Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1218 - Chương 1218: Đại Quyết Chiến 17

Chương 1218: Đại quyết chiến 17 Chương 1218: Đại quyết chiến 17

Buổi trưa, đợt đánh sâu vào của kỵ binh bị ức chế, Cao Khánh Duệ dẫn đội trở về. Một phần đội ngũ Hoa Hạ quân từng lớp xé mở vỏ ngoài của bộ đội Nữ Chân giống như lột vỏ hành, áp sát trung tâm tám nghìn người của bản trận lính Kim. Chém giết càng kịch liệt hơn, một phần bộ đội Hoa Hạ quân tạm thời dừng bước, hoặc hỗ trợ đồng bạn từ mé bên.

Quân tiên phong mênh mông, từng đợt nổ tung, trong gió ngập mùi chết chóc. Phía bên phải tầm nhìn, Hoa Hạ quân triển khai tranh đoạt pháo binh trận của người Nữ Chân trên đồi núi, một đội ngũ thân binh lĩnh mệnh đi chi viện, phía trước tầm nhìn là cờ xí màu đen dần tụ tập thành sông lớn cuồn cuộn, ngọn núi bên trái là bóng dáng từng nhóm tán binh ùa về phía dãy núi.

Tông Hàn đứng dưới cờ soái của mình, không động đậy, chỉ ngẫu nhiên nói chuyện với Hàn Xí Tiên.

- Mấy chục người có thể thành trận, sau khi tách ra có thể ứng biến . . . Bọn họ làm bằng cách nào?

- Nghe nói bọn họ thậm chí cho mỗi một vị binh sĩ đọc sách biết chữ.

- Binh pháp chiến trận, đến đây thì đã vô dụng.

Bắt đầu từ mấy nghìn năm trước, bởi vì các đặc tính của quân đội mà sinh ra đủ loại binh pháp. Nghìn vạn người đi trên chiến trường khó mà đồng bộ, nên cần có nhịp trống để bước đều. Khi vô số chiến sĩ triển khai trận thế, một người chen một người khác, dù có người nhát gan muốn chạy trốn cũng không thể hành động. Số ít người có thể cố gắng hết sức chấp hành sau khi nhận lệnh thì có thể trở thành quan quân, nhưng đa số chiến sĩ chỉ là bị đại quân lôi cuốn đi, nếu có thể khiến mấy nghìn người đi hướng cùng một phía mà không loạn thì thường là then chốt về mặt binh pháp.

Bên ngươi có nghìn người hành động vụng về, bên ta thì hành động đồng đều hơn, vậy là có thể quấy nhiễu một bên khiến ngươi không kịp phản ứng, sản sinh hỗn loạn. Chỉ có binh sĩ, thân binh có lòng trung thành nhất mới không rối loạn khi lạc khỏi chiến trận, họ sẽ không trốn, không làm biếng, có thể trở thành thám báo, nhiều lúc thám báo quyết định mấu chốt thắng thua trên chiến trường.

Hoa Hạ quân thì dàn trải trên vạn người ở khắp nơi.

Bọn họ không cần nhịp trống, không cần cả đội, không cần lôi cuốn . . . binh pháp xưa kia hay dùng giờ đây vô dụng, Tông Hàn biết mấy chục năm qua tích lũy mọi thứ đã rơi vào khoảng không.

Đây không phải là thắng thua trong giao phong binh pháp.

Đơn giản là binh lực tinh nhuệ đón đầu nghiền nát.

Dù là Đồ Sơn Vệ ngày xưa từng được gọi là số một thiên hạ vào lúc này cũng không bằng Hoa Hạ quân đoàn Bảy.

Tông Hàn biết mấy người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm làm được điều gì, nhưng hắn không hiểu họ làm bằng cách nào.

- Xí Tiên này . . .

Một lúc nào đó, Tông Hàn cổ họng hơi khô khốc mở miệng, lại tạm dừng thật lâu, bởi vì trong gió truyền đến âm thanh của chiến trường.

Hàn Xí Tiên chắp tay chờ đợi, qua một lúc, nói:

- Đại soái, có lẽ đã đến lúc phá vây.

Hàn Xí Tiên nhìn thấu nhiều điều, mấy ngày nay đám tướng lĩnh Nữ Chân tất nhiên cũng thấy rõ.

Tông Hàn lắc đầu, trong làn gió xung quanh truyền đến tiếng rống của Hoa Hạ quân, thoáng nghe có chữ như:

- Giết Niêm Hãn!

Trong đầu của hắn hiện ra cảnh tượng mười mấy năm trước, đó là Kim quốc lần đầu tiên xuôi Nam, bọn họ đẩy cánh cửa của Nhạn Môn Quan ra, một đường bẻ gãy nghiền nát tiến quân vào Nam, người Hán chống cự trong vô vọng, một số người ngoan cường chống đối đều bị giết, treo xác trên đầu tường. Khi đại quân đi tới đến Hãn Châu thì từng có một đội ám sát lần đầu cũng gần như là lần cuối chĩa mũi nhọn đến trước mặt Tông Hàn.

Trong một đạo quán ở Hãn Châu, cầm đầu là một ông già người Hán tóc trắng xóa, vung thương to mang theo mấy chục hiệp khách người Hán xông vào, ở trong sóng người của đại quân khép lại bao vây giết máu văng tung tóe. Mũi thương của ông già từng một lần chĩa vào mặt hắn, cơ hồ ám sát thành công, nhưng cuối cùng, những người này bị nhấn chìm trong quân đội vây giết.

- Giết Niêm Hãn!

Lúc ấy đám người Hán kia la lên như vậy.

Nhiều năm về sau, có lẽ cũng có rất nhiều người hét lên câu này, nhưng Tông Hàn đều không có nghe thấy. Giây phút này, âm thanh kia lại từ xa truyền đến, giống như cách thời gian hơn mười năm lần thứ hai xung phong liều chết đến trước mặt.

Tông Hàn ngước đầu lên, trong mắt rực cháy ngọn lửa.

- Xí Tiên, ngươi hãy nhìn xem . . .

Tông Hàn chỉ hướng Đông.

- Đó là Tần Thiệu Khiêm.

Giây phút này, quân đội của Nữ Chân vẫn chiếm ưu thế về số người. Mấy chục năm nay, lão nhân chưa bao giờ là con cừu yếu đuối, phần lớn thời gian hắn đã quen làm sư tử, dù đang trong hoàn cảnh xấu cũng không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội.

Buổi trưa đã qua đi, con thú khổng lồ nhích người. . . .

- Hỡi các nhi lang, cùng ta xông lên trận!

Trong bản trận Kim quân, Hoàn Nhan Tát Bát gầm rống, rút kiếm theo lão nhân. . . .

Ba phương hướng trước, giữa, sau là từng đội ngũ của Hoa Hạ quân ầm ầm kéo đến.

Đại đội trưởng Ngưu Thành Thư vung đao dài, toàn thân nhuộm máu xông vào trận địa:

- Giết Niêm Hãn!. . .

Tiếng hô hào hợp thành liệt triều hùng dũng, đều lấy khí thế tiến lên không lùi đụng mạnh vào nhau. . . .

Ánh sáng mặt trời giữa trưa bắt đầu trở nên chói chang, ác chiến gần cổng Nam thành Hán Trung đang trở nên kịch liệt hơn từng giây từng phút.

Bắt đầu từ sáng sớm đến giữa trưa, Hoàn Nhan Hi Doãn chỉ huy bộ đội liên tục phát động sáu đợt đánh sâu vào quy mô lớn, hai đợt tiến công đầu tương đối bình ổn, xem như thăm dò lực lượng của Hoa Hạ quân. Sau khi biết tình hình chiến trường không ổn, bốn lần tiến công quy mô lớn tiếp theo gần như là sấm sét bão tố ập đến, căn cứ cảm giác trên chiến trường thì trong đại quân phía đối diện đã có trên vạn người luân phiên ra trận, tham dự vào cuộc tiến công.

Giữa mỗi vòng tiến công quy mô lớn nhỏ chỉ có một khoảng dừng ngắn ngủi, đó là một đội nghìn người của người Nữ Chân gặp chống cự thì rút xuống để đội mới xông lên.

Tiếng nổ và chém giết từ xa truyền đến, Trần Hợi bò dậy từ trong vũng máu, thân thể hơi loạng choạng. Tiến công trên mảnh trận địa này bị đánh lui, nhưng mấy chỗ trận địa khác thì vẫn còn chiến đấu.

Máu đặc sệch từ sợi tóc nhỏ xuống, Trần Hợi giơ tay vuốt, mùi máu tanh nồng nặc trong xoang mũi, mảnh đất bên cạnh chồng chất thi thể, có xác của người Nữ Chân, cũng có của đồng bạn. Tiểu đoàn trưởng Ba Trần Khổ Tuyền ngã tại đó, bụng bị kẻ địch một đao chém rách, nội tạng rơi ra, nhớt lầy.

