Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1220 - Chương 1220: Đại Quyết Chiến 19

Chương 1220: Đại quyết chiến 19 Chương 1220: Đại quyết chiến 19

Chém giết một mảnh hỗn loạn, qua tầm nhìn của kính viễn vọng, Tông Hàn có thể nhìn thấy bóng dáng vung búa to anh dũng chiến đấu của Tra Lạt. Một binh sĩ của Hoa Hạ quân nhào tới, va vào Tra Lạt ngã xuống đất, Tra Lạt lăn lộn rồi đứng lên rút đao mà chiến. Binh sĩ Hoa Hạ quân kia cũng nhào lên, bên cạnh có thân vệ của Tra Lạt giết tới, buộc binh sĩ kia phải lùi một bước. Hai chiến sĩ Hoa Hạ quân khác cũng giết tới nơi, mọi người lao vào đánh túi bụi, trên người Tra Lạt đã đẫm máu. Không biết ai lại ném ra hỏa lôi, khói bụi bốc lên che lấp bóng dáng chém giết.

Trận thứ ba lao ra dọc theo đường cánh, bản trận của Tông Hàn thì đè ép trực diện.

Chiến đấu đánh đến giây phút này, cái gọi là binh pháp thao lược, âm mưu quỷ kế đều đã rất khó hiện ra tác dụng, hoặc nên nói, mấy thứ này đều chỉ là kiến thức cơ bản của chỉ huy. Hai bên đều chỉ có thể cầm quân cờ rồi dốc hết sức đưa vào bàn cờ, khi đã vào cục, kéo theo đó chỉ có một con đường là anh dũng chiến đấu.

Từng bộ đội đang mở rộng con đường tiến lên. Giờ Mùi ba khắc, toàn quân của Tông Hàn đã đưa hết vào cuộc chiến, hai vòng xoáy lớn hợp thành một, kịch liệt cắn nuốt nhau.

Trước đó, tuy cũng có mấy người như Hàn Xí Tiên gián ngôn Tông Hàn không thể tự mình dấn thân vào nguy hiểm, nhưng đều bị hắn bác bỏ. . . .

Mỗi phút giây đều có mũi tên giao thác bay lượn ở chân trời xa, tiếng nổ ngẫu nhiên vang lên, ngựa chiến hí vang, tiếng người kêu gào, tất cả bùng nổ vang vọng, giống như toàn bộ thiên địa đều đã rơi vào chém giết.

Tướng quân đeo đồ bịt mắt đứng trên sườn đồi nhỏ, dùng một con mắt quan sát xung quanh. Người Nữ Chân mênh mông trùng kích ngay phía trước.

Lính tan tác Nữ Chân tan vỡ trong chém giết kịch liệt giống như một phần bị tách rời từ lốc xoáy to lớn này, rải rác trốn ra vùng ngoài. Từng đội ngũ Hoa Hạ quân quy mô nhỏ đang xuyên qua thôn trang, rừng hoang, định hóa thành từng đường dài đục xuyên đội ngũ trung tâm người Nữ Chân.

Thế công phía Nam đặc biệt mãnh liệt, thế cho nên quân đội Nữ Chân bị xoắn vặn ở khúc giữa, lữ đoàn do Tề Tân Hàn dẫn dắt đã bị đánh tan, nhưng hắn tụ tập binh lực một trung đoàn ở phía Nam, định cắt đôi bản trận Nữ Chân có mấy nghìn người.

Còn bên Tần Thiệu Khiêm thì động tĩnh chém giết cơ hồ đã kéo dài đến trước mắt. Có hơn bốn nghìn người, bao gồm Tông Hàn ở trong đó đang dốc hết sức áp hướng gò núi này, Tư Tiểu Hổ dẫn dắt một trung đoàn chắn ở phía trước, đại khái có bộ đội của sáu, bảy tiểu đoàn, thậm chí vụn ra thành đại đội đang từ phương hướng khác nhau cùng tấn công chỗ của Hoàn Nhan Tông Hàn. Thế công như vậy kéo chậm tốc độ tiến lên của người Nữ Chân, có thể nói là con thú khổng lồ này vừa đi vừa bị lóc thịt mổ xương.

Vị trí của Tần Thiệu Khiêm cách đường chém giết chưa tới trăm mét, ngẫu nhiên có thần xạ thủ Nữ Chân cứng rắn đột nhập bắn tên về phía hắn, đai khái chỉ có binh lực đại đội canh gác trăm người đi theo Tần Thiệu Khiêm. Trên đỉnh núi, sườn núi gần đó đại khái còn vài đại đội, tiểu đoàn còn sống động. Hoàn Nhan Tát Bát dẫn dắt kỵ binh phá vòng vây, vòng ra hậu phương của Tần Thiệu Khiêm, vừa phải ngăn cản Tần Thiệu Khiêm lùi lại vừa để tùy thời phát động tiễn công lên dốc núi bên này.

