Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230: Vạn Vật Sậu Tĩnh Tâm Nan Giải Nhân Sự Bất An Thành Ngu Loạn 1

Chương 1230: Vạn vật sậu tĩnh tâm nan giải nhân sự bất an thành ngu loạn 1 Chương 1230: Vạn vật sậu tĩnh tâm nan giải nhân sự bất an thành ngu loạn 1

Buổi tối ngày hai mươi bảy, rạng sáng ngày hai mươi tám, nhiều người hoặc công khai hoặc lén lút ra vào doanh địa Hoa Hạ quân.

Công khai thì có túc lão, hương hiền trong đám dân chúng tụ tập gần đó, bọn họ đến vì Đới Mộng Vi, cho rằng lý niệm của hai bên tuy khác biệt nhưng lão cứu sống trăm vạn người ở đây, đám người già này hoặc lấy mạng sống uy hiếp, hoặc tuyên truyền nghĩa lớn hòng khuyên can nhóm người Tề, Vương đừng đánh với huyện thành Tây.

Còn phe âm thầm là các lực lượng hoặc tính kế hoặc thăm dò. Loạn thế khó sống, Nữ Chân vượt qua Hán Giang tàn phá, số lượng "quân đội" trên mảnh đất này tăng thêm quy mô lớn, một là vì các đường lực lượng bắt đầu bất chấp tất cả bắt lính, hai là vì tùy theo nước mất nhà tan, nếu có thể làm lính khi dễ người khác còn tốt hơn là bị người ta ức hiếp. Số lượng quân đội mà Hi Doãn chuyển giao cho Đới Mộng Vi là mười vạn, binh sĩ sớm mệt mỏi, nhưng tướng lĩnh trong quá trình cướp đoạt cá lớn nuốt cá bé đã nuôi dưỡng thói thổ phỉ hoặc đầu cơ, bọn họ có nhu cầu riêng, hy vọng được "chiêu an", Tề Tân Hàn đương nhiên sẽ không đáp lại ý tưởng như thế.

Ngày hai mươi tám, Đới Mộng Vi ra khỏi thành gặp mặt Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam, sau lưng là dân chúng đông đúc. Lão mạnh mẽ khẳng khái, trình bày lý luận Hoa Hạ quân tất nhiên sẽ gây họa thế gian ở trước trận hai quân. Đới Mộng Vi tự biết huyện thành Tây khó mà đối kháng lực lượng của Hoa Hạ quân, nhưng dù vậy lão quyết không buông bỏ chống cự, hơn nữa tuyên bố dân chúng có lương tri cũng đừng đầu hàng, cứ để Hoa Hạ quân "giỏi thì đến đồ sát".

Mấy tên tướng lĩnh đứng chung với Đới Mộng Vi, bách tính đông đúc ngoài huyện thành Tây bị người của Đới gia kích động cũng kêu gào thách thức Hoa Hạ quân "cứ giết tới".

Có mấy bộ đội Hán quân lớn nhỏ quy thuận vô điều kiện lập trường của Hoa Hạ quân, nhưng đa số thế lực còn đứng ngoài quan sát. Vương Trai Nam nóng tính, muốn trực tiếp lãnh binh giết vào huyện thành Tây làm thịt cả nhà Đới Mộng Vi, nhưng Tề Tân Hàn không thể cho phép quyết sách như vậy, đành sai người đưa tin này đến Mặt Trận Bộ Chỉ Huy ở Hán Trung.

Hoàng hôn ngày hai mươi tám, đội tàu Nữ Chân dọc Hán Thủy rút về phía Đông chạy qua huyện thành Tây.

Từ hơn hai mươi vạn đại quân vô địch rầm rộ xuôi Nam đến mấy vạn người ít ỏi hốt hoảng rút về Đông, giây phút này, đội tàu rút lui của người Nữ Chân và ba nghìn Hoa Hạ quân cách sông nhìn nhau, nhưng bộ đội Nữ Chân đã không còn tâm khí tấn công.

Không có bao nhiêu người biết là, cũng vào hoàng hôn ngày này, sau khi Hoàn Nhan Hi Doãn hiểu rõ thế cục huyện thành Tây từng cử đội tàu nhỏ lén lút cập bờ phía nam Hán Giang, âm thầm hẹn Đới Mộng Vi bên ngoài huyện thành Tây.

Lần trước hai người gặp nhau là hơn mười ngày trước, ngay lúc đó Hi Doãn ngạc nhiên bởi trái tim độc ác của Đới Mộng Vi, về việc làm của lão thì hắn không ủng hộ cũng không hiểu, nhưng hiện tại họ có cùng ích lợi, thế cục biến đổi khiến hai người lại chạm mặt nhau.

