Hai người đứng trên đỉnh núi nho nhỏ, nhìn chân trời phương xa bị ánh chiều tà nhuộm đỏ tựa như ngọn lửa lớn.
Ninh Nghị nói:
- Nửa năm sắp tới bên Tây Nam mở họp xoay quanh mấy chuyện này, ta tạm thời nói rõ ngọn ngành cho ngươi, có ý tưởng gì cứ việc nói.
Tần Thiệu Khiêm nhìn mặt trời lặn:
- Hơn mười năm trước, sau khi giết hoàng đế, trên đường đi Tiểu Thương Hà ngươi lần đầu tiên nói những điều này với ta và nhóm Trần Phàm, trong mười mấy năm nay ngươi đã đề cập nhiều lần, có một thứ khiến ta ấn tượng sâu sắc. Hơn mười năm trước lần đầu ngươi nói đến chuyện này là mạnh mẽ khảng khái nhất, ta và nhóm Trần Phàm cực kỳ kích động nghe, nhưng về sau nhiều lần đề cập chỉ toàn thấy ngươi cau mày, sầu lo, ngày càng nhiều băn khoăn.
- Nhưng cũng vì vậy, ta nói với Trần Phàm rằng ngươi thật sự muốn làm được chuyện này.
Tần Thiệu Khiêm cười khẽ, tạm dừng rồi nói tiếp:
- Giết vua mười mấy năm, mọi người theo ngươi một đường đi đến nơi này. Nói thật ra, ý tưởng của ngươi đôi khi khiến người theo không kịp, nhưng tổng thế đến ngày nay điều ngươi làm là đúng. Chuyện kế tiếp ta cũng khó mà nói, mười mấy năm trước lúc ngươi nói với chúng ta, ta đã nói là nếu được vậy đúng là chuyện tốt, cho người ta được đọc sách, hiểu chuyện, có thể nắm giữ mạng của mình.
- Nhưng ngươi có quá nhiều băn khoăn, đôi khi chúng ta khó mà hiểu thấu băn khoăn đó, không rõ nguyên nhân nỗi lo của ngươi từ đâu. Ngươi tách đám người Lão Ngưu Đầu Trần Thiện Quân ra, ngươi cũng cấm Tây Qua thực hành một số ý tưởng, về lý niệm mỗi người bình đẳng, chúng ta vốn cho rằng ngươi sẽ quy mô lớn thúc đẩy, hình như ban đầu ngươi từng nói sẽ thông qua mấy động tác lớn thúc đẩy chúng nó, nhưng đến nay vẫn chưa. Thật ra chúng ta ít nhiều gì vẫn cảm thấy lạc quan, đương nhiên, quan trọng là trong lòng ngươi hiểu rõ, sắp tới vẫn lấy ngươi làm chủ.
Tần Thiệu Khiêm tâm sự, vừa là tỏ thái độ cũng là khích lệ. Tuy hắn theo đường võ tướng, nhưng Tần gia đời đời theo văn, từ nhỏ Tần Thiệu Khiêm đã được đọc đủ thi thư, có Tần Tự Nguyên tự mình dạy dỗ, hắn hiểu được nhiều thứ mà Ninh Nghị nói.
Áng mây phương xa càng đỏ rực, Ninh Nghị gật đầu, trầm mặc thật lâu:
- Thật ra, nói câu khó nghe, trận náo động này liên tục hơi ngắn ngủi.
Tần Thiệu Khiêm nhíu mày:
- Hửm?
Ánh mắt Ninh Nghị phức tạp nói:
- Náo động hơn mười năm, nghìn vạn người chết là một việc vô cùng quan trọng, nhưng nhìn từ vĩ mô thì thời gian mười mấy năm khó mà luận chứng sự lạc hậu và không cần thiết của chế độ quân chủ, bởi vì từ khía cạnh thực tế, nó đúng là con đường duy nhất có tỷ lê chín muồi cao và đã được luận chứng. Trên đời có hàng nghìn, vạn người, họ có thể chấp nhận đổi mấy hoàng đế, nhưng rất khó tưởng tượng trạng thái không có hoàng đế, khi đến giây phút chính quyền chuyển đổi thì những nhà dã tâm sẽ ùa ra.