Vô luận chinh chiến trên sa trường bao lâu thì mọi người vẫn không cách nào thích ứng cảm giác nhớp nháp đó. Trần Hợi giơ tay lau mắt, bị máu che mờ mắt, hắn dùng ống tay áo phải sạch hơn chút lau mắt. Hắn ngồi xuống khép mắt cho Trần Khổ Tuyền, đây là một chiến hữu đi theo Trần Hợi lâu nhất, lúc hắn trở thành tiểu đội trưởng thì Trần Khổ Tuyền đã là một chiến sĩ trong tiểu đội, hiện giờ chiến sĩ của tiểu đội đó, tất cả đều mất ở trước mặt hắn.

Âm thanh và hơi thở bên tai dần trở nên chân thực, bóng dáng chạy ngược chạy xuôi, binh sĩ tìm kiếm người bệnh.

Có người chạy tới báo cáo:

- Tiểu đoàn trưởng Hai hy sinh.

Tiểu đoàn trưởng Hai tên Thường Phong, một tên to con mặt rổ.

- Tiểu đoàn trưởng hy sinh thì đại đội trưởng lên thay, đại đội trưởng chết hết thì để trung đội trưởng thay vào.

Trần Hợi bình tĩnh nói câu này, sau đó bước lên ụ đất nhỏ:

- Bị thương thì mau băng bó! Các tiểu đoàn thống kê số người! Chó Kim sắp đến nơi rồi! Hãy nhìn chiến hữu bên cạnh các ngươi, họ chết thay chúng ta thì chúng ta phải báo đáp lại như thế nào???

Trần Hợi đã kiệt sức, khi hét đến câu cuối thì giọng nói luôn lạnh lùng điềm tĩnh hiếm khi có chút khàn.

Chiến trường bị xác chết và vũng máu nhuộm thành màu đỏ, những người còn sống phần lớn cũng phủ đầy chất nhớp màu đỏ đó. Mọi người đã trải qua nhiều rồi mà vẫn khó thích ứng xúc cảm nhớp nháp này. Chẳng qua có một số người sẽ bởi vì thống khổ mà phun ra, có một số người lựa chọn ném quả tạ thống khổ đó vào đầu kẻ gây ra.

Thế là trong thân thể của mọi người lại bộc phát ra chút sức mạnh chém giết.

Trước trận Nữ Chân ở phía Đông, một đội nghìn người hỗn loạn trong lúc chém giết đã lục tục rút về. Hoàn Nhan Hi Doãn nhìn phía trước, hắn đã thấy rõ toàn bộ trạng huống phía đối diện. Binh lực của Hoa Hạ quân chỉ có khoảng bốn người, đã trải qua năm ngày chiến đấu kịch liệt, vậy mà họ vẫn từng đợt đánh lui công kích của tinh nhuệ Nữ Chân phe mình.

Ánh sáng mặt trời giữa trưa quá chói mắt, trận công phòng trì trệ này khiến Hoàn Nhan Hi Doãn cảm thấy ghét. Các chiến sĩ dưới trướng của mình ra sức chém giết, nhưng thứ bày ra trước mắt đơn giản là vì phòng tuyến của đối diện quá kiên cường. Hi Doãn trơ mắt nhìn bên ta lấy ưu thế binh lực xông vào trước trận đối phương, sau đó lần lượt lùi lại trong chém giết, thậm chí là hỗn loạn, tan vỡ cục bộ. Thật ra thì đối phương cũng chẳng chiếm nhiều ưu thế về mặt công sự.

Chiến đấu trong thành Hán Trung cũng đang tiếp diễn, một phần quân đội Kim quốc xua người Hán ra ngoài. Hoa Hạ quân dựng chướng ngại vật ở đầu đường, sóng người khó mà đi tiếp. Bộ đội Hoa Hạ quân quy mô nhỏ lướt qua đoàn người xông vào trong thành, dẫn tới nhiều hỗn loạn. Binh sĩ trong thành đa số là thua tan tác trên chiến trường lui xuống nên ý chí chiến đấu không cao, Hoàn Nhan Hi Doãn trong một chốc cũng không nghĩ ra cách nào khác.

Lão nhân cau mày, tuy rằng thoạt trông vẫn bình tĩnh, nhưng đường gân máu trên trán thỉnh thoảng nhô lên vì lo âu.

Bình Luận (0)
Comment