Lần gặp mặt này là trong rừng cây nhỏ ven sông, ánh hoàng hôn mờ tối chiếu qua kẽ lá. Hi Doãn xuống thuyền, không đi vào sâu, Đới Mộng Vi buổi sáng mới giằng co với nhóm người Tề Tân Hàn, khảng khái trần từ giờ đây khoanh tay trước ngực, vẫn là khuôn mặt bi khổ, vẻ mặt già nua. Hai người vái chào nhau, Đới Mộng Vi nói thẳng với Hi Doãn về hứa hẹn chia nhóm tù binh giết một trong ba, bây giờ không thể thực hành được nữa.

Hi Doãn khoát tay tỏ vẻ không để bụng, hắn kêu Đới Mộng Vi giết người là để xác định lập trường, muốn lão nộp công đầu, bây giờ đã xác định Đới Mộng Vi đối lập với Hoa Hạ quân thì không cần làm việc này nữa. Nhìn từ vĩ mô thì trong tình huống lực lượng vũ trang mạnh nhất của Kim quốc còn bị Hoa Hạ quân hạ gục, quân đội người Hán ở phía Nam như thùng rỗng trước mặt Hoa Hạ quân, ngược lại lực lượng thoạt nhìn không mạnh nhưng giơ cao lá cờ đại nghĩa không sợ sống chết như Đới Mộng Vi mới là tạo thành rắc rối lớn nhất cho Hoa Hạ quân.

- Đới công mang danh đại nghĩa rồi thì cố gắng tránh làm việc lạm sát, đây cũng là kiến nghị mà hôm nay ta muốn nói với Đới công. Từ nay Đới công có muốn trả lại năm vạn người huyện thành Tây cho Hoa Hạ quân thì bên ta vẫn sẽ thông cảm, Đới công cứ việc làm đừng e ngại.

Đới Mộng Vi chắp tay:

- Tạ Cốc Thần thông cảm.

Hi Doãn bước chậm tới trước:

- Đới công là người thông minh, trận chiến Hán Trung đã quyết định kết quả, Tây Lộ quân phải trở về. Hôm nay ta mạo hiểm đến vì chuyện gì chắc Đới công cũng hiểu, hồi sáng giằng co trước trận cho ta thấy quyết tâm đối kháng với Hắc Kỳ quân của Đới công, nhưng không biết . . . nếu Hắc Kỳ quân bất chấp tất cả, cứ muốn san bằng Tây thành thì Đới công có bao nhiêu cách ứng đối?

Đới Mộng Vi đút hai tay vào ống tay áo:

- Hắc Kỳ thế lớn, từ Trung Nguyên đến Giang Nam đã không ai chống lại nổi. Hôm nay người của lão hủ ích động dân chúng kêu gọi trước trận, nhưng nếu Ninh Lập Hằng thật sự lấy ra quyết tâm giết tới nơi thì đám người đó sẽ không đứng chắn ở phía trước, người là dao thớt ta là thịt cá, lão hủ trừ chết ra khó có kết quả khác.

- Vậy là Đới công trông chờ vào lòng từ bi của Ninh Nghị à.

- Địch mạnh ta yếu, là láng giềng của nhau, thế cục thiên hạ đã đến mức này rồi lão hủ còn bao nhiêu đường để lựa chọn? Nhưng vô luận lão hủ sống hay chết, vấn đề của Hắc Kỳ vẫn không thể cởi bỏ được. Hôm nay hắn không giết lão hủ, lão hủ tự nhiên tiếp tục đối địch với hắn, hôm nay hắn giết vào, tuy những người hô hào kia sẽ không che ở trước mặt lão hủ nhưng sau khi đồ sát, bọn họ sẽ tuyên dương sự bạo ngược của Hắc Kỳ, ngoài ra các nhà ở Giang Nam sẽ không bỏ qua dịp lan truyền sự tích này, từ Lưu Quang Thế đến Ngô Khải Mai, từ Tiếu Chinh đến Cừu Văn Lộ, không ai là ngờ nghệch.

Hi Doãn nghiêng đầu nhìn qua:

- Nhưng trước sức chiến đấu của Hắc Kỳ thì những lời hô hào đó có ích gì?

Đới Mộng Vi vẫn không do dự:

- Cuộc chiến giữa Vũ triều và người Kim là quốc chiến, có nhiều lúc ngươi chết ta sống cũng là như vậy. Nhưng cuộc chiến giữa Hắc Kỳ và Vũ triều là tranh đấu về lý niệm, nếu hôm nay Ninh Nghị bất chấp tất cả, muốn quét sạch Trung Nguyên và Giang Nam thì vẫn làm được, nhưng sau đó người trị lý chung quy vẫn là người Hán, phải là người Hán đọc sách. Những vị trí trống không thể thiếu người một ngày, hơn nữa nhóm đầu tiên đi lên liền có thể quyết định người nối tiếp sẽ là bộ dạng gì. Nếu Ninh Nghị không muốn lòng người, không ai có thể từ bên ngoài đánh ngã nó, nhưng bên trong sẽ nhanh chóng tan rã. Nếu hôm nay hắn dùng giết để giành lấy Vũ triều, ngày mai trong tay hắn chỉ còn vỏ rỗng không có một mệnh lệnh nào đưa ra kinh thành được, vài năm sau Vũ triều ta sẽ trở về.