- Vậy . . . cần phải bao nhiêu năm?
- Có lẽ một trận biến loạn trên trăm năm, mọi người không ngừng tìm đường, liên tục đụng vào tường, dùng vô số máu chứng minh sự thực con đường cũ đi không thông thì mới đi ra đường khác.
Trong một con mắt của Tần Thiệu Khiêm hiện tia mờ mịt, qua một lúc, hắn vươn ngón tay xoa vị trí mép bịt mắt, nheo mắt nói:
- Chúng ta không cần biến loạn trăm năm như thế, sao ngươi nói hệt như đã từng thấy vậy? Ngươi đã nhìn thấy biến loạn một trăm năm là như thế nào chưa?
Ninh Nghị bật cười:
- Đúng rồi nhỉ, chưa gặp bao giờ.
Tần Thiệu Khiêm bật cười:
- Mới mười mấy năm đã khổ lắm rồi, không hiểu đầu óc của ngươi suy nghĩ cái gì nữa.
Chợt có gió thổi qua đỉnh núi, hai người ngồi xuống tảng đá lớn gần đó.
Hơn mười năm qua, Tần Thiệu Khiêm không hiểu nổi một số ý tưởng đột nhiên toát ra của Ninh Nghị, đôi khi Ninh Nghị biểu hiện nhìn xa trông rộng, có khi cứng rắn ác nghiệt khiến người líu lưỡi. Trước mắt là trạng thái như vậy, náo động trăm năm, liên tục tìm đường và đụng vách tường, không thể dùng chế độ quân vương nữa, sau đó khiến người trên toàn thế giới công nhận một số quan niệm mới, đó sẽ là náo động như thế nào? Trong lịch sử nhà Hán cũng có vài cuộc náo động lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị chế độ quân chủ giải quyết.
Tần Thiệu Khiêm nghe giọng nói của Ninh Nghị:
- Không có náo động trên trăm năm để luận chứng là chuyện xấu, đương nhiên cũng là chuyện tốt. Cho nên đến hôm nay, ta định đi con đường khác để buộc một ít ý tưởng xuất hiện. Đây là con đường chôn từ hơn mười năm trước, bây giờ trông nó rõ ràng hơn chút.
Ninh Nghị nói:
- Truy nguyên và tư bản là một cuộn giấy mạnh nhất, một mặt phát triển truy nguyên, xúc tiến các loại sự vật mới xuất hiện, dùng hệ thống thương nghiệp mới, hệ thống tư bản nghiền nát hệ thống thương nghiệp cũ, dùng tinh thần khế ước bảo đảm mở rộng tư bản và dùng nó đánh vào giàn giáo tình lý pháp.
Tần Thiệu Khiêm chớp chớp mắt, hơi mờ mịt.
Ninh Nghị nói tiếp:
- Tư bản không phải thứ tốt, khi chúng ta để nó khuếch trương không giới hạn trong giàn giáo khế ước, dần nó vì khuếch trương xưởng, tăng lợi nhuận, thương nhân sẽ bắt đầu đánh vào chế độ đất đai cũ, vì có đủ công nhân trong xưởng mà họ sẽ dùng đủ mọi cách khiến nông dân phá sản, vì tăng lợi nhuận họ sẽ làm đủ biện pháp buộc công nhân tăng ca nhưng trả lương ít, bóc lột bọn họ, đến lúc ấy mọi người lại sắp đánh nhau.
Lời nói của Ninh Nghị cực kỳ ác nghiệt, như đang kể ra tiền cảnh của tương lai, khiến Tần Thiệu Khiêm cũng phải nhíu mày.
