Lúc này, Đới Mộng Vi Đới phu tử lớn tuổi đứng ra nói rõ lợi hại trực tiếp với Nữ Chân Cốc Thần, cuối cùng chẳng những bảo vệ được tất cả mọi người, thậm chí lương thảo, vật tư mà người Nữ Chân không mang đi được cũng không bị tiêu hủy, chuyển giao toàn bộ vào tay Đới Mộng Vi. Vậy là sau khi mọi người được thả ra, thậm chí còn có thể giữ lại ít đồ, khôi phục cuộc sống mới. Ân đức như vậy ở phía nam Trường Giang muốn nói vạn gia sinh phật* cũng không đủ, thậm chí có thể nói là việc làm của thánh nhân.
(*) Đại ý là có công đức lớn khiến muôn người thờ cúng.
Trong hành động như vậy tuy cũng có một phần hành vi có chính xác hay không vẫn cần bàn lạc, thí dụ như có hàng vạn giặc Hắc Kỳ, tuy cùng là kháng Kim nhưng lúc này bị Đới Mộng Vi tính kế thành tiền cược để giao dịch, nhưng đối với đám người sống trong hoảng sợ và túng thiếu hơn một năm qua thì chút tỳ vết này quá nhỏ bé.
Mọi người chìm trong lo sợ không yên và hoảng hốt từng nghĩ rằng bất luận là ai, chỉ cần đánh bại Nữ Chân đều là anh hùng, nhưng giờ phút này được Đới Mộng Vi cứu, bọn họ cảm thấy lúc này lão vẫn kiên trì phản đối Hắc Kỳ thì không hổ là đại nho có khí tiết, là thánh nhân. Đúng vậy, nếu không phải tại Hắc Kỳ giết hoàng đế thì Vũ triều đã không đến nông nỗi này, nếu chỉ vì bọn họ chống cự Nữ Chân mà quên đi sai lầm trong quá khứ của họ thì khí tiết của chúng ta ở đâu?
Hi Doãn giao quyền điều động nhân khẩu, vận tư, Hán quân ở bờ Nam Trường Giang đã được mấy ngày, tuy tướng lĩnh của mỗi quân đội đa phần có ý tưởng riêng, nhưng lúc này đều phục vì Đới Mộng Vi chơi lớn. Nói về mặt lý luận, vị lão nhân này thủ đoạn tàn nhẫn, âm thầm lật tay là mưa, úp tay là mây tuy sẽ là một trong những trung tâm quyền lợi quan trọng nhất phía Nam của Trường Giang, nhưng cũng vì vậy mà mấy ngày đầu mọi người tận tâm tuyên truyền và sắp xếp, bơm tin tức dựng lên hình tượng thánh nhân.
Bách tính từ các nơi trước kia lo lắng sẽ bị đồ sát, sẽ bị người Nữ Chân mang đi phương Bắc, khi nghe Nữ Chân thua trận ở Tây Nam, bọn họ vẫn không cảm thấy nhẹ nhàng, trong lòng trái lại càng hoảng sợ, lúc này rốt cuộc thoát khỏi bóng ma đáng sợ đó, lại nghe tin sau này thậm chí được phát cho vật tư, rồi còn sẽ có quan phủ hỗ trợ khôi phục dân sinh, trong lòng họ tràn đầy cảm xúc. Nơi cách huyện thành Tây hơi xa có lẽ phản ứng chậm chạp một chút, nhưng cư dân trong hai tòa thành lớn ở gần đó đã lao về phía huyện thành Tây, chen kín tiểu huyện thành.
Có nhiều nho sinh suy sút tụ tập lại, một là đến cảm kích ân tình của Đới Mộng Vi, thứ hai là muốn nương cơ hội này chỉ điểm giang sơn, bán ra tàih ọc trong bụng.
Trước kia Đới Mộng Vi không quá nổi tiếng, hàng loạt động tác hiện giờ khiến thiên hạ đều biết, từ đây về sau tự nhiên bốn phương noi theo, nếu đến sớm không chừng được lọt vào mắt Đới Mộng Vi, còn được công trạng theo rồng ngay từ đầu.
Những chuyện này mới vừa bắt đầu, Đới Mộng Vi không ngăn cản dân chúng tụ tập. Lão chỉ ra lệnh cho trai tráng dưới tay mở rộng kho lương, dựng hàng cháo ở ngoài thành, cố gắng cho người đến đây được ăn một bữa no bụng mới rời đi. Ở mặt ngoài, lão nhân này mỗi ngày không gặp nhiều người ngoài, chẳng qua làm theo thói quen thường ngày là giảng dạy nửa ngày trong tư thục Đới gia, khí tiết, khí khái của nho giả truyền cho bên ngoài, khiến người rất phục.
Đến ngày hai mươi lăm, tuy phía Đông thành đã bắt đầu động đao giết chóc những "kẻ phản loạn", nhưng trong huyện thành vẫn náo nhiệt mà an ổn, buổi sáng sau núi của Đới gia tổ chức lễ tang, đây là vì chôn cất con trai con gái của Đới gia chết trong hành động lớn lần này. Sau khi chôn xuống đất, lão nhân đứng trước mồ bắt đầu giảng bài, một đám con cái Đới gia, dòng họ quỳ gần đó cung kính nghe.
Gió núi mát mẻ, phía chân trời xa phía Đông huyện thành bốc lên khói đen, đó là khói bốc lên khi đốt cháy xác chết của đám phản loạn. Chớp mắt và không khí tử vong ở hai nơi kỳ dị kết hợp lại với nhau, lão nhân cũng theo tình cảnh như thế giảng thuật đại thế thiên hạ, thỉnh thoảng nhắc đến lý luận trong Luận Ngữ, rồi kéo dài qua Đạo Đức, bắt đầu giảng đạo lý "Binh là hung khí, thánh nhân bất đắc dĩ mới dũng".
Mọi người đều cúi đầu nghe giảng.
Giảng xong bài học, có quản sự tiến lên nhỏ giọng báo một số tin tức cho Đới Mộng Vi. Lão gật đầu, khiến mọi người tự động giải tán, sau khi đi hướng trang viên, không lâu sau, lão ở trong sân thư phòng Đới gia gặp một đại nhân vật ăn mặc gọn gàng tìm đến, Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế chào Đới Mộng Vi bằng lễ.
Đới Mộng Vi cũng đáp lễ lại:
- Không ngờ Lưu công tự mình tiến đến.
- Việc lớn như vậy sao có thể để người hầu truyền tin xử lý được. Hơn nữa, nếu không tự mình tiến đến thì sao được thấy tận mắt cảnh long trọng Đới công cứu trăm vạn người, lòng dân hướng về.
Ngữ điệu của Lưu Quang Thế không cao, tự nhiên mà thành khẩn:
- Tây Lộ quân của Kim quốc gặp vấp ngã về Bắc, tính mạng của mấy trăm vạn người, đồ quân nhu lương thảo này nọ, nếu không nhờ Đới công thì không có biện pháp xử lý như thế, Đới công cao thượng, xin hãy nhận cái cúi đầu của tiểu điệt.
Đới Mộng Vi nâng hắn lên:
- Lưu công nói quá lời. Lão phu là người khô mục rồi, không có sức chống địch, chẳng qua là chui chỗ trống, góp chút sức nhỏ nhoi. Dùng mưu mẹo không thể lâu dài, về sau thế gian xao động, việc lớn của thiên hạ này còn cần quân nhân như Lưu công chống dậy. Thiên hạ hiện nay đã đến hoàn cảnh vạn vật thiêu hết, khó kéo dài sự sống tiếp, nếu không có phương pháp mới thì làm như lão hủ kéo dài ba, năm năm cũng chỉ là uống rượu độc giải khát.
Lưu Quang Thế gật đầu, nói:
- Đới công nói rất đúng. Những năm nay trong lòng Lưu mỗ cũng lo âu giống như vậy, gặp loạn thế, võ lên văn xuống, vì đối kháng Nữ Chân, chúng ta bất đắc dĩ dựa vào những quân pháp này. Cướp núi toàn là những kẻ không được dạy dỗ, thô bỉ không tả nổi, chiếm cứ một góc rồi tằm ăn vạn dân, không bao giờ nghĩ cho phúc lợi dân sinh, đã loạn càng quấy phá thêm, Đới công có biết không? Những người thư hương gia truyền lại chịu đứng ra vì thiên hạ giống như Đới công thì quá ít ỏi.
- Lưu công quá khen.
- Đới công xứng đáng.
Lưu Quang Thế tâng bốc nhưng thấy gương mặt già của Đới Mộng Vi không dao động, bèn thở dài:
- Trở lại chuyện chính đi, Đới công. Ninh Lập Hằng giết ra từ Kiếm Các, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến Hán Trung. Tình hình chiến đấu ở Hán Trung như thế nào, có thể nhìn ra manh mối không?
- Chiến trường Hán Trung đã rối ren dưới sự chỉ huy của Niêm Hãn, hoàng hôn ngày hôm trước, Hi Doãn đuổi theo tới ngoài thành Hán Trung, hôm qua đã khai chiến. Xem tình hình chiến đấu của Hán Trung lúc trước thì không dễ phân ra thắng thua, hai vạn tinh binh của Tần Thiệu Khiêm mặc dù mạnh nhưng Niêm Hãn, Hi Doãn đều là hùng kiệt một thời, trận chiến này khó đoán thắng thua. Đương nhiên, lão hủ không hiểu chiến sự, phán đoán này e rằng khó lọt vào tai Phương gia, cụ thể như thế nào thì Lưu công nhìn rõ hơn lão hủ.
Kim quốc và Hắc Kỳ quân đoàn Bảy quyết chiến ở Hán Trung, thiên hạ đều chú ý, Lưu Quang Thế tất nhiên cũng sắp xếp thám tử đi qua, tùy thời truyền về tình báo. Chẳng qua Lưu Quang Thế âm thầm đi tới huyện thành Tây, tình báo đưa về tất nhiên không nhanh bằng đám người Đới Mộng Vi ở gần. Nói vài câu rồi Đới Mộng Vi lấy ra tình báo gần đây nhận được, qua tay giao cho Lưu Quang Thế, hắn ở trong phòng xem kỹ.
Lúc này là giữa trưa, ánh nắng chiếu vào sân ở bên ngoài, trong phòng có gió thổi nhẹ vào, người hầu ăn mặc tươm tất tiến vào thêm một lần nước trà, không khỏi dùng ánh mắt tò mò quan sát khách nhân uy nghiêm ổn trọng này.
Tuy ngày xưa Đới gia là thế gia, gia giáo nghiêm khắc, nhưng bàn về cấp độ, chung quy chỉ ảnh hưởng mấy châu huyện nhỏ ở gần, chỉ có mấy ngày gần đây là gia chủ làm động tác khiến thiên hạ khiếp sợ, không chỉ đạt thành hiệp nghị bình đẳng với Nữ Chân Cốc Thần, giơ cao cờ hiệu đối kháng Hắc Kỳ, càng đạt được các phương ủng hộ, đều đến tập hợp. Người hầu trong phủ tuy đã nhận nghiêm lệnh, khí độ hơi tăng lên, nhưng vẫn khiếp sợ thân phận của những vị khách âm thầm đến đây.
Vị Lưu Quang Thế Lưu tướng quân này ngày xưa là đại tướng quân số một, số hai thiên hạ, là đại nhân vật, nghe nói hiện giờ nắm giữ địa bàn lớn, mặt ngoài là gìn giữ đất cho Vũ triều, trên thực tế nói là cắt đất làm vua cũng không đủ, nhưng với chủ nhân thì Lưu Quang Thế tự mình tới cửa, thăm viếng bàn bạc. Người biết chuyện vừa thấy khiếp sợ vừa tự hào.