Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1227 - Chương 1227: Hữu Hình Chư Tượng Phân Phi Viễn Vô Thanh Cự Mộng Quyển Hồng Trần 4

Chương 1227: Hữu hình chư tượng phân phi viễn vô thanh cự mộng quyển hồng trần 4 Chương 1227: Hữu hình chư tượng phân phi viễn vô thanh cự mộng quyển hồng trần 4

Chiến tích này của Hắc Kỳ quân đoàn Bảy tuy khiến nhiều người giật mình, nhưng trong chiến đấu thảm liệt như vậy, Hắc Kỳ vốn cũng bị hao tổn nhiều, từ nay đến mấy năm về sau cần nghỉ dưỡng. Một Đới Mộng Vi, một Lưu Quang Thế tuy không thể đối kháng Hắc Kỳ, nhưng một đám người cộng lại, chờ Nữ Chân rời đi thì mưu đồ Trung Nguyên vẫn có tiền cảnh ích lợi động lòng người, so với đầu vào Hắc Kỳ thì tiền cảnh như thế càng hấp dẫn người hơn.

Dù sao Hắc Kỳ hiện tại mạnh thật, nhưng vẫn có xác suất cứng dễ gãy, thậm chí là rất cao. Hơn nữa đầu vào ngay sau khi Hắc Kỳ hạ gục Nữ Chân Tây Lộ quân, tạm không nói đối phương có gai mắt mình không, có tính sổ với mình không, chỉ riêng quân quy nghiêm ngặt, tuyệt tình chỉ tiến không lùi trên chiến trường của Hắc Kỳ đã vượt xa năng lực chịu đựng của đa số người xuất thân từ tộc lớn, quen sống an nhàn sung sướng.

Hiện giờ đầu hàng Hắc Kỳ, đối phương thừa dịp đại thắng, một đám hàng binh chẳng qua là cấp thấp mặc Hắc Kỳ nhào năn. Ngược lại nếu đi theo Đới, Lưu lấy Trung Nguyên, kinh doanh mấy năm thì vẫn sống thoải mái. Mấy năm sau dù Hắc Kỳ không ngã xuống, mình khảng khái đánh một trận rồi đầu hàng sẽ được Hắc Kỳ coi trọng hơn. Giết người phóng hỏa nhận chiêu an, Hắc Kỳ đang hùng hổ khiếp người, bên ta không có năng lực gây rối đối phương thì khó mà nhận chiêu ai.

Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi nắm rõ những tâm tư đó, nhưng có vài thứ không thể nói ra ngoài miệng, phải lấy cớ đại nghĩa thuyết phục mọi người, chờ lấy được Trung Nguyên, cải cách theo lệ, từng bước thực hiện, không chừng có thể loại bỏ đám hèn nhát dưới tay, sẽ lại vực dậy.

Ánh sáng mặt trời chiếu ngoài sân tĩnh lặng, gió thổi nhẹ, hai người đều biết đã đến lúc khẩn trương nhất, thế là cố gắng hết sức vô tư thẳng thắn lật bài úp ra. Một mặt rùm beng thương nghị, mặt khác kêu tùy tùng đi mỗi quân đội đưa tin, tạm thời không nói chiến báo Hán Trung, chỉ cố gắng tiết lộ tin hai người Lưu, Đới quyết định hợp sức cho mọi người biết sớm, vậy thì chờ khi chiến báo Hán Trung truyền ra, có người muốn bắt cá hai tay cũng sẽ khựng lại, suy nghĩ kỹ càng.

Dưới ánh nắng, kỵ sĩ đưa tin xuyên qua huyện thành phố thị đông đúc người, hơi thở nôn nóng đang lên men dưới bầu không khí yên bình. Chờ đến giờ Thân hai khắc, có người vào thành thám báo, thông báo tin một chỗ quân doanh ở phía Đông có động tĩnh khác lạ.

Lưu Quang Thế ngồi xe ngựa ra khỏi thành, xuyên qua đoàn người quỳ lạy, cười nói, hắn cần lấy tốc độ nhanh nhất du thuyết các phương, ổn định tình thế cho Đới Mộng Vi. Nhưng xem phương hướng lớn thì hành trình lần này là Lưu Quang Thế chiếm lợi lớn, bởi vì Hắc Kỳ chiến thắng, huyện thành Tây đứng mũi chịu sào, Đới Mộng Vi mới là cần được giải vây nhất, át chủ bài trong quân của lão đang ở đâu, bộ đội mà lão thật sự nắm giữ gồm mấy đội đều sẽp hơi bày dưới tình huống này. Nghĩa là Đới Mộng Vi xốc hết gốc gác cho Lưu Quang Thế xem, còn hắn đi móc nối và kiểm soát các phương thế lực thì có thể lưu giữ lại.

