Thiên Hội năm thứ mười lăm, buổi chiều ngày hai mươi bốn tháng tư, giờ Thân một khắc.
Tông Hàn trên chiến trường Đoàn Sơn bắt đầu hạ lệnh phá vòng vây, trước khi đó, hắn đã đưa toàn bộ đội vào đối kháng với Tần Thiệu Khiêm, trong khoảnh khắc chiến đấu kịch liệt nhất, bản thân hắn, thân vệ bên cạnh hắn cũng dấn thân vào đấu tay đôi với chiến sĩ Hoa Hạ quân. Bộ đội của Tông Hàn không ngừng áp sát, nhưng mỗi một bước đi tới thì con thú khổng lồ này chảy ra càng nhiều máu tươi, chém giết ở trung tâm chiến trường giống như vị quân thần Nữ Chân này đang thiêu cháy linh hồn của mình, ít nhất vào khoảnh khắc đó, mọi người đều cho rằng hắn sẽ chiến đấu đến phút cuối trong trận đánh được ăn cả ngã về không này, hắn sẽ chảy khô giọt máu cuối cùng, hoặc là giết Tần Thiệu Khiêm, hoặc bị Tần Thiệu Khiêm giết chết.
Nhưng cuối cùng thì Tông Hàn lựa chọn phá vòng vây.
Khoảnh khắc Hoàn Nhan Dữu Xích chứng kiến sự hỗn loạn to lớn này bắt đầu, có lẽ cũng là giây phút toàn bộ Kim quốc bắt đầu sụp đổ. Trên chiến trường, lửa vẫn đang đốt cháy, Hoàn Nhan Tát Bát ra hiệu lệnh xung phong, kỵ binh dưới trướng bắt đầu dừng bước quay đầu, va chạm với trận địa của Hoa Hạ quân, va chạm mạnh này là vì cho Tông Hàn khoảng trống rút lui, không lâu sau, vài bộ đội thoạt trông còn có sức chiến đấu bắt đầu tan rã trong chém giết.
Hoàn Nhan Dữu Xích vung cánh tay, hắn mang theo trên nghìn kỵ binh vượt qua phong tỏa, cố gắng mở ra một con đường cho Hoàn Nhan Tông Hàn.
Không lâu sau, các loại âm thanh gầm rú vang lên trên chiến trường.
Hoa Hạ quân hô to:
- Chó Kim thua!
- Niêm Hãn muốn trốn!
- Giết Niêm Hãn!
Trong tiếng kèn xung phong, pháo hoa truyền lệnh màu đỏ thẫm, bắn lên từ chiến trường, đó là tín hiệu tượng trưng cho thắng lợi và truy sát, ở trên bầu trời không ngừng chỉ hướng nơi Hoàn Nhan Tông Hàn đi. . . .
Pháo hoa đỏ bắn lên giống như vệt máu dài rực lửa.
Thanh Dương Dịch cách Đoàn Sơn vài dặm, binh sĩ từng đánh với Hoàn Nhan Dữu Xích nhìn thấy pháo hoa đỏ ở phương xa thì bắt đầu tập kết, trong tầm nhìn là pháo hoa bắn lên trời lục tục bay tới.
Qua thêm hai dặm, bên bờ một con sông nhỏ, ba binh sĩ Hoa Hạ quân mặc quần áo ướt đang đi chợt thấy hiệu lệnh màu đỏ ở phía trời xa thì sửng sốt, nói chuyện với nhau. Bọn họ hưng phấn nhảy cẫng lên ở ven sông, hai binh sĩ nhảy vào sông trước, sót lại một binh sĩ hơi lúng túng tìm một khúc gỗ, ôm gỗ xuống nước khó khăn bơi về phía bên kia bờ.
Dưới bầu trời có từng đội ngũ tụ tập về phía bên này.
Cách chiến trường Đoàn Sơn mấy dặm, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã dẫn dắt bộ đội mấy nghìn người đi trong mưa gió nhanh chóng lao về phía bên này, khi hắn nhìn thấy sắc đỏ máu trên bầu trời thì dẫn thân vệ dưới trướng chạy thục mạng. . . .
Từ kỵ binh mở đường, bộ đội Nữ Chân phá vòng vây giống như một cơn bão lao ra chiến trường Đoàn Sơn, công kích của Hoa Hạ quân hùng dũng ùa lên, từng bộ đội Kim quốc đang dần tan rã, Hoa Hạ quân dù sao ít binh lực, trong một chốc khó mà chặn đứng trung tâm lính tan tác.
Tần Thiệu Khiêm cưỡi ngựa chiến xông lên dốc núi, nhìn từng nhóm nhỏ bộ đội Hoa Hạ quân từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhào về phía Hoàn Nhan Tông Hàn phá vòng vây, nét mặt hơi phức tạp.
- Nếu có cơ hội, ta thật sự muốn hỏi Tông Hàn trong lòng nghĩ như thế nào.
Xem mức độ tiến công và đưa binh lực vào trong giai đoạn đầu thì Hoàn Nhan Tông Hàn có quyết tâm không tiếc tất cả muốn giết chết Tần Thiệu Khiêm, tiến thêm một bước thì chiến trường sẽ cháy tới điểm cuối trong cuộc đối kháng kịch liệt nhất, nhưng Tông Hàn mới xông vào đội ngũ tiến công bất chợt giống như hoàn toàn ngộ ra, lựa chọn phá vòng vây.
Dân cờ bạc đã ở trên chiếu bạc thì thường sẽ không chọn dừng tay vào phút này, bởi vì quá muộn. Mà làm tướng lĩnh trên chiến trường, Tông Hàn đã dốc hết mọi thứ rồi đột nhiên buông bỏ thì hơi sớm, cũng khá lúng túng. Bình tĩnh mà xem xét, giây phút đó dù là Tần Thiệu Khiêm cũng tin rằng mục đích của Tông Hàn là không chết không ngừng, cũng bởi vậy khá bất ngờ khi Tông Hàn đột nhiên phá vòng vây.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là ngoài ý muốn.
Hàng nghìn, hàng vạn Hoa Hạ quân đang tụ tập về phía bên này theo mệnh lệnh của pháo hoa, triển khai từng đợt chặn giết quân đội Kim quốc. Trên chiến trường, có tướng lĩnh Nữ Chân không nỡ nhìn thấy cảnh tượng thua trận này nên dẫn dắt bộ đội tấn công bỏ mạng về phía chỗ Tần Thiệu Khiêm. Một số binh sĩ thu được ngựa chiến, bắt đầu tập kết theo mệnh lệnh, xuyên qua đồi núi, đồng bằng vòng qua phương hướng của Hán Trung.
- Chặn đứng Niêm Hãn! Bắt lấy hắn! Giết hắn!
Tần Thiệu Khiêm vừa phát ra mệnh lệnh vừa tiến lên trước.
Dưới ánh nắng buổi chiều, trên cánh đồng hoang chỉ có gió nhẹ, tiếng nổ vang lên, bên tai có tiếng rít gào. Trong mấy chục năm quá khứ, người mạnh nhất của Nữ Chân đang dẫn lính chạy trốn. Thời đại này đang nói chuyện với hắn, hắn nhớ buổi hoàng hôn nhiều năm trước, hắn dẫn đội xuất chinh, đã chuẩn bị tinh thần chết trên chiến trường, da ngựa bọc thây. Hắn và Lập Hằng ngồi dưới ánh chiều tà, đó là mặt trời lặn của Vũ triều, phụ thân của hắn làm Hữu tướng, huynh trưởng lên chức thái thú, mọi thứ ở Biện Lương đều phồn hoa lộng lẫy.
Hắn nguyện ý trả giá mạng sống vì tất cả điều này.
Hắn nhớ lời nói lúc ấy của Ninh Nghị.
- Món nợ của Vũ triều . . .
Hắn hỏi:
- Mạng của bao nhiêu người mới lấp hết được?
Phồn hoa và đông đúc bị mưa gió thổi đi, xa hoa lộng lẫy sụp đổ thành phế tích, huynh trưởng đã chết, phụ thân đã chết, hắn giết hoàng đế, hắn mất một con mắt. Bọn họ vượt qua khó khăn ở Tiểu Thương Hà, chém giết ở Tây Bắc, vô số người bi thương kêu gào. Thê tử của huynh trưởng lưu lạc ở Kim quốc gặp hành hạ hơn mười năm, đứa con nhỏ xíu trong mười mấy năm đó thậm chí bị người chặt đầu ngón tay như súc sinh.
Mạng của bao nhiêu người mới lấp hết được?
- Chó Kim thua!
- Giết Niêm Hãn!
Hắn dẫn dắt quân đội nhào lên. . . .
Pháo hoa như máu bắn lên, tin Niêm Hãn thua trận bỏ trốn khiến nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, hoảng sợ, đối với đa số quân nhân của Hoa Hạ quân thì đây không phải là kết quả trong dự đoán.
Mấy ngày này chém giết đều rất kịch liệt, đánh kiểu đoàn chiến chưa chắc là quyết chiến như mong đợi. Nếu Tông Hàn lựa chọn phá vòng vây, chuyển hướng thì Hoa Hạ quân cũng chuẩn bị tinh thần đánh đến Hán Trung, sau đó đặt thành Hán Trung làm địa điểm chiến trường mới.
Mọi người mong muốn thắng lợi, nhưng đồng thời, nếu thắng lợi không dễ đến thì Hoa Hạ quân đoàn Bảy chuẩn bị tinh thần cắn chặt Tông Hàn không nhả: Ta chưa chết hết thì ngươi đừng mơ trở lại!
Trong chiến đấu trước mắt, cần có tâm lý chuẩn bị cho thảm liệt đến tột độ. Tuy Hoa Hạ quân đoàn Bảy mang theo thù hận trải qua mấy năm huấn luyện, nhưng người Nữ Chân trước kia dù sao hiếm khi đánh thua, nếu chiến đấu với tâm trạng lạc quan, không dám đập nồi dìm thuyền ở trên chiến trường như vậy thì rất có thể bên thua sẽ là quân đoàn Bảy.
Cũng vì vậy mà theo pháo hoa bay lên, thám báo truyền tin lao thẳng đến Hán Trung, truyền mệnh lệnh Niêm Hãn chạy trốn, các đội dốc hết sức chặn giết dọc đường, mọi người đều có cảm giác cực kỳ giật mình và vui sướng như ảo mộng.
Lưu Mộc Hiệp thậm chí bởi vậy mà hơi mất tập trung, giây phút này, trong đầu của hắn cũng vụt qua rất nhiều thứ, sau đó bọn họ xông hướng tuyến đường phòng ngự dự định theo sự dẫn dắt của tiểu đội trưởng.
Thám báo vẫn chém giết liên tục ở dãy núi, cánh đồng hoang. Niêm Hãn dẫn dắt bộ đội lính tan tác một đường tiến lên, một phần binh sĩ đã sớm tan rã cũng tụ tập lại. Bộ đội này giống như gió bão vụt qua cánh đồng hoang, đôi khi sẽ dừng lại giây lát, có khi đi đường vòng, các bộ đội Hoa Hạ quân tụ tập ở gần đó rồi xông lên giết, đội ngựa chạy nhanh kiềm chân.
Khi tia nắng chiếu đến trước mắt thì vẫn là buổi chiều, trên vùng quê Hán Trung, Tông Hàn biết rằng ráng chiều sắp đến.
Hắn chỉ huy quân đội một đường chạy trốn, chạy hướng nắng tắt. Đôi khi hắn hơi thẫn thờ, chém giết kịch liệt ngay trước mắt, vị tướng già Nữ Chân này dường như trong tích tắc đã tóc trắng xoá, trên tay không cầm đao.
Lúc trước ở gần đồi núi, trước trận của Tần Thiệu Khiêm là lần đầu Tông Hàn cầm đao ra trận trong mười mấy năm nay, hơi thở thiếu mất từ lâu lại dâng lên trong lòng hắn, ký ức nhiều năm trước trở nên rõ ràng trong đầu. Tông Hàn biết anh dũng chiến đấu như thế nào, chém giết như thế nào, trả giá mạng sống này như thế nào. Nhiều năm trước khi đối diện người Liêu thì hắn vô số lần đánh bạc tính mệnh, đè bẹp kẻ địch dưới răng nhọn của mình.
Ngày này, hắn lần thứ hai ra trận, muốn đánh bạc mạng sống hệt như bốn mươi năm trước, giết ra một con đường trong mảnh đất trời dường như không có đường đi này. Tông Hàn lần lượt đấu tay đôi với hai chiến sĩ của Hoa Hạ quân. Bốn mươi năm qua, trong khoảnh khắc chém giết đó Tông Hàn chung quy đã hiểu Hoa Hạ quân trước mặt rốt cuộc là bộ đội có chất lượng như thế nào. Khoảnh khắc lưỡi đao va chạm thì sự lý giải đó trở nên chân thực, Tông Hàn là thợ săn nhạy bén nhất Nữ Chân, giây phút này, hắn đã nhìn rõ đường nét con thú khổng lồ phía đối diện gió tuyết.
Hắn buông bỏ xung phong, quay đầu rời đi.
Ít nhất vào giây phút này, hắn đã hiểu hậu quả của xung phong là gì.
Không phải hiện tại.