Đới Mộng Vi tâm trạng được lòng dân, lão lên kế hoạch tỉ mỉ cho đợt biến cách này. Lưu Quang Thế giao lưu với lão rất là vui vẻ.
Lúc này đã tới giữa trưa, Đới Mộng Vi ra lệnh cho người ta chuẩn bị sẵn sàng thức ăn và rượu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện tiếp.
Trong lúc ăn Lưu Quang Thế nhắc đến vấn đề của Hắc Kỳ quân:
- Hiện nay Tần gia quân đoàn Bảy ở Hán Trung, có một đội hơn ba nghìn người bị vây công gần đây. Bất luận tình hình chiến đấu ở Hán Trung như thế nào, chờ khi người Nữ Chân rút đi, với thói có thù sẽ trả của Hắc Kỳ e rằng sẽ không để yên cho Đới công, liệu Đới công có phương pháp ứng đối với việc này không?
Đới Mộng Vi bình tĩnh cười nói:
- Nếu vậy thì lão phu ngửa cổ chờ, cứ để hắn giết, để cho người trong thiên hạ nhìn xem Hoa Hạ quân này rốt cuộc có bộ mặt thế nào.
Lão cứu "mấy trăm vạn người" từ tay người Nữ Chân, nay thanh thế đã nổi lên, đối với khả năng sẽ bị Hoa Hạ quân báo thù thì tỏ ra hiên ngang không sợ, thấy chết không sờn.
Lưu Quang Thế vội lắc đầu, nói:
- Ài, không thể được, Đới công gánh hy vọng của thiên hạ, mọi việc trên đời trong tương lai không thể thiếu Đới công, xin đừng khí phách như vậy, cần bàn bạc kỹ hơn.
Đới Mộng Vi nói:
- Cứ để hắn đến, không sao.
Hai người thảo luận các loại chi tiết sau khi liên hợp. Qua buổi trưa là giờ Mùi, giờ Mùi ba khắc, tình báo ở Hán Trung được gửi đến.
Khoảnh khắc nhận tình báo, khôn ngoan như Đới Mộng Vi cũng không nhịn được tái mặt, lão đọc kỹ hai lần, tay khẽ run.
Lão nhìn thám báo đưa tin, lại liếc Lưu Quang Thế ngồi một bên, thật lâu sau lão hít một hơi dài:
- Không ngờ có ngày lão phu hy vọng người Nữ Chân . . .
Đới Mộng Vi nói đến đây thì môi mấp máy không nói tiếp nữa, giao tình báo cho Lưu Quang Thế, hắn liếc thoáng qua rồi nhìn thám báo:
- Có thật không?
Tính thời gian thì thám báo đến quá nhanh, thông tin trực tiếp như vậy chưa trải qua xác nhận rất có khả năng sẽ bị lật ngược. Tình báo này không phải tin dữ, dù sao hai bên đánh nhau đều là kẻ địch của họ, nhưng tình báo này có ý nghĩa quá nặng nề với toàn bộ thiên hạ, cũng nặng trĩu mà phức tạp với họ.
Ngày hai mươi bốn tháng tư, Nữ Chân Tây Lộ quân và Hoa Hạ quân đoàn Bảy triển khai quyết chiến ngoài thành Hán Trung, chiều cùng ngày, Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt hơn vạn quân đoàn Bảy chủ lực ở gần Đoàn Sơn cách phía tây thành Hán Trung mười lăm dặm ngay mặt đánh bại bộ đội chủ lực của Niêm Hãn, Niêm Hãn trốn đi Hán Trung, Tần Thiệu Khiêm truy sát phía sau, chém nhi tử của Niêm Hãn là Hoàn Nhan Thiết Dã Mã ở giữa đường. Khi tin này phát ra thì lửa chiến đã đốt vào Hán Trung, mười vạn Nữ Chân Tây Lộ quân gần như tan vỡ toàn diện.
Quá nhanh.
Đầu óc Lưu Quang Thế ù đặc, lúc này hắn không thể chú ý quá nhiều chi tiết, ví dụ mấy chục năm qua đây là lần đầu tiên Niêm Hãn bị đánh cuống cuồng chạy trốn. Ví dụ hai nhi tử của Niêm Hãn đều đã bị Hoa Hạ quân cứng rắn chém giết trước trận, ví dụ Nữ Chân Tây Lộ quân mênh mông hùng dũng kéo đến rồi binh bại như núi đổ rút đi, thiên hạ sẽ biến thành như thế nào đây?
Tạm thời trong óc của Lưu Quang Thế chỉ có hai từ "quá nhanh", vừa rồi còn khí phách bàn luận cả buổi giờ đây trở nên tẻ nhạt vô vị.
