Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1225 - Chương 1225: Hữu Hình Chư Tượng Phân Phi Viễn Vô Thanh Cự Mộng Quyển Hồng Trần 2

Chương 1225: Hữu hình chư tượng phân phi viễn vô thanh cự mộng quyển hồng trần 2 Chương 1225: Hữu hình chư tượng phân phi viễn vô thanh cự mộng quyển hồng trần 2

Lưu Quang Thế xem kỹ tình báo của Đới Mộng Vi sau đó uống một ngụm nước trà. Trong mấy ngày qua tình hình hội chiến Hán Trung rất kịch liệt, dù là chính Niêm Hãn, Hi Doãn cũng khó mà nắm bắt toàn cảnh, một số thám tử tra xét xung quanh tìm hiểu tin tức càng hỗn loạn. Trên đường tới đây Lưu Quang Thế đã nhận được một số tình báo, so sánh với tình báo của Lưu thị cho ra kết quả là không thể tin vào phần lớn tin tức, chỉ có thể phỏng đoán đôi chút từ phương hướng đại khái.

- Niêm Hãn, Hi Doãn lãnh binh, Kim quốc có hơn mười vạn binh lực, cộng thêm Đồ Sơn Vệ ở trong đó. Tần Thiệu Khiêm chỉ có hai vạn binh lực, nếu là ngày xưa, nói bọn họ có thể ngay mặt đánh trận thì tôi không tin, nhưng chung quy . . . đánh thành vũng lầy giằng co thế này, Tần Thiệu Khiêm . . . ài.

Lưu Quang Thế buông tiếng thở dài, trong đầu nhớ lại Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Hòa Tần Thiệu Khiêm của mười mấy năm trước. Xưa kia Tần Tự Nguyên khôn khéo lợi hại, ngang cơ với những nhân vật ghê gớm như Thái Kinh, Đồng Quán. Tần Thiệu Hòa kế thừa y bát của Tần Tự Nguyên, một đường lên như diều gặp gió, sau này thủ Thái Nguyên một năm giằng co với Niêm Hãn, cũng rất đáng kính phục. Nhưng Tần Thiệu Khiêm làm nhị thiếu gia của Tần gia, trừ tính cách nóng nảy ngay thẳng ra chẳng có gì nổi bật, nhưng không ngờ mười mấy năm sau khi Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Hòa chết chết, con trai Tần gia đi con đường võ tướng này đè đầu đánh Niêm Hãn.

Hơn một năm trước kia Kim quốc Tây Lộ quân tấn công phòng tuyến Kinh Tương, Lưu Quang Thế đã ở tiền tuyến đốc chiến, hiểu thấu sự lợi hại của Đồ Sơn Vệ. Bên trong quân đội Vũ triều tham lam hủ bại đủ thứ, quan hệ rắc rối phức tạp, xuất thân con cháu thế gia như Lưu Quang Thế đã quá rành. Chu Quân Vũ mạo hiểm lớn, đắc tội vô số người luyện ra Bối Ngôi quân không cho phép ai nhúng tay vào, nhưng đối mặt Đồ Sơn Vệ thì cũng thua nhiều thắng ít.

Lưu Quang Thế thầm thở dài, Nhạc Phi tuổi trẻ bồng bột thủ đoạn không đủ khéo léo, Lưu Quang Thế thường nghĩ nếu dùng tài nguyên và tin tưởng đó đặt vào mình thì không chừng sẽ bảo vệ được Kinh Tương.

Đương nhiên, chuyện như vậy cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu, không cách nào nói ra, nhưng cũng vì vậy mà hắn biết sự lợi hại của Bối Ngôi quân, Đồ Sơn Vệ. Đến giây phút này, khó mà nhìn tình báo cụ thể đoán được Hoa Hạ quân đoàn Bảy của Tần Thiệu Khiêm ghê gớm đến nhường nào.

- Nguyên nhân căn bản sức mạnh của Hoa Hạ quân vẫn nằm ở Ninh tiên sinh tại Tây Nam. Trận Vọng Viễn Kiều, bảy nghìn phá ba vạn, trước trận chém Hoàn Nhan Tà Bảo, hù Niêm Hãn sợ vỡ mật nên Tây Lộ quân quay đầu lùi lại. Bây giờ hắn giết Bạt Ly Tốc, ra Kiếm Các, Niêm Hãn hay Hi Doãn đều không muốn đụng độ hắn vào lúc này. Niêm Hãn đánh trận lung tung là vì lính mệt không có niềm tin quyết chiến trực diện đành dùng kế kéo dài, nhưng kéo dài cũng là vì quyết chiến. Hi Doãn càng như vậy, sẽ nhanh chóng đánh xong trận. Tần Thiệu Khiêm dùng binh mãnh liệt, gần như cổ hủ, e rằng cũng nghênh đón ngay mặt.