Hắn nói tiếp:
- Hôm nay chúng ta nói với họ rằng mỗi người bình đẳng, bọn họ không biết cái gì gọi là bình đẳng, cũng không biết cách lợi dụng bình đẳng. Chờ khi tư bản bắt đầu ăn thịt người, bọn họ sẽ nhớ ra còn có thanh đao nhân quyền, bình đẳng, bọn họ sẽ bắt đầu hô hào khẩu hiệu này, sẽ ra phố, sẽ du hành, sẽ bạo động. Chỉ khi nào họ đứng ra vì loại ích lợi này thì họ mới thật sự hiểu cái gì gọi là nhân quyền. Đến lúc ấy, chúng ta bảo hộ bọn họ, chúng ta xúc tiến bọn họ, bình đẳng và quyền lợi mới thật sự cắm rễ trong lòng họ.
- . . .
- Chúng ta không có náo động một trăm năm và không thể chống cự kẻ địch, vậy đành dùng bạo ngược của tư bản để luận chứng dịu dàng của dân chủ. Ngươi nói không biết tại sao ta không bày ra những ý tưởng này, một là vì mười mấy năm nay bận việc khác, thời cơ không tốt, hai là có thúc đẩy cũng vô ích, được ban ơn thì đó không phải là quyền lợi, muốn bảo vệ quyền lợi của bản thân thì họ phải đứng theo hàng, phải tỏ thái độ, phải quý trọng. Thời kỳ đầu chúng ta xúc tiến phát triển thương nghiệp và tư bản, thời kỳ sau chúng ta dẫn dắt mong muốn của họ, mấy chục năm sắp tới có lẽ chỉ cần hoàn thành một việc này đã đủ.
- Đây là con đường duy nhất có thể thực hiện mà ta nghĩ ra, để dân chủ và quyền lợi cắm rễ trong lòng mọi người.
- Còn chuyện khác, thậm chí bao gồm ai làm trùm, chơi kiểu gì thì là vấn đề càng lún càng lầy thôi.
Hai bóng dáng ngồi trên tảng đá, giọng nói chuyện không cao. Gió núi thổi mây trôi, dải lụa đỏ phấp phới rũ xuống mảnh đất này. . . .
Hai người ở trên đỉnh núi trò chuyện thật lâu, mãi khi tia sáng mặt trời bị dãy núi phía Tây nuốt trọn, sao nổi trên trời đêm, hai người quay về quân doanh ăn cơm mà vẫn thảo luận rôm rả. Hai người đốt đèn trong nhà ăn, nói chuyện đến nửa đêm, lúc Tần Thiệu Khiêm đi nhà vệ sinh quay về thì nhận một phần tình báo nói về chuyện Đới Mộng Vi, sau đó bị Ninh Nghị nói ra một việc khác làm giật mình.
Cuối tháng tư, đại chiến hơi bình ổn, hơi thở mùi hè dần sáng trong. Trong lúc Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm trò chuyện về quy hoạch, ý tưởng mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm sau thì vô số tồn tại cũng náo động lên trong bối cảnh đó.
Thời gian quay lại mấy ngày trước.
Chiều ngày hai mươi bốn tháng tư, Hoa Hạ quân đoàn Bảy chém giết Hoàn Nhan Thiết Dã Mã, chính thức đánh gục bản trận quân đội của Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng bởi vì chiến trận phức tạp, Hi Doãn vực dậy quân đội bảo vệ đường trong Hán Trung, phải đến sáng ngày hai mươi lăm mới chính thức tuyên bố rút lui.
Tin hội chiến Hán Trung kết thúc được truyền đi các nơi. Đám người Đới Mộng Vi, Lưu Quang Thế ở huyện thành Tây nhận tin là chiều hôm nay, sau đó họ bắt đầu hành động, xâu chuỗi các nơi ổn định thế cục. Lúc này các bộ đội gần huyện thành Tây cũng hoặc sớm hoặc muộn biết hướng đi của sự việc.