May mà dốc núi này lởm chởm quái thạch, không khó để ứng đối kỵ binh.

- Đã thông báo Nghê Hoa ở dưới núi theo dõi Hoàn Nhan Tát Bát, trong tay hắn còn binh lực một tiểu đoàn có thể dùng, không đủ người, ta kêu hắn mộ binh tại chỗ.

Tham mưu trưởng Trì Văn Quang đi tới, cùng Tần Thiệu Khiêm nhìn chiến trường phía trước:

- Ngươi nói xem khi nào thì Tông Hàn sẽ giết tới đây? Cá cược không?

Tần Thiệu Khiêm buông kính viễn vọng xuống:

- Hắn vĩnh viễn không giết tới được.

Thế công của Hoa Hạ quân giống như lưỡi dao lóc thịt mổ xương, đục thủng thân thể của quân đội Nữ Chân. . . .

Lâu lắm rồi Tông Hàn không trải qua cảm giác xông vào trận địa xung phong liều chết.

Hắn thân ở cao vị đã lâu, bắt đầu từ giữa giai đoạn diệt Liêu thì chuyện cần hắn suy xét cơ bản đều là về chiến trận thao lược. Hành quân quy mô lớn, tác chiến vây thành, trên chiến trường thường triển khai thế công ngang nhiên rồi đánh ngã đối phương.

Trong mấy chục năm qua, thiên hạ này có nhiều người đánh ngang tay với người Nữ Chân, nhưng rất ít người có thể chĩa mũi đao tới trước mặt hắn. Lúc trước nếu xuất hiện cục diện như vậy, Tông Hàn thường sẽ lựa chọn di chuyển trước một bước, thậm chí là phá vòng vây.

Nhưng tình huống trước mắt lại khác.

Hoa Hạ quân tác chiến dũng mãnh, nhưng số lượng ít hơn, hắn dẫn dắt binh sĩ mặc dù gần đây đánh không đủ đẹp mắt, nhưng vẫn có sức chiến một trận.

Nếu di chuyển thì Nữ Chân sẽ mất đi tất cả cơ hội, Tông Hàn cần phải làm gương cho sĩ tốt, anh dũng tiến lên thì trong bổi chiều hôm nay có lẽ ông trời còn thương xót che chở người Nữ Chân.

Cờ soái đưa lên tiền tuyến trong tiếng hò reo rầm rộ, đám tướng sĩ Nữ Chân đang anh dũng chém giết, đại pháo bị đẩy tới trước, đánh cho bụi đen bay mịt mù. Tông Hàn cầm kiếm tiến lên trong vòng vây đám thân binh bảo vệ, đôi khi có cung tên, nỏ tiễn bay qua, các thân vệ định vây quanh che chở nhưng bị Tông Hàn hung hăng nạt đuổi ra.

Không biết từ khi nào, thế công của Hoa Hạ quân đã lan đến trận địa pháo binh, Tông Hàn chia ra hai trăm người đi lên chi viện, đánh lùi thế công của địa đội Hoa Hạ quân. Nhưng không lâu sau, lại lục tục có tiểu đội ngũ của Hoa Hạ quân từ bên cánh lao vào, đây là tình thế không thể tránh khỏi sau khi thế cục bên cánh bị đánh tan. Nếu là tiểu đội của người Nữ Chân thì khó nổi lên dũng khí từ vùng ngoài giết thẳng vào, nhưng đội ngũ của Hoa Hạ quân rất thích trò này, đôi khi bọn họ lộ mặt đã là cách mấy chục trượng, gặp đội nghìn người bên cạnh Tông Hàn mới bị đánh lùi.

Quân trận tham dự tiến công ở đằng trước nhất đã bị nghiền nát, Tra Lạt bị Hoa Hạ quân giết trước. Hoàn Nhan Chân Đồ sau một phen anh dũng chiến đấu bị binh sĩ của Hoa Hạ quân chặt đứt một bàn tay và một chân, mình trúng mấy đao được thân vệ cứu về, thoáng chốc suy yếu. Xung quanh đầy rẫy các tiểu đội của Hoa Hạ quân đánh xuyên qua quân trận hỗn loạn, cuốn đội ngũ bên cạnh Tông Hàn vào từng trận chém giết.

- Xông lên theo ta!

Tông Hàn cầm kiếm tiến lên, cờ xí của hắn ủng hộ nhiều binh sĩ Nữ Chân, khiến bọn họ sau khi tan tác lại tụ tập về một chỗ.