Lưu Quang Thế phân tích:

- Đới công nói đúng, theo Lưu mỗ thấy thì trận đại chiến này sẽ có kết quả trong vòng mấy ngày nay. Niêm Hãn có mười vạn, Tần thị có hai vạn, trong tình huống Tâm Ma không đến thì e rằng lưỡng bại câu thương, vấn đề nằm ở chỗ đánh thảm liệt cỡ nào, hoặc chọn lúc dừng là khi nào.

- Lưu công nghĩ họ sẽ dừng lại?

- Niêm Hãn, Hi Doãn quản đại quân mười vạn, tuy hy vọng một trận chiến tiêu diệt Tần Thiệu Khiêm, nhưng xem tin tức lúc trước thì quân đội dưới tay Tần Thiệu Khiêm mạnh đến mức kinh thiên động địa. Về ý tưởng của Tần Thiệu Khiêm chắc cũng muốn giết Niêm Hãn, Hi Doãn ở Hán Trung. Nhưng nghĩ là một nhẽ, Niêm Hãn và Hi Doãn là ai? Dù Tần Thiệu Khiêm có là anh hùng giống như Hoàn Nhan A Cốt Đả lúc còn sống, Niêm Hãn không phải Thiên Tộ Đế của Hộ Bộ Đạt Cương cũ, trận chiến này sẽ vô cùng khốc liệt. Ta cho rằng hai bên sẽ lấy Hán Trung làm chiến trường, dây dưa mấy ngày, nếu Niêm Hãn và Tần Thiệu Khiêm không chết thì có khả năng cao nhất là hai bên sẽ từ từ thoát chiến, lưỡng bại câu thương. Thật ra hiện giờ cũng đã là lưỡng bại câu thương, chẳng qua Hoa Hạ quân đoàn Bảy có thể buộc Niêm Hãn đến mức này, có thể nói trong thiên hạ này đã không có ai địch lại.

Đều là người gặp vô số việc lớn, tuy Lưu Quang Thế nói Hoa Hạ quân đoàn Bảy không người địch nổi nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, dù sao một, hai quân đội vô địch chưa thể ảnh hưởng đại thế của thiên hạ này, thiên hạ chuyển đổi mạnh yếu thường khó mà nói rõ chỉ trong vài câu.

Vẻ mặt của Đới Mộng Vi hơi bi khổ gật đầu, nói:

- Giống như chư công trong kinh đã nói, Hoa Hạ quân này cứng rắn dễ gãy, có dấu hiệu không thể giữ lâu, bọn họ sẽ bớt đi nhiều phiền phức.

Giọng điệu của Đới Mộng Vi bình thản mang chút châm chọc.

Lưu Quang Thế cười khẽ hỏi:

- Đới công nghĩ như thế nào?

- Lão hủ không lạc quan như vậy, Hoa Hạ quân như mặt trời mọc, kiên quyết tiến thủ, khiến người thán phục. Ninh Nhân Đồ càng giống như Hoàn Nhan A Cốt Đả, có thể nói là một thế hệ nhân kiệt. Chẳng qua hắn đi quá cấp tiến, Hoa Hạ quân càng mạnh thì thiên hạ sẽ càng mắc kẹt lâu trong cuộc náo động này. Hiện giờ thiên hạ náo động hơn mười năm, Trung Nguyên ta, người Hán Giang Nam thương vong không chỉ nghìn vạn. Hoa Hạ quân cấp tiến muốn diệt nho, thiên hạ nếu không chết ức vạn người e rằng khó dẹp loạn. Lão hủ đã biết chuyện này thì buộc lòng phải đứng ra ngăn cản nạn lớn.

Lưu Quang Thế hơi thắc mắc hỏi:

- Mong Đới công giảng kỹ hơn.

Đới Mộng Vi đại khái thuật lại lời đã nói với Hi Doãn hôm đó.

Lưu Quang Thế đứng lên lại vái một cái:

- Hôm nay mới biết đại hiền tại đây, so với lòng dạ của Đới công thì quan lớn quan nhỏ trong kinh thành chỉ là những tên hề.

Đối mặt sự nổi lên mạnh mẽ của Hoa Hạ quân, đám người Ngô Khải Mai ở kinh thành chọn cách đối kháng là lắp ráp lý do, chứng minh Hoa Hạ quân gây hại cho đại tộc, thế gia, lực lượng cát cứ ở khắp nơi, tuy những ngôn luận đó có thể dụ dỗ một số người, nhưng ở trước mặt thế lực lớn như Lưu Quang Thế thì luận cứ chắp vá của Ngô Khải Mai kích động được người ngoài nhưng hơi thùng rỗng kêu to, được cái mã. Chẳng qua kẻ địch lớn trước mắt, cùng chung mối thù, mọi người tự nhiên sẽ không phản bác hắn.

So sánh thì ngôn từ của Đới Mộng Vi lúc này chọn xuống tay từ đại cục, đại thế thật là mạnh như thác đổ, tràn ngập sức thuyết phục. Hoa Hạ quân một tiếng diệt nho, ngày trước có thể xem như trò cười, nếu thật sự bị thực thi, hàng loạt động tác như giết vua, diệt nho, thiên hạ loạn lớn, người có chút kiến thức đều thấy được kết quả. Hiện giờ Hoa Hạ quân đánh bại Nữ Chân, kết quả đó đã gần sát trước mắt, lời nói của Đới Mộng Vi tương đương với ở cấp độ cao nhất đặt ra nguyên tắc chỉ đạo và điểm xuất phát cho việc phản đối Hắc Kỳ quân.

Với kiến thức của Lưu Quang Thế tất nhiên hiểu rằng, lời nói bên kinh thành bị nhiều tộc lớn thuận nước giong thuyền, giả vờ tin tưởng, nhưng nếu lời nói của Đới Mộng Vi lan truyền ra ngoài, người có kiến thức ở các nơi mới thật sự tin tưởng và sinh ra cảm giác sứ mệnh.

Lưu Quang Thế tâng bốc Đới Mộng Vi, trong lòng đã suy xét rất nhiều thao tác, hắn thẳng thắn nói:

- Không giấu gì Đới công, hơn một tháng qua nhìn Kim quốc Tây Lộ quân rút về Bắc, Hoa Hạ quân thanh thế lớn, tiểu điệt và thủ lĩnh các phương dưới tay cũng từng có các loại tính toán, hôm nay lại đây là muốn thẳng thắn nói cho Đới công, xin chỉ dạy. Thật ra thiên hạ xao động đến đây, Vũ triều ta có thể lưu giữ lại được bao nhiêu thứ đều do trước mắt quyết định.

Hắn kể hết cho Đới Mộng Vi nghe kế hoạch các nhà xâu chuỗi, qua Kinh Tương, hồi phục Biện Lương, một số người tham dự lúc này cũng là quân phiệt "góp sức" dưới tay Đới Mộng Vi. Bây giờ cục diện thiên hạ hỗn loạn, mắt thấy Hắc Kỳ sắp chiếm ghế lớn, vị trí của hai người Lưu – Đới biến thành bên giường Hắc Kỳ, họ có lý do vững chắc để bắt tay với nhau.

Huống chi Lưu Quang Thế giỏi về việc chiến nhưng dở việc văn, chung quy thiếu cái khung và mắt nhìn chuyên nghiệp nhất, trong cục diện tương lai, nếu có thể thu phục Biện Lương thì Lưu Quang Thế chỉ có thể dựng ra cái khung chính đáng, nhưng không thể đắp nặn ra triều đình nhỏ tương đối khỏe mạnh. Đới Mộng Vi có sự tinh tế việc văn và mắt nhìn đại cục, nhưng không đủ sức kiềm chế đám võ tướng dưới trướng, vừa lúc cần có người hợp tác gia nhập vào làm cân bằng.

Lưu Quang Thế thẳng thắn bày tỏ, ngoài mặt Đới Mộng Vi không dao động nhưng thừa nhận suy nghĩ trong đầu Lưu Quang Thế. Ngày xưa Vũ triều thối nát, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, thế cho nên văn thần võ tướng cũng mục rữa, đến hiện giờ kẻ địch lớn trước mắt, các phương liên hợp mặc dù chú trọng ích lợi nhưng đã có thời cơ phá rồi lập, đối với các đường quân phiệt, võ tướng thì bọn họ mới trải qua bóng ma của người Kim và Hắc Kỳ, họ không có nhiều yêu cầu, đây là lúc dọn sạch kỷ luật quân đội, cải cách chế độ quân đội và tăng cường quản lý.

Còn về hệ thống văn thần, khung cũ đã loạn, thừa dịp này tổ chức khoa cử, cất nhắc con nhà nghèo lên. Ở các thế hệ thì cơ hội như vậy chỉ có lúc mới mở nước, tuy trước mắt cũng cần lôi kéo tộc lớn, thế gia ở các nơi nhưng còn trống nhiều vị trí, có kẻ địch mạnh càng khiến người dễ có nhận thức chung. Nếu thật sự có thể đoạt lại Biện Lương, đúc lại trật tự sẽ là một Vũ triều tràn ngập sức sống đáng giá mong đợi.

Bình Luận (0)
Comment