên lặng nhai thức ăn, mắt nhìn hướng Đông Bắc, một góc tầm nhìn thấy Cừ Chính Ngôn đang cùng hai trung đoàn trưởng giỏi về công kiên đi tới.
Bọn họ đến gần, hỏi thăm trạng huống của hắn:
- Vẫn khỏe chứ?
- Còn đánh được.
Cừ Chính Ngôn nói:
- Mới nãy nhận được tin từ ngoài núi, đến báo cho các ngươi một tiếng. Bên cạnh Hán Thủy, Đới Mộng Vi lúc trước hợp sức với chúng ta đã làm phản . . .
Trong hoàng hôn, Cừ Chính Ngôn bình tĩnh kể chuyện phát sinh cách mấy nghìn dặm cho mấy người nghe, kể rõ ngọn nguồn, sau đó ngón tay chỉ hướng Kiếm Các:
- Đi từ bên này qua thêm mười dặm, trong vòng ba ngày ta muốn cướp lấy Kiếm Các từ tay Bạt Ly Tốc. Trận đánh sẽ có thương vong không nhỏ, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
Mao Nhất Sơn đứng thẳng, kính lễ. . . .
Đầu tường Kiếm Các, Bạt Ly Tốc cũng đang nhìn mặt trời lặn rực cháy từ đầu kia ngọn núi đến bên này.
Những gì Bạt Ly Tốc nói với Thiết Dã Mã còn một phần giữ lại.
Bạt Ly Tốc là tướng già Nữ Chân, cả đời lăn lộn trong lửa chiến, bởi vậy trong giây phút trước mắt, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của cửa ải Kiếm Các này. Cướp được Kiếm Các, Hoa Hạ quân sẽ xuyên suốt xâu chuỗi được quân đoàn Năm và quân đoàn Bảy, giành quyền chủ động về chiến lược. Nếu không thể giành Kiếm Các, chiến thắng mà Hoa Hạ quân lấy được trong Tây Nam sẽ hứng lấy đả kích nặng.
Chiến tranh hơn năm tháng, binh lực của Hoa Hạ quân đã như trứng chọi đá, nhưng với năng lực và ánh mắt của Ninh Nghị, đặc biệt là phong cách dù ở đường hẹp cũng quyết không lùi bước, sau khi hắn giết Tà Bảo ngay trước mặt Tông Hàn, vô luận trả giá đắt lớn cỡ nào thì hắn đều sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, phương thức bùng nổ nhất cố gắng cướp lấy Kiếm Các.
Sau khi nhìn thấy kết quả trận chiến Vọng Viễn Kiều, Bạt Ly Tốc biết rõ cửa ải trước mắt sẽ là một trong những trận chiến khó khăn nhất mà hắn gặp trong đời. Nếu thất bại, hắn sẽ chết ở đây, nếu thành công, hắn sẽ lấy tư thái anh hùng cứu lại vận mệnh đất nước của Đại Kim.
Khiến người vui mừng là lựa chọn này không khó khăn, kết quả phải đối mặt cũng vô cùng rõ ràng.
Hắn sẽ trấn giữ hùng quan này, không cho Hoa Hạ quân tiến thêm một bước. . . .
Giây phút này, từ bờ Hán Thủy đến Kiếm Các, rồi tới Từ Châu, chặng đường nghìn dặm xa xăm, toàn bộ đất đai căng thành sợi dây mỏng manh. Đới Mộng Vi ở huyện thành Tây chém đầu trên vạn người, Tề Tân Hàn gắt gao phòng thủ Truyền Lâm Phô, đại quân Tần Thiệu Khiêm và Tông Hàn di chuyển va chạm ở phía Tây của Hán Trung, quân đoàn Hoa Hạ Năm đã đến cực hạn cố gắng ổn định hậu phương vừa phải dốc hết sức xông ra cửa ải Kiếm Các. Chiến tranh đã gần đến hồi cuối, dường như mọi người đang lấy sức mạnh ý chí thiêu cháy bầu trời và đất đai.
Lửa lớn sắp bùng cháy lan tràn tới. . . .
Phía trước quan thành của Kiếm Các là một con đường sát sườn núi hẹp hòi, hai bên đường đều là khe núi, xuống đường sát sườn núi là con đường đi thông Tây Nam không quá rộng, đi tới trước thêm một lúc là sạn đạo* hẹp đục từ vách đá.
(*) Sạn đạo là đường núi hiểm trở, đường làm bằng cọc gỗ lát ván bám sát bờ vực.
Lúc lính Kim rút qua con đường này thì phá hủy đường, nhưng đến giữa trưa ngày mười sáu tháng tư hôm nay, cờ xí một ngôi sao nền đen xuyên qua con đường vốn bị phá hư, xuất hiện bên dưới đường sườn núi trước Kiếm Các, đội công binh Hoa Hạ quân giỏi về công trình bằng gỗ có một bộ trang bị hàng loạt hiệu suất cao, chỉ cần chưa tới nửa ngày đã sửa được sạn đạo trong núi bị phá hoại không nặng.
Đội ngũ Hoa Hạ quân tập kết bên ngoài tầm bắn của hỏa pháo, bởi vì đường không quá rộng nên số người xuất hiện trong tầm nhìn không nhiều. Đường sườn núi trước quan thành Kiếm Các, đường trong núi, khắp núi và thung lũng đều là đồ quân nhu vật tư mà lính Kim không thể mang đi, xe bị đập nát, giá gỗ, cây bị chém ngã, đao thương mẻ, thậm chí chông sắt, gai gỗ dùng để chế tạo cạm bẫy, tất cả như ngọn núi nhỏ bịt kín con đường phía trước.
Lính Kim đứng trên tường thành phía trước nhìn qua, khí cầu nóng cột dây thừng lơ lửng trên bầu trời hai đầu quan thành, giám thị động tác của Hoa Hạ quân. Thời tiết sáng sủa, nhưng mọi người đều có thể cảm giác được một bầu không khí nóng nảy đang chậm rãi ngưng tụ.
- Trời làm đẹp lòng người.
Cừ Chính Ngôn cưỡi ngựa lên tiền tuyến, ra lệnh:
- Đốt mấy thứ này cho ta!
Mũi tên bị đốt lửa bắn về phía mớ vật tư chất đống trong núi, giữa đường, thoáng chốc có chỗ bị lửa đốt, qua một lúc lại vang tiếng nổ điếc tai, là thùng thuốc nổ chôn dưới vật tư bị bắt lửa.
Lửa cháy hừng hực, cột khói đen bay lên trời, một phần bị thổi về phía thành quan Kiếm Các. Đội ngũ Hoa Hạ quân mấy nghìn người xếp hàng dài hơn hai dặm trong núi, gần như chiếm hết không gian có thể chứa người. Đội công binh làm theo mệnh lệnh chế tạo ván gỗ, hòm đựng đạn hỏa tiễn và bệ bắn bị nâng đi tiền tuyến, chọn vị trí. Cừ Chính Ngôn gọi bộ đội thám báo đến, tìm tòi và tuần tra vùng núi gập ghềnh xung quanh.
- Nếu phát hiện có quân đội người Kim thì cố gắng đừng đánh rắn động cỏ.
Thành quan của Kiếm Các đã bị phong tỏa, đường núi phía trước đều bị bịt kín, thậm chí phá hủy sạn đạo. Lính Kim lúc này còn ở lại trong núi Tây Nam nếu không thể hạ gục Hoa Hạ quân tiến công thì sẽ vĩnh viễn mất khả năng quay về. Nhưng căn cứ trước kia quan sát và phán đoán Bạt Ly Tốc, vị tướng lĩnh Nữ Chân này rất giỏi đột phát kỳ binh trong cuộc tấn công mãnh liệt lâu dài, buồn tẻ không cái mới, năm ngoái thành phòng của huyện Hoàng Minh bị chiếm cũng vì vậy.
Trong cuộc tiến công khô khan dài cỡ hai tháng mang đến áp lực lớn cho sư đoàn Hai, cũng tạo thành xu hướng tư duy theo lối mòn, rồi mới dùng một lần mưu kế chôn đủ mồi, đánh bại thành phòng của huyện Hoàng Minh, từng vùi thành tích thắng của Hoa Hạ quân ở Vũ Thủy Khê. Mãi đến giây phút này, mấy nghìn người chặn đường núi bên ngoài Kiếm Các, Cừ Chính Ngôn không muốn để loại 'không thể nào' này có cơ hội được thực hiện.
Nhiệm vụ phòng ngừa nhóm nhỏ quân địch tinh nhuệ từ vùng núi bên cạnh tập kích được xếp cho trung đoàn trưởng Khâu Vân Sinh của trung đoàn Một thuộc lữ đoàn Hai trong sư đoàn Bốn, nhiệm vụ tiến công Kiếm Các đợt đầu tiên bị giao cho Mao Nhất Sơn.
Phía trước là lửa cháy hừng hực, mọi người cột dây thừng leo lên vách núi gần đó, Cừ Chính Ngôn dẫn Mao Nhất Sơn đi xem đám cháy.
- Kiếm Môn hiểm nhất thiên hạ, vùng ngoài của nó là tòa lâu thành kia, đột phá lâu thành xong phải một đường đánh lên ngọn núi cao nhất. Thời xưa dùng binh lực gấp mười lần cũng khó chiếm ưu thế, chưa từng có ai chiếm được ưu thế. Hôm nay binh lực của hai bên phỏng chừng xấp xỉ, nhưng chúng ta có đạn hỏa tiễn, lúc trước lấy hết gia sản ra, lại xin vài phát đạn từ tay các bộ đội, vẫn chưa kịp sử dụng, hiện tại có bảy mươi mốt phát đạn, đánh xong bảy mươi mốt phát đạn này chúng ta phải làm thịt Bạt Ly Tốc . . .
Mọi người đứng trên đỉnh núi nhìn đầu tường Kiếm Các, vị tướng lĩnh Nữ Chân mặc giáp, quấn khăn trắng cũng từ bên kia nhìn qua đây, hai bên cách đám cháy và khói bụi đối diện. Một bên là tướng già Nữ Chân tung hoành thiên hạ mấy chục năm, sau khi huynh trưởng chết luôn mang khí khái ai binh đập nồi chìm thuyền, binh sĩ dưới trướng cũng bởi vậy nhận được ủng hộ to lớn. Bên kia là đội quân thép Hắc Kỳ tràn ngập tinh thần phấn chấn, ý chí kiên quyết. Cừ Chính Ngôn, Mao Nhất Sơn dùng ánh mắt khóa chặt vị tướng lính ở bên kia ngọn lửa, hơn mười năm trước, tướng lĩnh Nữ Chân cấp bậc này là truyền kỳ của toàn bộ thiên hạ, đến hôm nay thì mọi người đã đứng trên cùng một vị trí, suy xét làm sao để ngay mặt hạ gục đối phương.
- Lâu thành của Kiếm Các không quá phiền phức, lửa ở phía trước chưa đốt xong, chờ nó đốt gần xong thì chúng ta bắt đầu cho nổ lâu thành. Chỗ đó làm bằng gỗ, nếu bắt lửa thì sẽ cháy lớn, các ngươi thừa dịp xông lên, ta sẽ sắp xếp người nổ cổng thành, nhưng phỏng chừng bên trong đã bị bịt kín . . . Nhưng tóm lại chỉ cần xung phong đến dưới thành là giải quyết được vấn đề, chờ khi lửa trên đầu thành giảm bớt các ngươi hãy leo lên, có thể đứng vững ở trước mặt Bạt Ly Tốc được hay không là mấu chốt của trận chiến này.
Mao Nhất Sơn nhìn bên kia, nói:
- Muốn lấy được cơ hội trước nhất thì phải leo lên thành trong ngọn lửa.
Thành phần thuốc nổ của đạn hỏa tiễn có axit picric, có thể bắt lửa lớn trên đầu tường, nhưng song song đó là một khoảng thời gian không thể ở bên trong, sau khi lửa yếu bớt thì ai vào đám cháy trước sẽ giành được ưu thế hơn.
Cừ Chính Ngôn gật đầu, nói:
- Rất khó khăn, ta đã sai người lấy nước, trước khi tiến công mọi người hãy tưới ướt y phục trước.
- Có thể trực tiếp lên đầu tường đã là tốt lắm rồi.
Mao Nhất Sơn đứng ở nơi đó, nhếch môi nở nụ cười. Đã qua hơn mươi năm kể từ lúc ở Hạ Thôn, nhưng nụ cười của Mao Nhất Sơn vẫn chất phác, tuy nhiên trong sự chân chất đó ẩn chứa sức mạnh to lớn, đủ mạnh để trực diện Bạt Ly Tốc.
Sau đó bàn bạc chi tiết về sau, Mao Nhất Sơn đi xuống rút thăm thành viên của đội xông trận đầu tiên, hắn cũng tham dự rút thăm. Sau đó là điều động nhân viên, đội công binh đã làm xong ván gỗ bắt đầu chuyển lên trên, giá đỡ bắn đạn hỏa tiễn được dựng lên.