Một đội ngũ của Hoa Hạ quân từ bên cánh giết vào, cung nỏ bay qua đám đông đâm vào khôi giáp của một thân binh bên cạnh Tông Hàn phát ra một tiếng "ding". Có người ném ra lựu đạn, sau vụ nổ là khói bụi mù mịt, thân vệ ở mé trước đón đánh. Vài tên thân vệ cưỡi ngựa áp sát, định ngăn cản công kích có lẽ sẽ nhằm vào Tông Hàn.

Nhưng Tông Hàn vung roi ngựa xua họ ra xa:

- Đừng ngu vậy! Lỡ chúng ném hỏa lôi thì tất cả các ngươi đều tiêu đời!

Bóng người giao thác trong khói bụi ở mé trước, các vị chiến sĩ ngã xuống, máu tươi tùy theo ánh đao bắn lên trời, rơi xuống bên ngoài khói bụi.

Tông Hàn nghe thấy có người hét to:

- Niêm Hãn ở chỗ này!

- Làm thịt hắn!

- Giết Niêm Hãn!

Trong khói bụi mù mịt, đi đầu là một chiến sĩ Hoa Hạ quân vóc dáng to khỏe như trâu, hắn nhìn qua Tông Hàn, lao lên trong chém giết.

Tông Hàn vung kiếm:

- Đi giết hắn! Thưởng trăm lượng vàng!

Có kỵ sĩ bên cạnh hắn lao ra, nhưng mé bên chiến trường lại có một đội ngũ Hoa Hạ quân nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn, dường như hưởng ứng kêu gọi "giết Niêm Hãn", họ xông tới ngăn cản nhóm kỵ sĩ này, hai bên lao vào đánh nhau.

Chiến sĩ Hoa Hạ quân thân hình như trâu kia nâng đồng bạn bị thương trong hỗn loạn, cầm đao đi hướng bên này. Có người bắn tên, hắn giơ khiên đỡ, thân thể đẫm máu.

Tông Hàn nhìn bên cạnh mình, lại ngắm dốc núi gần đó, bốn phía đều có đánh nhau, hắn giơ trường kiếm:

- Nghe hiệu lệnh của ta!

Hắn hét to:

- Làm thịt chúng!

Trận hình đẩy tới trước, binh sĩ ở hậu phương đốt hỏa lôi ném qua bên kia. Khu vực đó chỉ có hơn mười chiến sĩ Hoa Hạ quân, bọn họ nhảy ra bốn phía, cuống cuồn né tránh, có người lăn vào hố bùn, có người núp sau tảng đá, có người bị nổ văng lên. Trong khói đặc cuồn cuộn, binh sĩ ở hàng đầu xông lên, Tông Hàn thấy chiến sĩ Hoa Hạ quân kia nhào ra từ khói bụi phía sau tảng đá rồi một đao chém vào ngực thân vệ của mình, máu phun ra, xác chết của thân vệ bay ngược ra hai, ba trượng. Sau đó chiến sĩ bị hai binh sĩ Nữ Chân tấn công né trái ngã phải, lảo đảo lùi lại. Có một người bệnh Hoa Hạ quân đến hỗ trợ, chiến sĩ kia một nhát chém vào cổ chiến sĩ Nữ Chân kia.

- Hay!

Tông Hàn giục ngựa vọt tới.

Nhiệt huyết cuồn cuộn trong ngực hắn, giục ngựa chạy như sấm sét, chớp mắt đã xông đến trước mặt chiến sĩ Hoa Hạ quân kia, giơ kiếm chém xuống.

Chiến sĩ Hoa Hạ quân đó nhào ra, người và trường đao chém vào chân ngựa chiến của Tông Hàn.

Máu phun ra, chiến sĩ Hoa Hạ quân bị ngựa chiến kéo lê đi, thân thể lăn lộn. Tông Hàn và ngựa ngã xuống. Bởi vì khoảng cách chạy nhanh không dài, tốc độ của ngựa chiến chưa đến mức nhanh nhất, tuy chân trước bị trúng đao nhưng chỉ lảo đảo ngã xuống. Tông Hàn nhảy ra khỏi ngựa chiến, hắn ném trường kiếm đi.

Thân binh ở xung quanh hét to:

- Đại soái!

Tông Hàn cởi áo choàng ra rồi vứt bỏ, tiện tay nhặt một cây đao dưới đất, xông lên trước.

Tông Hàn thời trẻ giỏi dùng đao, mấy năm nay cơ bản chỉ ra lệnh, bởi vậy đổi đổi một thanh trường kiếm uy nghiêm, nhưng không tiện sử dụng trong tình huống hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment