Bên trong Kiếm Môn Quan, Bạt Ly Tốc cũng điều động người, chờ đợi vòng tấn công đầu tiên của Hoa Hạ quân ập đến.
Sắp hoàng hôn, thám báo tìm trong núi bốn phía vẫn chưa phát hiện dấu vết hoạt động của kẻ địch, nhưng thế núi ở đây gập ghềnh, muốn hoàn toàn xác định việc này thật không dễ dàng. Cừ Chính Ngôn không thả lỏng, vẫn kêu Khâu Vân Sinh cố gắng làm phòng ngự kín kẽ.
Ráng chiều thiêu đốt, sau đó bóng tối nuốt sống đường chân trời, ngọn lửa phía trước Kiếm Môn Quan vẫn đang cháy. Trên Kiếm Môn Quan yên tĩnh không tiếng động, binh sĩ Đại Kim ngồi nghỉ dựa vào vách núi ven đường, ngẫu nhiên có tiếng đá mài bén lưỡi đao, có người nhỏ giọng nói chuyện, về con cái trong nhà, về tâm trạng vụn vặt.
- Đánh xong trận chắc chúng nó đã lớn . . .
- Cẩu Tử nhà ta năm nay lên năm tuổi rồi . . .
- Ta có gặp, khoẻ mạnh kháu khỉnh, không giống ngươi . . .
- Ta bị phá tướng, mấy năm trước bị đói . . .
- Ta muốn ăn bánh nhân thịt của cửa hàng Trần gia ở Hòa Đăng . . .
- Ta muốn chém đầu của Bạt Ly Tốc làm banh đá . . .
- Ha ha . . .
Lửa cháy trong gió đêm truyền ra tiếng nức nở. Rạng sáng, mấy chục bóng dáng ở sâu trong núi bắt đầu nhúc nhích, lặng lẽ đến gần thung lũng có ánh lửa chập chờn. Đây là nhóm đánh lén được Bạt Ly Tốc chọn nấp trong nơi đường cùng này, đa số là người Nữ Chân, vinh hoa hưng suy trong nhà đã trói chặt với Đại Kim, dù tuyệt vọng thì bọn họ nhất định phải liều chết đánh với Hoa Hạ quân ở nơi không thể quay về này.
Lửa yếu dần, nhưng tro tàn vẫn cháy âm ỉ trong núi. Rạng sáng ngày mười bảy tháng tư, gần giờ Sửu, Cừ Chính Ngôn đứng ở cửa núi ra lệnh cho nhân viên kỹ thuật phụ trách bắn.
Hai phát đạn hỏa tiễn rạch phá trời đêm, mọi người đều nhìn thấy quỹ tích của lửa kia xẹt qua. Trong vùng núi gập ghềnh cách Kiếm Môn Quan mấy dặm, thành viên Nữ Chân đang bám vào ngọn núi cheo leo tiến lên nhìn thấy ngọn lửa nở rộ vụt qua bóng đêm phía xa.
Cả tòa hùng quan đều bị hai ngọn lửa kia chiếu sáng trong khoảnh khắc.
Không lâu sau, lại hai cái đuôi lửa sáng rực vụt qua, tiếp tục thêm hai cái nữa . . . trên quan lâu của Kiếm Môn Quan lan tràn lửa, hóa thành ngọn đuốc nhảy múa trong bóng đêm.
- Cứu hỏa.
Phía sau quan lâu, Bạt Ly Tốc sớm chuẩn bị sẵn sàng bình tĩnh hạ lệnh, sai người đẩy xe nước đã chuẩn bị lên lâu thành. Với ngọn lửa như vậy thì chắc chắn không bảo vệ được lâu thành bằng gỗ, nhưng chỉ cần làm đối phương hao phít thêm vài phát đạn là bên mình sẽ lấy thêm được một phần ưu thế.
Binh sĩ đẩy xe nước, xách thùng nước chạy tới, cùng lúc đó lại có hai phát đạn xé gió bay vụt qua bên trên lâu thành, một phát rơi xuống góc không người, một phát nổ tung trên đường, hất văng hai, ba binh sĩ.
Bạt Ly Tốc bình tĩnh kêu người cứu chữa:
- Hắc Kỳ quân không có nhiều hỏa khí, không cần lo lắng! Nhất định có thể thắng lợi!
Ngọn đuốc khổng lồ liên tục cháy trong đêm, phía trước lâu thành đã không có lính Kim, tới gần bình minh thì lửa mới có dấu hiệu giảm bớt. Binh sĩ trong đoàn Mao Nhất Sơn đã thức dậy, ba mươi người phụ trách nhóm đầu tiên xung phong uống rượu gạo ấm người, mặc áo khoác thấm ướt, bọn họ đi tới gần Mao Nhất Sơn.
- Nhiệm vụ của các ngươi là an toàn đến tường thành, lót đường ở chỗ khó đi, xác định không có cạm bẫy thì tổng tấn công sẽ theo sát sau đó.
- Trung đoàn trưởng, lần này là ta lên trước, ngươi đừng hâm mộ.
Có người nói câu đó, tất cả cùng cười.