Đầu óc của Đới Mộng Vi cũng trống rỗng.
Ánh nắng chiếu xuống sân bên ngoài, có tiếng chim hót, mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng có vẻ đã biến đổi trong khoảnh khắc. Quá khứ, hiện tại, tương lai đều là thứ mới mẻ.
Hai người im lặng trong đại sảnh, người hầu đi lại ở ngoài phòng. Đoàn người ở huyện thành Tây vẫn nhốn nháo, các thư sinh chỉ điểm nghị luận, đám đông dập đầu ngoài huyện thành vẫn đầy rẫy núi và thung lũng. Tin thiên hạ biến đổi đang bùng nổ ở một góc hẻo lánh, nhiều người vẫn chưa biết sự tình phát sinh.
- Đới công . . .
Không biết khi nào, Lưu Quang Thế đứng lên ngập ngừng muốn nói.
Cá chép trong hồ nước bơi qua đá núi yên tĩnh, trong sân tràn ngập nội tình phong cảnh lâm viên, bầu không khí tĩnh lặng đã kéo dài một lúc.
Nhìn vào phòng qua cửa sổ để mở thấy hai đại nhân vật tóc trắng sau khi nhận được tin tức thì im lặng thật lâu.
Thiên hạ đã rơi vào hỗn chiến kịch liệt quá lâu, dù ở gần huyện thành Tây, một trận chiến nhằm vào Hắc Kỳ còn đang đánh. Tình hình chiến đấu ở Hán Trung kịch liệt, nhưng sớm muộn gì sẽ kết thúc, đây là điều chắc chắn.
Theo lời của Đới Mộng Vi, giảng bài mấy ngày nay khi bàn về đại thế thiên hạ cũng từng nói "Dù Hắc Kỳ thắng . . ." để bày ra lão tiên đoán trước, tránh cho cuộc chiến hạ màn thì lời của lão xuất hiện lỗ hổng.
Nhưng trong lòng nghĩ là một nhẽ, phương thức và thời gian xuất hiện kết quả này lại là chuyện khác. Hiện giờ đám người xem Hoa Hạ quân đoàn Bảy là mãnh thú tràn đầy thù hận, dũng mãnh không sợ chết, tuy không thể tưởng tượng ra cụ thể, nhưng đám người lờ mờ đoán được Hoa Hạ quân đoàn Bảy dù đối mặt bộ đội lúc mới vùng lên của A Cốt Đả cũng không bị áp đảo.
Dù vậy, đối mặt mười vạn người của Niêm Hãn và viện binh của Hoàn Nhan Hi Doãn, trong một ngày đã mạnh mẽ hạ gục toàn bộ Nữ Chân Tây Lộ quân, đồng thời đánh bại Niêm Hãn và Hi Doãn, thành quả chiến đấu như vậy dù tính bằng huyền học cũng rất khó chấp nhận.
Niêm Hãn không phải vị tướng bình thường, hắn là võ tường thiện chiến nhất thiên hạ này. Hi Doãn tuy thời gian dài ở vị trí phó thủ, nhưng cái tên Cốc Thần ở trước mặt nho sinh Vũ triều tôn trọng mưu trí, sùng bái quân sư như Gia Cát Lượng thì cảm thấy Hi Doãn khó đối phó còn hơn Niêm Hãn. Hắn trấn giữ hậu phương, mấy lần mưu đồ, tuy rằng chưa từng đụng độ ngay mặt vị Tâm Ma ở Tây Nam, nhưng mấy lần ra tay cách không gian đều thể hiện ra đại khí phách khiến người ngả mũ kính chào. Hi Doãn mạnh mẽ như vậy chạy tới chiến trường vậy mà không thể lật ngược được tình thế? Không áp đảo được lính mệt đã kiên trì bốn, năm ngày trong chiến loạn của Hắc Kỳ? Còn để Tần Thiệu Khiêm trực diện hạ gục chủ lực của Niêm Hãn?
Hiện thực như cục tạ đập thẳng vào mặt, có một khoảnh khắc không chừng Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi từng nghĩ nằm chịu trận cho rồi. Nhưng hai người dù sao đều là nhân vật trải qua vô số việc lớn, Đới Mộng Vi thậm chí đặt hết tính mạng vào cán cược này. Họ trầm ngâm thật lâu, sắc mặt biến đổi, hai người đầu tiên là chọn gác lại hiện thực khó hiểu này, bắt đầu suy xét cách đối mặt với nó.
- Đới công . . .
Lưu Quang Thế lên tiếng đầu tiên, giọng hơi khàn, hắn dừng một lúc mới nói:
- Đới công . . . tin này mà đưa đến thì thiên hạ sẽ biến đổi.
