Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1219 - Chương 1219: Đại Quyết Chiến 18

Chương 1219: Đại quyết chiến 18 Chương 1219: Đại quyết chiến 18

Cách hai mươi dặm về phía Tây, Tông Hàn đang anh dũng chiến đấu chém giết trên chiến trường mang tính quyết định.

Ngay khi xác nhận tin này, Hi Doãn vốn có thể làm ra vài lựa chọn, thí dụ như từ bỏ trận địa này, cho đa số bộ đội đi vòng ra khỏi thành Hán Trung, chi viện Tông Hàn. Hoặc là leo lên đội tàu, dọc theo Hán Giang xuôi dòng mà lên, đương nhiên cách này là kém hiệu quả nhất, Hán Giang đang trong mùa nước lên, qua Hán Trung thì dòng nước càng chảy xiết, đi đường đó e rằng không nhanh bằng đi bộ, lúc cập bờ còn có thể bị Hoa Hạ quân đánh úp.

Những thôi diễn này đã không có ý nghĩa gì, bởi vì bộ đội này của hắn không thể đánh gục bốn nghìn người trong Hán Trung, nhiều chuyện sau đó sẽ trở nên vô nghĩa.

Tông Hàn không phải con nít, khi biết đối phương bị tập kích hắn sẽ không cảm thấy đối phương cần cứu viện, đặc biệt là dưới tình huống ba vạn người bị phe địch tấn công với hơn một vạn người, trên chiến trường còn có rất nhiều tán binh có thể thu về, bộ đội của Tông Hàn cách đối phương xa nhất, không cần sốt ruột chạy qua đó. Tông Hàn sẽ không sai sót nhiều về mặt chiến thuật, bị trúng kế hoặc mai phục chờ đối phương đánh bờm đầu.

Hắn cần dùng thế công mãnh liệt hạ gục đội Hoa Hạ quân này rồi mới chi viện chiến trường, đây là phương thức tác chiến chính xác nhất. Nếu như có thể trong vòng một canh giờ đánh gục đối phương là tốt nhất, một canh giờ không được thì nửa ngày. Nhưng qua nửa ngày rồi, sự cứng cỏi của đối phương rốt cuộc làm hắn cảm thấy hơi lo âu.

Nếu toàn bộ Hoa Hạ quân đoàn Bảy đều có sức chiến đấu như vậy thì chiến trường Đoàn Sơn sẽ là bộ dạng gì?

- Đồ Lạp.

Hắn vung cờ lệnh:

- Đến lượt ngươi, Hoa Hạ quân đã là nỏ mạnh hết đà . . . Đánh xuyên bọn họ!

Mãnh an tên Đồ Lạp nghe lệnh, dưới ánh nắng giữa trưa, tiếng trống trận càng dồn dập.

Tông Hàn không phải con nít, hắn sẽ không bị sai sót về mặt chiến thuật.

Còn Hi Doãn, hắn bắt buộc phải thắng ở đây, để xác định thắng trên mọi mặt trận.

Hi Doãn nhìn ánh sáng mặt trời.

Ước chừng qua một canh giờ nữa là có thể đánh bại bọn họ.

Lại một đợt quân trận lao ra, lão nhân vung bảo kiếm lên, cao giọng rống to:

- Giết!

Sau đó là tiếng rống của hàng nghìn người Nữ Chân, giống như sấm sét quét qua toàn bộ chiến trường, lực lượng hữu sinh liên tục gia nhập mang đến sĩ khí mới cho binh sĩ Nữ Chân chém giết trên chiến trường.

Trần Hợi giơ ngang đao dài nghênh hướng kẻ địch lao tới, một tiểu binh truyền tin bị phái ra ngoài.

- Nói cho Lâm lữ đoàn trưởng, trung đoàn của ta đã không có đội dự bị.

Hắn không có yêu cầu chi viện, bởi vì đại khái đoán được câu trả lời của đối phương.

Ước chừng Lâm Đông Sơn sẽ nói:

- Ta cũng không có, ngươi gắng bảo vệ đi.

Nhưng Trần Hợi vẫn phải nói cho Lâm Đông Sơn biết tin này, bởi vì nếu bên mình chết sạch, Lâm Đông Sơn cần có suy tính.

Không lâu sau, tiểu binh mang theo trả lời của Lâm Đông Sơn đến, trận địa bên này đã rơi vào sóng triều chém giết. . . .

Ánh nắng chói chang chiếu xuống đất đai, ra từ cổng Tây Hán Trung, trên con đường đi hướng Đoàn Sơn phát sinh các trận ám sát quy mô lớn nhỏ.