Cừ Chính Ngôn bước tới vỗ vai từng người.
- Đều chuẩn bị sẵn sàng?. . .
- Xuất phát!
Gió núi xuyên qua biển rừng, nức nở gầm rống trong vùng núi bị giày xéo này. Trong bóng đêm, chiến sĩ khiêng ván gỗ bước qua tro tàn, xông hướng lâu thành còn đang cháy, trên đường núi còn chút ánh lửa bập bùng, nhưng bóng dáng bọn họ đã đạp trên con đường đó xông lên.
Giờ Mẹo một khắc, trong khu vực phòng ngự mà Khâu Vân Sinh thiết lập ở hậu phương vang tiếng nổ của địa lôi, tinh nhuệ Nữ Chân dự định đánh lén từ bên cạnh đã rơi vào vòng vây.
Giờ Mẹo hai khắc, khi chân trời lộ ra vệt trắng, Mao Nhất Sơn dẫn theo càng nhiều binh sĩ xông hướng tường thành, thang gác lên đầu tường còn cháy lửa, khói bụi mù mịt, binh sĩ dẫn đầu chạy dọc theo nấc thang nhanh chóng leo lên, trên tường thành cũng truyền đến tiếng hét điên cuồng, có binh sĩ Nữ Chân cũng bị giục lên trên nâng cây ném xuống tường thành nóng bỏng.
Binh sĩ Hoa Hạ quân dẫn đầu bị cây đập trúng ngã xuống, có người ở trong bóng đêm khẽ quát:
- Xông lên! Binh sĩ trên thang bên kia đón lửa tăng tốc đi!
Mao Nhất Sơn phất tay, lính thổi kèn hiệu thổi lên tiếng kèn xung phong, càng nhiều người khiêng thang xuyên qua sườn núi.
Cừ Chính Ngôn chỉ huy người bắn hỏa tiễn:
- Bắn!
Đạn hỏa tiễn xẹt qua bầu trời, vụt qua quan lâu rơi xuống hậu phương, phát ra tiếng nổ kinh người.
Bạt Ly Tốc vung thương dài:
- Theo ta xông lên!
Mao Nhất Sơn xuyên qua dốc núi dài tràn ngập tỏ tàn bay lượn, một đường chạy như điên, leo thang, không lâu sau họ sẽ đụng độ Bạt Ly Tốc trong biển lửa.
Đây là cuộc va chạm của sắt thép với sắt thép, chiên sắt và búa tạ đụng nhau, lửa vẫn đang cháy. Người xung đột lao ra trong bàng hoàng và kêu gào, chiến sĩ được ngọn lửa vực sâu rèn tạo, tất cả phải cướp lấy một cơ may sống cho tương lai của họ.
Ngày mười bảy tháng tư, trong xung đột kịch liệt mà hung mãnh nhất, chân trời phương Đông bắn ra tia ban mai đầu tiên.
Bình minh mới đến, gió thổi qua dãy núi Tây Nam, trên quan thành của Kiếm Các vẫn có lửa đang đốt cháy.
Lâu thành bằng gỗ đã bị lửa lớn đốt khét đen, cột chống, mái ngói bị lửa liếm bong ra. Mặc dù lửa thu nhỏ dần, nhưng khói đen cực nóng vẫn đang uốn éo dâng cao, gió buổi sáng mang theo sương khói nuốt trọn nửa bên mé Nam quan thành, nhưng trong tường chắn mái mé Bắc thì sóng nhiệt ít tàn phá hơn, binh sĩ của hai bên qua lại chém giết trong đường hẹp hòi này.
Khi binh sĩ hai bên trực tiếp va chạm thì hiệp trợ từ xa tạm thời mất tác dụng. Người Nữ Chân kết thành thuẫn trận tiến lên trước, phía sau có hỏa lôi ném ra, bên Hoa Hạ quân cũng ném lựu đạn.
Đầu tường liên tục nổ tung, mọi người tìm kiếm chỗ nấp trong không khí nóng rực, sóng khí cháy bỏng ập đến để lại vết bỏng rộp đáng sợ trên mặt người. Có binh sĩ của Hoa Hạ quân thừa dịp tiến lên tiếp, ném lựu đạn về phía cầu thang phía sau lâu thành, sóng khí nổ lúc trước đã khiến lâu thành vốn khô ráo khô mục trong lửa bị ngã cây cột, chôn tướng và lính trong than cháy, gỗ đá, mảng lớn tia lửa bắn tung lên trời.
- Theo ta xông lên!
Tiếng hét xung phong bay theo ngọn gió sớm lên cao xoay tròn, dưới sườn núi đầy tro tàn, chiến sĩ của Hoa Hạ quân vẫn đang lao về lên quan thành nóng cháy này.
Quan thành trong lửa khiến người nhìn mà e ngại, nhưng khi thật sự đột phá nó thì không mất quá nhiều thời gian. Chiến sĩ Hoa Hạ quân leo lên quan lâu không có đường lui, cầm lựu đạn cứng rắn xông vào lửa và khói đen. Hậu phương quan lâu bị lửa ảnh hưởng không lớn, sinh lực quân của người Nữ Chân tuy dễ lên hơn nhưng lựu đạn nổ khiến bọn họ bị tổn thương càng lớn. Sau vài đợt giao phong lặp đi lặp lại, Hoa Hạ quân ném lựu đạn vào quảng trường nhỏ mé trong quan lâu, người Nữ Chân thì rút lui về phía phương xa, dùng tên bắn trả.
Quảng trường nhỏ ở hậu phương quan thành có diện tích không lớn, đi tiếp là gặp đường núi uốn lượn. Sau một đợt chém giết, người Nữ Chân chậm rãi rút lui, Hoa Hạ quân thì hùng dũng ùa lên. Mao Nhất Sơn mang theo nhóm đầu tiên xông lên đầu tường, xông vào quảng trường nhỏ trong quan thành, tùy theo hơn trăm người leo lên đầu tường, một phần chiến sĩ ngã xuống hậu phương, đòn đánh trả thật của Bạt Ly Tốc mới mở màn.
Hơn mười cỗ đại pháo đặt trong núi ở hậu phương gần như nổ cùng lúc, đạn pháo bay ra nổ tung quan thành và quảng trường. Lúc này lửa lan tràn đầu tường, phần trong cổng thành đã bị nhiều hòn đá phá hỏng, cả tòa quan thành giống như một hàng rào lớn. Hơn mười cỗ pháo sắt tuy không thể bao trùm nguyên khu vực, nhưng bị oanh kích rát như vậy, có hơn mười chiến sĩ Hoa Hạ quân hy sinh trong lửa đạn.
Bạt Ly Tốc thậm chí chuẩn bị hai cỗ máy ném đá loại nhỏ trong đường núi ở hậu phương, ném thùng gỗ chứa đầy thuốc nổ về phía quan lâu đang cháy, dẫn tới một đợt nổ kịch liệt mới.
Gió núi thổi qua, Mao Nhất Sơn bò dậy, màng tai ù đặc.
Mao Nhất Sơn kéo chiến sĩ lăn lộn bên cạnh mình lên, vừa đi hướng hậu phương vừa hét to:
- Cứu người! Tìm công sự che chắn!
Trên quảng trường không có công sự che chắn, nhưng vẫn có góc chết của lửa đạn, Mao Nhất Sơn mới nâng đồng bạn chạy nhanh đến góc chết ở dưới thành thì đằng trước lại vang tiếng pháo kích lần thứ hai, khắp nơi đều là khói bụi và mùi khói thuốc súng.
Có người đến hỏi có nên lui về quan thành ở hậu phương không, Mao Nhất Sơn lắc đầu nói:
- Cứu người! Chuẩn bị lựu đạn! Cẩn thận mũi tên!
Trong khói bụi, chỉ có hơn mười chiến sĩ Hoa Hạ quân rút lui đến dưới tường thành, vài người bị thương còn nằm trên mặt đất giãy giụa lăn lộn, nhưng đã không cách nào cứu người, Mao Nhất Sơn vừa dứt lời thì bầu trời phía trước bay đầy mưa tên.
Một đám chiến sĩ giơ tấm chắn lên, tiếp theo là một chuỗi tiếng đinh đang, phía sau có người Nữ Chân lao ra từ khói bụi.
- Lựu đạn! Chuẩn bị xông lên!
Trong tiếng rống to của Mao Nhất Sơn, mấy quả lựu đạn ném về phía lính Kim. Trong quân trận phía đối diện cũng có hỏa lôi bị đốt cháy ném sang bên này. Bọn họ ném về phía góc chết tường thành, nhưng Mao Nhất Sơn đã hành động trước, lao nhanh đi.
Trên chiến trường còn có binh sĩ Hoa Hạ quân bị thương lảo đảo đứng lên, lính Kim đâm xuyên thân thể của hắn, Mao Nhất Sơn lướt qua chiến sĩ còn chưa ngã xuống, rống to đụng vào trận hình lính Kim cũng bị lựu đạn nổ tan. Binh sĩ Hoa Hạ quân khác cũng đã điên cuồng xông lên, lấy phương thức tán binh chém giết với người Kim.
Phía trước có lửa đạn phong tỏa, hậu phương phải hứng chịu hỏa lôi oanh tạc, cũng chỉ có lựa chọn chém giết trong ngươi có ta, trong ta có ngươi mới là đường ra duy nhất. Có thể đi theo Mao Nhất Sơn tấn công đợt đầu đều là lính già, đa số có thể nhìn rõ cục diện như vậy, dùng lựu đạn nổ đối phương thành tán binh, rồi họ xung phong, sau khi xông vào trận hình của đối phương thì hai, ba người kết thành trận thế, trên chiến trường cục bộ hình thành ưu thế hai đánh một. Người Nữ Chân nếu đánh một mình thì cực kỳ hung hãn, nhưng trong nửa năm chiến dịch Tây Nam, dù là đội ngũ tinh nhuệ cỡ nào cũng thường chịu thiệt khi hỗn chiến với Hoa Hạ quân.