Có chuyện này, tương lai dù phục hồi Biện Lương, xây dựng lại triều đình buộc phải nể trọng lão nhân này, nhưng địa vị của Lưu Quang Thế trong triều đình và quyền kiểm soát của hắn sẽ cao hơn lão.

Xe ngựa chạy nhanh hơn, trong đầu Lưu Quang Thế không ngừng tính toán lần này được và mất, lên kế hoạch tiếp theo, sau đó nhanh nhẹn dấn thân vào "chiến trường" mà mình am hiểu.

Giây phút này, lửa và náo động dường như đang âm ỉ cháy trong lòng đất huyện thành Tây. Đa số người còn chưa biết nó sẽ khuếch tán thế nào. . . .

Lúc nhận được kết quả hội chiến Hán Trung thì Ninh Nghị đứng lặng trên đỉnh núi thật lâu.

Đã là sáng ngày hai mươi sáu tháng tư, lúc hành quân hơi khó nhận tin tức, đêm qua nhóm thám báo đầu tiên đi phía Nam truyền tin bỏ lỡ Hoa Hạ quân đi Bắc chắc đã tới Kiếm Các rồi, binh sĩ truyền tin đợt thứ hai tìm được bộ đội do Ninh Nghị dẫn dắt, đưa tin tỉ mỉ hơn.

Lúc này gió cuốn mây bay, thoạt nhìn phương xa tùy thời đổ mưa, bộ đội Hoa Hạ quân hành quân nhanh trên dốc núi, sau khi rời Chiêu Hóa, bộ đội tinh nhuệ hơn hai nghìn người này mỗi ngày tiến sáu mươi dặm, trên thực tế vẫn giữ thể lực dồi dào sẵn sàng đánh trận, dù sao Niêm Hãn, Hi Doãn đều là kẻ địch không thể khinh thường, rất khó xác định bọn họ có được ăn cả ngã về không chặn đánh Ninh Nghị ở dọc đường để lật ngược thế cờ thua hay không.

Từ Chiêu Hóa đến Hán Trung đi đường thẳng là hai trăm sáu mươi mấy dặm, đi đường vòng hơn bốn trăm dặm. Ngày hai mươi ba, Ninh Nghị và Cừ Chính Ngôn rời Chiêu Hóa, nói về mặt lý luận lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi cũng phải sau ngày hai mươi chín, đương nhiên nếu liều mạng thì có thể đi nhanh hơn, thí dụ như hành quân gấp một ngày trên một trăm hai mươi dặm, hơn hai nghìn người này có thể làm được điều đó, nhưng trước khi vũ khí nóng được phổ cập, cường độ hành quân như vậy có chạy tới chiến trường cũng vô nghĩa.

Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt quân đoàn Bảy khai chiến từ ngày mười chín tháng tư, tình hình chiến đấu vòng thứ nhất từ kịch liệt đến gay cấn, Ninh Nghị và Cừ Chính Ngôn lên bắc mang hơi hướm cố gắng hết mình mà thuận theo ý trời, đã chuẩn bị tâm lý hết rồi.

Thắng hoặc thua đều có xác suất cao như nhau.

Nhưng nhận được tin vẫn như giáng đòn búa tạ vào đầu, Ninh Nghị đứng trong núi, bị cảm xúc to lớn đó bao phủ. Hắn vẫn chăm chỉ tập võ nhiều năm, hành quân gấp không làm khó được hắn, nhưng lúc này giống như đánh mất sức mạnh, để mặc cho cảm xúc chi phối tâm trạng, hắn đứng thẫn thờ thật lâu.

Làm người thắng, giây phút này hưởng thụ hay thậm chí chìm đắm trong đó đều là quyền lợi chính đáng. Từ phút đầu Nữ Chân xuôi Nam đã qua hơn mười năm, khi đó Ninh Kỵ mới sinh ra, hắn cần lên Bắc, người nhà, bao gồm Đàn Nhi đều cố can ngăn. Cuộc đời hắn dù đã tiếp xúc rất nhiều sự tình, nhưng đối với chiến sự, chiến tranh chung quy lòng muốn mà bất lực, thế sự ập đến dồn dập, nhưng hắn vẫn kiên trì tiến lên.

Quay qua quay lại hơn mười năm, rốt cuộc hạ gục Niêm Hãn và Hi Doãn.

Sau khi giết Thiết Dã Mã ở ngoài thành Hán Trung, một đám tướng lĩnh Nữ Chân bảo vệ Niêm Hãn trốn đi Hán Trung. Chỉ mình Hi Doãn còn chút sức chiến đấu dựng tuyến phòng thủ ở trong ngoài Hán Trung, điều động đội tàu, chuẩn bị bỏ chạy. Quân đội truy sát một đường giết vào Hán Trung, đêm đó phản kháng từ người Nữ Chân cơ hồ thắp sáng nửa tòa thành, nhưng nhiều bộ đội Nữ Chân sợ vỡ mật đã liều mạng chạy trốn. Đám người Hi Doãn từ bỏ ngoan cố chống cự, hộ tống Niêm Hãn và một phần chủ lực lên thuyền hướng Đông, chỉ để lại chút ít bộ đội cố gắng hết sức tập kết lính tan tác chạy trốn.

Trên chiến trường toàn bộ Hán Trung, bộ đội Kim quốc chạy tứ tán có khoảng mấy vạn người, Hoa Hạ quân bắt một số quy hàng, nhưng từ bỏ đuổi theo và tiêu diệt phần lớn lính khác. Trên thực tế, trong trận đại chiến thảm liệt này, số người của Hoa Hạ quân đoàn Bảy hy sinh nhiều hơn một phần ba, trong hỗn loạn cũng có một số đi lạc, vẫn đang thống kế con số cụ thể, còn người bệnh nặng và nhẹ thì đến ngày hai mươi lăm là hôm nay vẫn chưa thống kê ra.

Sau khi Niêm Hãn đi, quân đoàn Bảy cũng không còn sức để rượt theo.

Tình hình chiến đấu thảm liệt không thể kể tỉ mỉ trên tờ giấy nhỏ.

Cừ Chính Ngôn từ một bên đi tới, Ninh Nghị đưa tình báo cho hắn.

Cừ Chính Ngôn xem xong cơ hồ là theo bản năng vung nắm tay, sau đó đứng ngây người một lúc mới nhìn về hướng Ninh Nghị:

- Cũng đúng, chuyện này lúc trước đã dự liệu rồi, sau trận chiến này . . .

Ninh Nghị nói:

- Quá nhiều người chết.

Cừ Chính Ngôn không đáp lại câu này được, chiến tranh tự nhiên sẽ có thương vong, quân đoàn Bảy lấy trạng thái chưa tới hai vạn người hạ gục đại quân mười vạn của Niêm Hãn, Hi Doãn, chém giết bất chấp, trả giá đắt như vậy tuy tàn khốc, nhưng muốn không trả cái gì nào thì hơi bị ngây thơ.

Cừ Chính Ngôn nghĩ vậy, chợt nghe Ninh Nghị bổ sung thêm:

- Kẻ đáng chết vẫn còn sống.

Cừ Chính Ngôn mới hiểu được Ninh Nghị đang nói về vài người khác, ám chỉ ai thì lúc này không cần đoán nhiều.

Cừ Chính Ngôn hỏi:

- Có muốn cho đội ngũ dừng lại, nghỉ một chút, nói họ biết tin tức này?

Ninh Nghị lắc đầu.

- Tiếp tục đi, coi như tập thể dục.

Ninh Nghị nói xong chạy chậm về phía trước. Cờ xí tung bay, đội ngũ dài xuyên núi vượt đồi. Tầng mây lặn lội ở chân trời xa như sắp có mưa, nhưng hiện giờ là trời trong, ánh nắng từ trên cao chiếu xuống.

Đội ngũ đi trong u ám và mưa gió vài ngày, ngày hai mươi chín tháng bốn, Ninh Nghị đến gần Hán Trung, lúc vượt dốc núi thì Tần Thiệu Khiêm dẫn người từ bên kia nghênh đón, hắn vẫn là một mắt, người quấn băng vải, vết thương chưa lành, tóc rối xù, nhưng cười rất tươi trong mùi thuốc nồng nặc, chìa tay phải chưa bị thương về phía Ninh Nghị.

- Chúng ta thắng, thấy sao hả?

- Trừ đẹp trai ra không có gì để nói.

Trong lời nói của Ninh Nghị mang theo thở dài, hai người ôm nhau. Qua một lúc, Tần Thiệu Khiêm giơ tay lau mắt, choàng vai Ninh Nghị, đoàn người đi hướng quân doanh ở gần đó.

Tiếng chiêng trống chiến thắng đã vang lên.

Bình Luận (0)
Comment