Hoa Hạ quân không điều động quá nhiều binh sĩ đến nơi này, nhưng từ sáng sớm đã có chiến sĩ của hai đại đội loanh quanh gần cổng Tây Hán Trung, hoặc là chặn giết thám báo Nữ Chân truyền tin, hoặc đánh úp lính tan tác Nữ Chân rút lui về phía Hán Trung. Bọn họ thậm chí triển khai hai đợt đánh nghi binh hướng cổng thành, muốn tạo thanh thế cực kỳ rầm rộ, buộc binh sĩ thủ thành đóng chặt cổng, cơ bản không dám ra ngoài.

Giờ Tỵ qua đi, Hoàn Nhan Dữu Xích dẫn dắt hơn ba nghìn người lao ra từ cổng Tây, định đi Đoàn Sơn, nhưng bị hai đội ngũ này đánh úp. Hai đội ngũ lấy địa hình dãy núi là căn cứ, ùa ra tấn công bộ đội Nữ Chân đi qua đường lớn, thậm chí đẩy ra hai cỗ thiết pháo không biết góp nhặt từ đâu nã pháo vào quân trận của Hoàn Nhan Dữu Xích, khiến hắn buộc phải cử ra kỵ binh xua đuổi. Hai đại đội nhanh chóng ẩn vào trong rừng, bày ra tư thế ngoan cố quyết câu giờ.

Trong đội ba nghìn người của Hoàn Nhan Dữu Xích có gần một nghìn kỵ binh, dư sức tiêu diệt hai đại đội Hoa Hạ quân này, vấn đề là hắn biết mục đích của đối phương, đành phải lấy kỵ binh bắn tên lửa đốt cháy rừng cây để bộ binh nhanh chóng đi qua.

Cách Hán Trung sáu dặm về phía Tây, một chợ nhỏ tên là Thanh Dương Dịch đã bị binh sĩ Hoa Hạ quân một tiểu đoàn chiếm lĩnh. Khoảng buổi trưa, hơn hai trăm người này phát hiện Hoàn Nhan Dữu Xích giết tới nơi liền dựng công sự triển khai công kích. Hoàn Nhan Dữu Xích cũng bày ra thế công cùng đối phương chém giết nửa canh giờ, nhưng đối diện phòng thủ cực kỳ kiên cường, cuối cùng hắn quyết định quẹo qua đường khác đi Đoàn Sơn trước, tránh cho bị hơn hai trăm người giữ chân không thể đến chiến trường.

Mới thông qua Thanh Dương Dịch không lâu, ven đường lại có người mò mẫm tới gần. Ba binh sĩ Hoa Hạ quân núp trong lùm cỏ, khi bộ đội Nữ Chân đi qua thì họ nhảy ra ném ba quả lựu đạn rồi co cẳng chạy, bọn họ nhảy qua ụ đất bên cạnh, chui vào sông nhỏ gần đó, nghênh ngang rời đi. Rõ ràng đây là sách lược đã lập sẵn dựa theo địa hình, kỵ binh ở gần đó nhanh chóng đuổi theo nhưng vẫn không thể bắn trúng trước khi ba người lặn xuống nước.

Hoàn Nhan Dữu Xích luôn đi theo Hoàn Nhan Hi Doãn, chưa từng tham dự đại chiến ở Tây Nam, khi đến Hán Trung mới chính thức đấu với Hoa Hạ quân đoàn Bảy. Lúc này Hoàn Nhan Dữu Xích có tìm hiểu thông tin của đội Hoa Hạ quân này qua lính tan tác trên chiến trường, nhưng giây phút này, đối với bộ đội dường như có bao nhiêu người cũng dám xông lên cắn mình, Hoàn Nhan Dữu Xích mới rốt cuộc cảm thấy đau đầu.

Người giỏi thăm dò tác chiến ở dã ngoại có lẽ sẽ yếu khi đánh trực diện, Hoàn Nhan Dữu Xích ôm ý tưởng như vậy đưa mắt nhìn Đoàn Sơn ở phía Tây. . . .

Giây phút này, giữa đồi núi và vùng thấp đi thông Hán Trung ở phía Đông Nam Đoàn Sơn, cuộc chém giết đang sôi sục thành giông tố.

Chỉ mới qua giữa trưa, đợt phản kích ngoan cường nhất do Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn dắt đã bắt đầu.

Dưới bầu trời, trong phạm vi vài dặm đều là đám binh sĩ tán loạn, không ai quan tâm xác chết trên chiến trường, trận địa bị nã pháo vẫn đang có khói bụi bay lên, khu vực trung tâm thì hình thành chém giết kịch liệt. Hoàn Nhan Tông Hàn cử ra tinh nhuệ trung tâm tám nghìn người dưới trướng liên tục nhiều đợt điên cuồng xông về phía bộ đội của Tần Thiệu Khiêm trên đồi núi phía Đông Bắc.

