Tướng lĩnh Nữ Chân có thể đánh ra tiếng tăm ở thời kỳ đầu Kim quốc đều là dũng sĩ trên chiến trận. Hoàn Nhan Lâu Thất dù đến lúc tuổi già vẫn thích biểu diễn tiết mục ba năm tinh nhuệ mặc giáp đoạt thành. Hoàn Nhan Hi Doãn thì tuy phần lớn lo việc văn, nhưng bàn về tỷ võ đấu đơn, nhóm mấy người nổi tiếng dữ dằn như Hoàn Nhan Tông Bật đều sẽ bị hắn hạ gục dễ như chơi. Tông Hàn cũng giống như vậy, mấy chục năm lên kế hoạch điều khiển quân trận, nhưng chưa từng lơ là rèn luyện võ nghệ, lúc này cầm đao dài, hắn vẫn là chiến sĩ và sợ săn xuất sắc nhất trong tộc Nữ Chân.
Vóc dáng Tông Hàn cao lớn, quanh năm cầm quyền to tích lũy uy nghiêm và khí thế vượt xa người bình thường. Giờ đây tay hắn cầm đao, sát khí lẫm liệt đủ khiếp hồn người, chiến sĩ Hoa Hạ quân thân hình vạm vỡ bò dậy, trên mặt, trên trán đều bị cọ xát chảy máu, xung quanh là thân vệ Nữ Chân chạy đến, Hoàn Nhan Tông Hàn cầm đao vọt tới trước mặt. Trong mắt chiến sĩ Hoa Hạ quân lóe tia cuồng nhiệt, nhe hàm răng ra, trông giống nụ cười điên cuồng đẫm máu.
Chiến sĩ Hoa Hạ quân giẫm chân nghênh hướng Tông Hàn. Vị tướng già Nữ Chân danh chấn thiên hạ, giết người vô số này vung đao chém, giống như đồ tể chém về phía con mồi. Chiến sĩ Hoa Hạ quân thấp hơn hắn nửa cái đầu thì vung đao chém từ dưới lên, dốc hết sức tiến lên nghênh đón!
Ánh đao phóng lên cao.
Keng!!!
Hai thanh cương đao va chạm mạnh trên không trung, một nhát đao dồn hết sức của Tông Hàn bị cứng rắn đánh bật, người lùi nửa bước, chiến sĩ Hoa Hạ quân kia thì tiến lên nửa bước, đao vung lên cao, đôi mắt nóng cháy há mồm phun ra bợn máu, quát vào mặt Tông Hàn.
- Giết!
Giết người phải hân hoan.
Thời gian trôi qua hơn mười năm, đại đội trưởng Ngưu Thành Thư của đại đội Một của tiểu đoàn Hai của trung đoàn Hai của lữ đoàn Hai của sư đoàn Một thuộc Hoa Hạ quân đoàn Bảy lại lần nữa chĩa mũi đao tới trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn. Một bên là binh sĩ Hoa Hạ quân thoạt nhìn nhỏ bé như hạt bụi, một bên là anh hào Nữ Chân mang đến bóng ma mấy chục năm cho thiên hạ này, lưỡi đao chém vào nhau, đốm lửa bắn tung tóe trong không khí. Trong khoảnh khắc, Hoàn Nhan Tông Hàn không ngừng lui về phía sau, ngã vào đoàn người.
Binh sĩ Nữ Chân từ bên cạnh bao trùm lên. . . .
Buổi chiều, gió thổi lá rụng trong núi tạo ra âm thanh nức nở như bài hát đêm muộn.
Dù qua nhiều năm sau Hoàn Nhan Dữu Xích vẫn nhớ rõ tiếng gió thổi ngoài thành Hán Trung vào buổi chiều hôm ấy.
Hoàn Nhan Dữu Xích đi theo Hoàn Nhan Hi Doãn nhiều năm, hắn lớn lên trong sự thịnh vượng của người Nữ Chân, chứng kiến và tham dự vô số lần thắng lợi hò reo. Giữa giai đoạn Kim quốc nổi lên, dù ngẫu nhiên gặp cảnh khó khăn, vấp ngã trên chiến trường, Hoàn Nhan Dữu Xích vẫn nhìn thấy kiêu ngạo và bất khuất tiềm ẩn trong quân đội Kim. Những quân đội đi theo A Cốt Đả giết ra Xuất Hà Điếm đã khắc ngạo khí sâu trong đáy lòng.
Nữ Chân chưa mãn vạn, mãn vạn không thể địch.
Cũng vì vậy, chiều hôm nay, Hoàn Nhan Dữu Xích lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ.
Càng đến gần chiến trường Đoàn Sơn, binh sĩ Kim quốc tán loạn trong tầm nhìn càng nhiều, người Liêu Đông, người Khiết Đan, người Hề, thậm chí người Nữ Chân từng cụm tản ra như thủy triều rút xuống.
Bộ đội không còn trưởng quan tùy ý tập kết, các thương binh dắt díu nhau đi hướng Hán Trung. Có tán binh mất chế độ quân sự đi lạc, cầm binh khí lang thang, trông thấy bất cứ người nào đều giống như chim sợ cành cong. Hoàn Nhan Dữu Xích định thu lấy bọn họ, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, hắn không thể bỏ ra quá nhiều thời gian cho việc này.
Một số binh sĩ gộp vào đội ngũ của Hoàn Nhan Dữu Xích tiếp tục đi về phía Đoàn Sơn.
Hoàn Nhan Dữu Xích hỏi thăm tình huống chiến trường Đoàn Sơn, hỏi những chiến sĩ này lệ thuộc bộ đội nào, đã trải qua điều gì. Đầu tiên là bộ đội sức chiến đấu vùng ngoài hơi yếu, nhưng không lâu sau xuất hiện thành viên của các bộ đội. Đến khi thành viên trung tâm của Đồ Sơn Vệ kể cho Hoàn Nhan Dữu Xích nghe trạng huống trên chiến trường, hắn mới chú ý chiến sĩ Đồ Sơn Vệ vóc dáng cao to trước mặt mình vừa kể vừa hoảng loạn.
- Những người Hắc Kỳ quân đó ... bọn chúng không muốn sống nữa, nếu gặp trên chiến trường hãy nhớ là không thể xông trận trực diện. Bọn họ phối hợp rất tốt, hơn nữa . . . dù có ba, năm người cũng sẽ liều mạng xông tới. Bọn họ chuyên chọn giết người cầm đầu, bồ liễn (đội chính) của đội ta là Thát Lai Tả Bột bị ba thành viên Hắc Kỳ vây công đến chết.
Hoàn Nhan Dữu Xích hỏi lại:
- Tả Bột?
Đồ Sơn Vệ đều là tinh nhuệ trong quân, quan quân lấy người Nữ Chân chiếm đa số, Hoàn Nhan Dữu Xích biết mặt khá nhiều, bồ liễn tên là Thát Lai Tả Bột kia chém giết trên chiến trường rất dũng mãnh, hơn nữa tính tình hào sảng, hắn có ấn tượng sâu về người này.
- Đúng.
Binh sĩ kia gật đầu, lại kể tiếp ấn tượng về Hoa Hạ quân trên chiến trường.
Bấy nhiêu năm qua, thành tích chiến đấu của Đồ Sơn Vệ huy hoàng, binh sĩ trong đó đa phần là tinh nhuệ, binh sĩ này sau khi đánh thua chạy đi, có thể tổng kết ra ấn tượng thì đã đủ tư cách làm quan quân trong bộ đội bình thường. Nhưng trong nội dung tự thuật của hắn, mặc dù hắn muốn cố gắng bình tĩnh đè xuống, chung quy vẫn lộ rõ sự chán nản.
Kết hợp một phần lính tan tác Đồ Sơn Vệ sau này bị thu gom về kể lại, đường nét một hiện thực tàn khốc nhanh chóng thành hình trong đầu Hoàn Nhan Dữu Xích, khoảnh khắc phác thảo rõ ràng, hắn cực kỳ không muốn tin.
Đại soái Tông Hàn dẫn dắt tinh nhuệ Đồ Sơn Vệ bị bộ đội Hoa Hạ quân cứng rắn đánh ngã trên chiến trường trực diện.
Gần mười vạn người ở Hán Trung do đại soái dẫn dắt trải qua nhiều trận chém giết quy mô nhỏ và thắng thua trong năm ngày qua. Mặc dù thua nhiều trận, nhưng bởi vì chưa triển khai chiến đấu quy mô lớn, đa số chiến sĩ Kim quốc thuộc trung tâm nhất và tinh nhuệ nhất vẫn ôm lòng mong chờ, đợi xuất hiện một trận hội chiến quy mô lớn.
Hi Doãn dẫn binh tiếp viện Hán Trung, mở ra trạng thái quyết chiến, phấn chấn lòng quân khiến các chiến sĩ Đồ Sơn Vệ bên này có thể lại triển khai một đợt thế công với Hoa Hạ quân. Nhưng chỉ trong buổi sáng, đại chiến phát sinh ở Đoàn Sơn rốt cuộc trực tiếp đập nát ảo tưởng của đám dũng sĩ Nữ Chân, so sánh thắng thua trên chiến trường là mãnh liệt và rõ ràng như vậy đấy, nên những dũng sĩ Nữ Chân này trực tiếp cảm thụ được lực lượng nghiền nát.
Xông trận quy mô lớn không cách nào hình thành lực lượng, kết trận thành bia, phải chia rải rác như hạt cát tiến lên chém giết; nhưng phối hợp trong tác chiến quy mô nhỏ thì Hoa Hạ quân mạnh hơn bên ta; triển khai tác chiến chém đầu với nhau, đối phương cơ bản không chịu ảnh hưởng. Các loại chiến thuật cũ đều vô dụng, trên khắp chiến trường giống như lưu manh đánh lộn, Hoa Hạ quân ép buộc bộ đội Nữ Chân bó tay.
Lúc xưa khi chỉ mới lộ manh mối ác mộng, có thể ôm lòng may mắn cầu nguyện, nhưng chiến trường Đoàn Sơn hôm nay đã đóng dấu khẳng định. Đồ Sơn Vệ cố gắng giãy giụa, một phần dũng sĩ Nữ Chân lặp đi lặp lại xung phong vào Hoa Hạ quân, nhưng sau khi tướng lĩnh cấp trên chết thì bọn họ xung phong kiểu đó chỉ là đánh trả phí công. Binh lực Hoa Hạ quân thoạt nhìn tán loạn, nhưng trong phạm vi nhất định luôn có thể hình thành các biên chế lớn nhỏ phối hợp với nhau, bộ đội Nữ Chân lạc vào đó sẽ bị vô tình nghiền nát.
Nếu để lại ngày sau nhớ tới, Hoàn Nhan Dữu Xích lúc ấy còn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa tất cả điều này, hắn dẫn dắt bộ đội đã đi vào vùng trong đại chiến Đoàn Sơn. Lúc này dưới trướng của hắn là ba nghìn người tập kết từ Hán Trung, trong đó có hơn một nửa là lính tan tác đã trải qua chiến đấu gần Hán Trung mấy ngày hôm trước hoặc gộp vào, trong quá trình dọc đường thu nhập lính tan tác, thật ra lòng quân của đám binh sĩ này đã rời rạc rồi.
Thời gian không cho Hoàn Nhan Dữu Xích suy nghĩ quá nhiều, khoảnh khắc hắn đến chiến trường, chiến đấu trên đồi núi phương xa đã tiến hành đến giai đoạn gay cấn. Đại soái Tông Hàn đang dẫn dắt bộ đội xông hướng Hoàn Nhan Dữu Xích, kỵ binh của Tát Bát bọc đánh đường lui của Tần Thiệu Khiêm.
Hoàn Nhan Dữu Xích không phải người bình thường, hắn lập tức sắp xếp đội quân pháp, sau đó lệnh cho bộ đội khác xung phong vào chiến trường, kỵ binh đi theo ở mé bên, sẵn sàng hành động.
Trực tiếp đón đánh ba nghìn người này là binh lực một tiểu đoàn của Hoa Hạ quân tại gần đó. Bọn họ ở trên đỉnh núi nhanh chóng tổ chức khởi phòng ngự, ba cỗ đại pháo phong tỏa đường đến, Hoàn Nhan Dữu Xích mệnh lệnh bộ đội xông tới, san bằng đỉnh núi này. Hai bên còn chưa hoàn toàn đi vào giao chiến, trong tầm nhìn phương xa đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.