Tông Hàn và Hi Doãn liên hợp thành đại quân mười vạn nhào về phía Hoa Hạ quân đoàn Bảy, sau đó bị hai vạn người quân đoàn Bảy đánh gục, Tông Hàn thậm chí lần thứ hai bị giết một nhi tử, tin này đánh sâu vào tâm lý của mọi người ở bờ nam Hán Giang, ở một mức độ nào đó giống như một thế giới ảo ma giáng xuống.
Những người cầm quyền của đa số thế lực khi nhận được tin đều có phản ứng là im lặng, sau đó ra lệnh thuộc hạ xác nhận tin tức này có chính xác không.
Đối với phe Đới Mộng Vi còn chưa hợp nhất lực lượng thì hạt giống hỗn loạn đã ươm mầm, nhưng động tác của lão nhanh chóng, đặc biệt là được Lưu Quang Thế càng có uy vọng giúp đỡ, hai người nhanh chóng liên lạc người cầm đầu của đa số thế lực gần đó, ổn định tình thế, cũng đạt thành nhận thức chung bước đầu.
Tuy Hoa Hạ quân đoàn Bảy biểu hiện cứng rắn trên chiến trường Hán Trung, nhưng tiền cảnh của toàn quân đội thật ra chưa trong sáng. Đám người Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi ném ra kế hoạch về sau mà họ đã thương nghị, hy vọng những người cầm quyền sẽ gia nhập đồng minh, cùng tiến lùi, dù những người đó còn nghi ngờ thì hy vọng đối phương nghĩ tình cũ mà đừng trực tiếp trở mặt. Dù sao đại quân ở bên này vào lúc này thì không có lực lượng của ai là một mình vượt trội, dù ôm tính toán khác nhau nhưng làm người chừa một đường để sau này còn gặp lại.
Du thuyết như vậy tạm thời đè ép trạng huống hỗn loạn có thể xuất hiện, nhưng về hai điểm then chốt sắc bén thì không thể kiểm soát cục diện về sau nữa:
Thứ nhất là vây công Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam bên Truyện Lâm Phô, từ ngày hai mươi sáu đã yếu đi. Người tham dự vây công đa phần chỉ đánh cho có, thậm chí cử sứ giả đi vào lén thương lượng với đám người Tề Tân Hàn. Bởi vì biến hóa quá nhanh nên đám người Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam bị vây khốn trong thành núi, trong một chốc khó mà xác nhận tin tức ban đầu khá ngạc nhiên và hoài nghi, họ sợ dễ tin lời đồn lại trúng kế của Hoàn Nhan Hi Doãn.
Điểm then chốt thứ hai nằm ở tù binh phía Đông huyện thành Tây. Những bộ đội Hán quân vốn bị đám người Đới Mộng Vi hô hào xúc động, mới đầu là kéo đến kháng Kim, sau đó bị qua tay bán cho Hoàn Nhan Hi Doãn, khoảng năm vạn binh sĩ bị bắt giữ ở ngoài huyện thành Tây. Đới Mộng Vi có hứa với Hi Doãn là sẽ làm kiểu giết một trong nhóm ba người, nhưng bởi vì tình thế thay đổi nhanh, Đới Mộng Vi còn đang tiêu hóa thế lực dưới trướng nên đồ sát chưa nhanh, khi tin từ Hán Trung truyền đến, dù là một số người cầm đầu công nhận lý niệm của Đới, Lưu cũng bắt đầu cản trở tiếp tục đồ sát năm vạn người này. Đương nhiên, bởi vì Tông Hàn Hi Doãn đã thua trận, nên Đới Mộng Vi cũng vui vẻ thuận ý kéo dài chuyện này.
Đến ngày hai mươi bảy, Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam xác định tin tức sau khi nghỉ tạm liền đưa bộ đội đến huyện thành Tây, hơn vạn bộ đội đến ngoại ô huyện thành ngay trong đêm, bị đám đông dân chúng chặn ở ngoài thành.