Qua nửa ngày chém giết, quân đội ở vùng ngoài đã tan vỡ một nửa, đội ngũ khác với biên chế mấy nghìn người sau khi thua trận chạy trốn, khi nhắc đến cũng chỉ là con số. Chỉ có tám nghìn người ở vùng trong là vẫn giữ ý chí chiến đấu, các tướng lĩnh trung – cao tầng dẫn dắt binh sĩ có người là thân vệ đi theo Tông Hàn nhiều năm được cất nhắc lên, có người là họ hàng dây mơ rễ má với Tông Hàn. Theo tiếng kêu gọi của Tông Hàn, những người này hiểu rằng đã đến lúc cần bọn họ hy sinh.

Sau buổi trưa, từ mãnh an Nữ Chân là Tra Lạt dẫn dắt đội nghìn người đầu tiên xung phong mãnh liệt vào chiến trường phía Đông Bắc. Đây là một vị tướng già, từ lúc A Cốt Đả dấy binh thì hắn đã đi theo bên cạnh Tông Hàn, năm nay tròn năm mươi lăm tuổi, dáng người cao lớn, chẳng qua ngón út tay phải hơi dị dạng nên thành tích chiến đấu thời trẻ không được nổi bật, cũng có phần là do ban đầu Kim quốc hội tụ đàn sao tướng soái. Tra Lạt đi theo Tông Hàn nhiều năm, trưởng nữ gả cho Tà Bảo làm phi, mấy năm nay tuy hắn đã lớn tuổi nhưng vẫn dồi dào tinh lực, vô cùng vũ dũng, nghe nói trong nhà nuôi vô số thiếp thất, hàng đêm chơi bời không thấy mệt.

Sau khi xác định vị trí của Tần Thiệu Khiêm, tập trung mục tiêu thì Tra Lạt là người đầu tiên bước ra xin lệnh xung phong. Tông Hàn nhìn hắn rồi gật đầu.

Vị tướng già Nữ Chân này vung búa to, dẫn hơn nghìn người dưới tay lao về phía Hoa Hạ quân trên đồi núi ở phía trước.

Binh lực một tiểu đoàn của Hoa Hạ quân nghênh đón trực diện, đây là hơn hai trăm người thuộc tiểu đoàn Một của trung đoàn Hai của lữ đoàn Ba thuộc sư đoàn Một. Tiểu đoàn Một ngăn cản, tiểu đoàn Hai từ bên cạnh giết tới, Tra Lạt chia binh ứng đối. Trên gò núi hỗn loạn đầu tiên là mũi tên rợp trời, tiếp theo là từng tiếng nổ, hai bên sáp lá cà, rồi liên tục ném lựu đạn, hỏa lôi, trong khoảnh khắc hai đội quân đánh túi bụi, nhiều binh sĩ Hoa Hạ quân xông về phía tướng lĩnh Nữ Chân vung búa to.

Biên chế rối loạn, dù là tinh nhuệ Nữ Chân cũng có một ít binh sĩ sau khi mất trói buộc thì bản năng chạy lung tung ra ngoài rìa.

Tông Hàn kêu đội kỵ binh của Hoàn Nhan Tát Bát đến:

- Chấp hành quân pháp! Kẻ chạy lung tung, giết!

Tùy theo đội kỵ binh lao ra, Tông Hàn hạ lệnh mãnh an Hoàn Nhan Chân Đồ dẫn dắt một đội nghìn người khác tiến lên. Đây là em trai họ nội của Thiết Dã Mã và Tà Bảo, ba mươi hai tuổi, giữ tước vị bá tước, chiến đấu vũ dũng. Sau khi nhận lệnh, Hoàn Nhan Chân Đồ liền áp sát phía trước.

Tiếng la hét và chém giết ầm ĩ đến mức khiến người cảm thấy phiền muộn, một phần bộ đội Nữ Chân còn giữ trật tự chỉnh tề, nhưng bộ đội Hoa Hạ quân từ bốn phương tám hướng giết tới lại lộn xộn khiến người đau đầu. Bọn họ đa phần đã trải qua từ một đến hai trận chém giết, tính từ số người đến thể lực thì đều không bằng bên ta, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, dù chiếm ưu thế về số người nhưng bên ta mà lao vào, sau khi chiến trường hỗn loạn thì đều tản ra, còn Hoa Hạ quân phía đối diện vẫn xông thẳng tới trước.

Đội nghìn người thứ hai của Hoàn Nhan Chân Đồ bị binh sĩ hỗn loạn bên ta ngăn cản, chưa đến chi viện được, Tra Lạt dẫn dắt nghìn người đã bị thế công cài răng lược của Hoa Hạ quân nghiền nát. Đám thân vệ tụ tập hướng Tra Lạt, định bảo vệ tướng lĩnh lùi lại phía sau hội hợp với Hoàn Nhan Chân Đồ. Hai quả lựu đạn bị ném qua, khói bụi bao phủ đoàn người, mấy binh sĩ Hoa Hạ quân giết vào trong đoàn người.

Bình Luận (0)
Comment