- Thốc nổ của Hoa Hạ quân không ngừng mạnh hơn, chiến đấu trong tương lai sẽ khác với nghìn năm quá khứ. Lời nói của Ninh Nghị rất có lý, nhất định phải báo cho toàn bộ Đại Tạo Viện, không chỉ có Đại Tạo Viện, nếu muốn cho binh sĩ dưới trướng của chúng ta đều có thể không rối loạn khi mất trận hình, làm chuẩn bị trước khi đánh . . . Nhưng quan trọng nhất là hết sức thúc đẩy tạo giấy, cho binh sĩ biết chữ, không đúng, không chỉ đơn giản như vậy.
Ngứa chiến đi tới trước, Tông Hàn nói câu trên với đám người Hàn Xí Tiên đi bên cạnh, nghe hơi giống lời ủy thác mang điềm xấu.
Có người định ngắt lời Tông Hàn nhưng bị hắn lớn tiếng nạt lại:
- Nghe rõ những lời này cho ta! Nhớ kỹ! Hoa Hạ quân không chết không ngừng, nếu như ngươi và ta không thể trở về, Đại Kim ta vẫn có người hiểu được những đạo lý này! Thiên hạ này đã thay đổi, tương lai và quá khứ sẽ trái ngược hoàn toàn! Nếu không học được cách của Ninh Nghị thì Đại Kim ta khó giữ, tiếc rằng ta và Cốc Thần đã già . . .
Tông Hàn đang nói thì có người tiến đến báo cáo Hoa Hạ quân đến gần, theo sau lại có người truyền đến tin tức, Thiết Dã Mã dẫn dắt thân vệ từ phía Đông Bắc lại đây cứu viện.
Tông Hàn quát:
- Lệnh cho hắn lập tức chuyển hướng chi viện Hán Trung, bổn vương không cần cứu viện!
Không lâu sau, từng đội từ bên cạnh giết tới, Thiết Dã Mã cũng nhanh chóng tới, chọc xéo vào con đường chạy trốn hỗn loạn.
- Ai dám bị thương phụ soái của ta!
Thiết Dã Mã dẫn đội chém giết cực kỳ anh dũng.
Tông Hàn truyền tin:
- Kêu hắn xéo ngay!
Hoàng hôn lan tràn trên bầu trời, mấy nghìn người Nữ Chân chạy trốn trong cuộc chém giết, Hoa Hạ quân rượt theo, truy binh rải rác xông đến, đổ ập lực lượng cuối cùng hòng cắn xé con thú khổng lồ kéo dài hơi tàn này.
Lưu Mộc Hiệp theo đại đội xông lên trước chém giết, tiểu đội trưởng toàn thân đẫm máu ở phía trước hô to:
- Giết Niêm Hãn! Cắn chặt hắn!
Bọn họ liên tục cắn xé cờ soái ở phương xa, bốn phía là kết cục chiến đấu hỗn loạn, có nhóm nhỏ kỵ binh xông đến, bọn lính lục tìm lựu đạn trên người, đa số đã dùng hết, thế là có người lấy hai viên hỏa lôi từ xác của binh sĩ Nữ Chân, khi ngựa chiến lao đến thì họ ném ra ngoài, có kỵ binh lăn xuống ngựa, xung quanh là hỗn loạn chém giết.
Tiểu đội trưởng vừa đánh vừa hét to:
- Giết lùi bọn chúng, bắt Niêm Hãn!
Giữa hắn và người Nữ Chân là mối thù hận tan nhà nát cửa, thấy cờ soái của Nữ Chân lúc gần lúc xa thì máu nóng dồn lên não. Không thể trách được, từ lúc Nữ Chân xuôi Nam tới nay, bao nhiêu người người đã tan nhà nát cửa, cơ hội cầm đao thương cách Niêm Hãn gần như vậy lại có vài lần trong đời người?
- Ta làm thịt các người! Người Hán chó chết!
Xung quanh cuồn cuộn khói bụi, trong đám kẻ địch phía đối diện này cũng có tướng lĩnh Nữ Chân, thân binh xung quanh tướng lĩnh có võ nghệ cao cường. Lưu Mộc Hiệp một tay cầm đao một tay cầm thuẫn giết được một người trong tiếng la giết của phía đối diện, sau đó phối hợp chiến hữu bên cạnh áp sát tới trước. Hắn là lão binh trong quân đoàn Bảy, không làm quan quân chẳng qua là vì không quá thích chỉ huy người ta, nhưng kỹ xảo phối hợp trên chiến trường thì thuộc hàng hiếm hoi trong toàn bộ tiểu đoàn, trung đoàn. Lưu Mộc Hiệp vừa đánh vừa giữ thể lực, bảo hộ chiến hữu.
Hai chiến hữu bị Lưu Mộc Hiệp kéo theo xông lên trước trong tiếng gầm rống, lá chắn nhỏ tổ hợp từ ba chiếc khiên đụng bay một tên binh sĩ Nữ Chân.
Bên kia truyền đến tiếng hét của tiểu đội trưởng:
- Giết Niêm Hãn, xông . . . !
Âm thanh kia nghe như không đúng lắm, Lưu Mộc Hiệp quay đầu lại thì thấy tiểu đội trưởng đang bị tướng lĩnh Nữ Chân mặc áo giáp đâm thủng bụng, đao dài xoáy một vòng rồi rút ra.
- Chó Hán đi chết đi! Hãy kêu phụ vương của ta đi mau! Không cần quản ta! Phụ vương gánh trên vai hy vọng của Nữ Chân, ta có thể chết, nhưng phụ vương phải sống!
Máu bắn lên khôi giáp của Hoàn Nhan Thiết Dã Mã, hắn vừa vung cương đao vừa ra lệnh cho thân vệ ở bên cạnh, thoáng thấy bên cạnh có binh sĩ Hoa Hạ quân nhào lên thì hắn dốc hết sức tiến lên nghênh đón!
Bên kia chiến trường, Tông Hàn nhìn Thiết Dã Mã dấn thân vào trong, hắn cũng ra lệnh rồi mang theo binh sĩ định lao qua bên này hội hợp với bộ đội của Thiết Dã Mã.
- Đi nói cho hắn! Kêu hắn di chuyển đi! Đây là mệnh lệnh, nếu hắn không đi thì không phải nhi tử của ta!
Lưu Mộc Hiệp và binh sĩ Hoa Hạ quân ở bên cạnh lao về phía Hoàn Nhan Thiết Dã Mã, mấy thân vệ Nữ Chân ở bốn phía cũng nhào lên. Lưu Mộc Hiệp giết một thân vệ Nữ Chân, dùng thuẫn đụng Thiết Dã Mã, hắn lùi hai bước múa đao chém nhanh, Lưu Mộc Hiệp buông thuẫn ra, hụp người xuống chém đao vào nhượng chân của Thiết Dã Mã, hắn lảo đảo một bước, chẻ một thành viên Hoa Hạ quân lao tới rồi mới quay đầu lại. Lưu Mộc Hiệp vung lên đại đao, từ không trung chém mạnh xuống, vang một tiếng keng to, đốm lửa bắn ra bốn phía, đao kia chém vào mũ giáp của Thiết Dã Mã giống như trúng một gậy.
Đầu óc Thiết Dã Mã ù vang, hắn chém trả, giây sau, Lưu Mộc Hiệp vung ngang đao chém mạnh vào ót hắn. Cương đao của Hoa Hạ quân hơi nặng, khoang miệng Thiết Dã Mã cảm giác ngọt, vung đao dài lung tung đánh trả.
Xung quanh có thân vệ nhào tới, binh sĩ Hoa Hạ quân cũng vọt qua. Lưu Mộc Hiệp và Thiết Dã Mã va chạm hai đao, đột nhiên đụng mạnh đẩy đối phương lùi hai, ba bước. Phía sau Thiết Dã Mã bị hòn đá sẫy chân, Lưu Mộc Hiệp đuổi theo lên, chém mạnh đao dài xuống. Đầu óc của Thiết Dã Mã đã rối loạn, hắn ỷ vào mặc giáp nên bò dậy, còn chém tới trước. Lưu Mộc Hiệp múa địa đao liên tục chém vào vai cổ của Thiết Dã Mã, khi chém đến đao thứ bốn thì Thiết Dã Mã đã đứng lên được một nửa, khôi giáp kia đã hé mở, máu bắn ra từ lưỡi đao.
Lưu Mộc Hiệp lại chém một đao, Thiết Dã Mã lảo đảo đứng lên, loạng loạng đi một bước rồi ngã quỳ xuống, hắn cố vung đao ra sau lưng, phía trước là cờ soái của Tông Hàn đang tiến về phía này. Lưu Mộc Hiệp chém lỗ hổng trên người Thiết Dã Mã càng lúc càng lớn, rồi cho một nhát đao.
Dưới ánh chiều tà, Tông Hàn nhìn thân thể của nhi tử bị binh sĩ Hoa Hạ quân kia từng nhát đao xẻ ra trong loạn chiến.
- A a a a a a a!!!
Trên cánh đồng hoang vang lên tiếng rít gào như mãnh hổ của lão nhân, mặt mũi của hắn vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn mà đáng sợ. Binh sĩ của Hoa Hạ quân cũng nhào tới với tư thái hung ác tơng tự.
Gió sông mát dịu, cờ màu rêu rao, ánh nắng ngày hè có chút tươi mới. Ngày hai mươi lăm tháng bốn, bờ nam sông Hán, có đoàn người nhốn nháo trèo đèo vượt núi tụ tập hướng huyện thành nhỏ ven sông.
Thanh niên trai tráng quần áo lam lũ, người già run rẩy, đứa nhỏ đi theo phụ mẫu, thư sinh, binh sĩ, ăn mày, tất cả đều di chuyển về cùng một hướng, dãy núi lên nũi, trong đất trời sắc xanh này tràn ngập sức sống, hai bên đường thậm chí có người khua chiêng gõ trống, số ít thư sinh gầy yếu kề sát nhau chỉ điểm cảnh tượng xung quanh, trông rất náo nhiệt.
Phía trước là huyện thành Tây, chỗ ở của gia tộc Đới Mộng Vi.
Tiểu huyện thành vốn chỉ có hai, ba vạn người ở, nhưng đoàn người này đã tụ tập trên mười lăm vạn, đương nhiên cũng phải tính cả quân nhân từ bốn phía hội tụ lại. Huyện thành Tây vừa mới san bằng một đợt "phản loạn", chiến sự chưa ngừng, thậm chí đầu thành phía Đông chỉ mới bắt đầu đồ sát "phản quân", phía Nam huyện thành đã có nhiều bình dân tụ tập lại, trong một chốc khiến tiểu huyện thành xem như non xanh nước biển có cảnh tượng nhộn nhịp của thành lớn.
Bình dân tụ tập ở đây phần lớn là đến cảm tạ ơn cho họ sống của Đới Mộng Vi, mọi người đưa tới cờ thưởng, bưng tấm biển, bung dù vạn dân để cảm tạ ân đức của Đới Mộng Vi đối với toàn bộ người Hán trong thiên hạ.
Huyện thành Tây không lớn, Đới Mộng Vi đã lớn tuổi, không gặp mặt nhiều người được, nên đám đông chọn túc lão tuổi cao đức trọng làm đại biểu, đưa vật cảm kích bên trong có gửi gắm tâm ý của họ vào. Bên ngoài cổng thành phía Nam, đám người không được vào thành tụ tập ở đồng cỏ trên sườn núi, trong núi, dắt đứa nhỏ quỳ lạy từ xa hướng Đới phủ trong thành.
Một, hai năm trước Nữ Chân Tây Lộ quân cướp bóc chém giết, xếp nhiều thành trì vào địa bàn của mình, nhiều dân phu, thợ thủ công, nữ nhân có chút nhan sắc bị bắt nhốt trong những thành trì này, mục đích làm như vậy đương nhiên là vì mang theo khi chúng rút về Bắc. Tùy theo đại chiến Tây Nam bị thua, Đới Mộng Vi làm một cuộc giao dịch lấy lại "quyền sở hữu" những người này đó. Mấy ngày nay lão thả họ ra, loan tin sẽ được chút trợ cấp dến khắp thành trấn phía Nam Trường Giang, dư luận bị lão cố ý khống chế đã bắt đầu lên men.
Người Nữ Chân một đường giết tới, nếu hết thảy thuận lợi thì có thể mang về phía bắc khoảng mấy chục vạn người, nhưng không chỉ bấy nhiêu người bị họa chiến tranh lan đến. Nhiều thành trì sau khi bị họa chiến tranh tàn phá thì rơi vào tay Hán quân, rồi Hán quân lại quy thuận người Nữ Chân, nói là ở dưới quyền cai trị của Nữ Chân cũng không đủ. Nữ Chân đánh trận thua, hoảng hốt về Bắc, không thể dẫn người theo cùng, nhưng họ rất có thể sẽ đốt cháy hoặc đồ sát hàng loạt những người bị bỏ lại này.