Đới Mộng Vi gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
- Hội chiến Hán Trung hỗn loạn khó tả, lúc trước tiểu điệt cũng có suy đoán về thành quả chiến thắng của Hắc Kỳ, nhưng giờ phút này phải thú tực là hôm qua phân ra thắng thua ngay lập tức thì hơi kinh người. Chạng vạng ngày hôm trước, Hi Doãn đến chiến trường Hán Trung, sáng sớm hôm qua khai chiến, ước chừng bên Niêm Hãn cho rằng mình đã chiếm ưu thế nên mới triển khai nhanh chóng ngang nhiên nghênh chiến trực diện. Việc này cũng chứng minh mấy ngày chiến đấu, Hắc Kỳ quân đoàn Bảy ít người nhưng trên chiến trường ngay mặt, khi mà ý chí chiến đấu của Đồ Sơn Vệ mạnh nhất thì cứng rắn đánh ngã đối phương, sau đó truy sát Niêm Hãn, thậm chí ngay mặt giết Thiết Dã Mã, càng miễn bàn . . .
Trong đầu Lưu Quang Thế chải vuốt tình thế, cân nhắc từng câu từng chữ:
- Tin tức như thế làm ngài và ta giật mình thì cũng có thể khiến người khác giật mình. Hiện giờ gần Truyện Lâm Phô có ba nghìn Hắc Kỳ đang chiến đấu, từ huyện thành Tây đi về phía Đông tụ tập đại quân lên đến mười vạn. Đới công, Hắc Kỳ bất nghĩa, tuy sức chiến đấu mạnh nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tàn phá thiên hạ. Lưu mỗ đến đây là đã đặt chuyện sống chết qua một bên, nhưng không rõ tâm tư của Đới công vẫn như vậy chứ?
Đới Mộng Vi khép mắt rồi mở ra, ngữ khí bình tĩnh:
- Lưu công, lời lão phu đã nói không chút gian dối, theo đại thế thì trong vòng mấy năm Vũ triều ta không địch lại Hắc Kỳ là lẽ tất nhiên. Đới mỗ nếu dám ở đây đắc tội Hắc Kỳ thì đã gạt sống chết ra ngoài, thậm chí lấy đại thế mà nói, trăm vạn người phía Nam mới thoát khỏi lồng chim mà lão phu đã bị Hắc Kỳ giết ở huyện thành Tây sẽ là đánh thức kẻ sĩ trong thiên hạ, như vậy càng tốt. Hắc Kỳ muốn giết, lão phu đã sẵn sàng.
Vẻ mặt của Đới Mộng Vi đã hoàn toàn khôi phục bình thản, lão nhìn Lưu Quang Thế:
- Đương nhiên, việc này chỉ nói miệng khó mà khiến người ta tin tưởng, nhưng Lưu công cứ nhìn sự tình phát triển sắp tới.
Lưu Quang Thế phất tay:
- Có lời này của Đới công đã đủ rồi! Đới công ngay thẳng như vậy thì Lưu mỗ cũng nói thẳng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài sân vẫn yên bình:
- Hắc Kỳ lấy được đại thắng như vậy, bắt đầu từ đây gần huyện thành Tây e rằng sẽ sinh ra biến loạn. Đới công nhận hơn mười bộ đội từ tay người Nữ Chân nhưng chưa bao lâu, có nhiều kẻ trong bụng mang ý xấu. Những người này ngày trước hàng Kim, sau này có lẽ sẽ xuôi theo hàng Hắc Kỳ, ít nhất rất khó tiếp tục chém giết ở Truyện Lâm Phô, hiện giờ cần làm nhiều chuẩn bị.
Lưu Quang Thế nói:
- Trong hơn mười bộ đội này có vài đội là Đới công nắm giữ được, có vài đội cũng quen biết, có lẽ ngày xưa đã giao tiếp, nhận lời, nhưng từ phút này phải tính lại. May mắn Đới công đức hạnh thâm sâu, Lưu mỗ và thủ lĩnh của một vài đội ngũ vốn có giao tình, hai chúng ta hợp sức, cố gắng nhanh chóng du thuyết các phương, có lẽ còn có thể giữ cho thế cục không loạn, không mất đại cục. Có vài ngày tháng trước còn từng liên lạc, lên kế hoạch cùng Lưu mỗ, tuy họ sợ Hắc Kỳ nhưng thấy hai chúng ta hợp sức thì họ sẽ không để mất đại nghĩa, thí dụ như Viên Cẩm Văn, Hầu Hiếu . . .
Lưu Quang Thế nói đến đây thì tăng tốc độ nói. Tuy cuộc đời của hắn tiếc mạng mình, thua nhiều trận, nhưng có thể đi đến bước này, năng lực suy nghĩ tự nhiên vượt xa người thường.