Lời nói của Đới Mộng Vi bình tĩnh nhưng mang theo âm khí điềm xấu, tuy nhiên đạo lý khiến người khó mà phản bác.

Hi Doãn nhíu mày lẩm bẩm:

- Tá thi hoàn hồn . . .

- Cốc Thần hình dung như thế cũng không sai.

Đới Mộng Vi chắp tay, thản nhiên nhận hình dung bốn chữ này:

- Cũng vì vậy mà cơ hội sống sót lần này của lão hủ có lẽ khá cao, chỉ cần đợt này Hắc Kỳ không giết lão hủ, lão hủ và người Vũ triều đã nắm vũ khí nhân danh đại nghĩa đối kháng Hắc Kỳ. Từ đây mọi người tranh đấu về ngôn ngữ chưa chắc lão hủ thua.

Đới Mộng Vi tạm dừng rồi nói tiếp:

- Hôm nay Cốc Thần đến đây ắt hẳn đã xem thấu những chuyện này, lão hủ không không nói nhiều làm gì.

Hi Doãn đưa mắt nhìn nước sông phía Bắc:

- Ta và đại soái lần này về Bắc, Kim quốc sắp trải qua một đợt náo động, trong vòng mười năm Đại Kim ta không còn sức lo nhiều, đối với các ngươi không biết xem như tin hay xấu. Chuyện Vũ triều sau này sẽ là các ngươi tự quyết ra thắng thua.

Đới Mộng Vi gật đầu, nói:

- Lấy vũ lực thì trong thiên hạ ít có người nhìn thấy một tia hy vọng khi đối mặt Hắc Kỳ, nhưng về nội tình, rất khó dự đoán loạn thiên hạ.

- Không cần che lấp trước mặt người thông minh như Đới công, cục diện hiện nay ai trở thành nỗi phiền phức cho Hắc Kỳ thì Đại Kim ta đều thích thú. Lúc trước rút về Bắc, ta nói mọi chuyện ở Giang Nam đều có thể cho Đới công chi phối, nhưng nay xem ra mấy thứ này không giúp được nhiều cho Đới công. Hắc Kỳ hiện nay binh hùng tướng mạnh, lý niệm truy nghiêm đi đầu thiên hạ, nhưng về vật tư thì Đại Kim ta có thực lực hùng hậu hơn, người duy nhất trong thiên hạ có thể theo kịp Hắc Kỳ về truy nguyên học chỉ có thể là Kim quốc Đại Tạo Viện ta. Nếu lần này Đới công bình an, muốn đối kháng Hắc Kỳ thì bên ta có nhiều thứ có thể áp dụng.

- Cốc Thần tính toán giỏi thật.

Hai người chậm rãi đi tới trước, Đới Mộng Vi lặng im một lúc lâu:

- Nhưng bên ta nhân danh đại nghĩa tranh chấp với Hắc Kỳ, lại lén giao dịch với Đại Kim, cầm chi viện của Cốc Thần, dù một ngày nào đó bên ta thật sự có khả năng đánh ngã Hắc Kỳ thì mạch máu tùy vào ý nghĩ của nhóm người Cốc Thần Kim quốc, cuộc giao dịch này bên ta chịu lỗ quá nhiều.

Hi Doãn cười nói:

- Đới công quả nhiên thấy lá biết thu đến, không sao, một số giao dịch sẽ để lại dấu vết, một số giao dịch thì không, hôm nay ta đã đến, Đới công muốn cái gì, lấy như thế nào cứ việc mở miệng, có thể làm được hay không thì mình từ từ thương nghị.

Đới Mộng Vi gật đầu, nói:

- Cốc Thần đã khảng khái như vậy thì . . . ta sẽ tâm sự về Biện Lương với Cốc Thần trước.

Chốc lát sau, bên bờ sông dưới ráng chiều vang vọng tiếng cười lớn của Hi Doãn, tiếng cười đầy phóng khoáng, khen ngợi, mỉa mai, phức tạp. Hai người nói về nhiều chuyện ngay tại bờ sông này.

Giây phút này, không ai biết cuộc bàn bạc và giao dịch của Đới Mộng Vi với Hoàn Nhan Hi Doãn, nhưng vài ngày sau, Lưu Quang Thế trong đồng minh phát ra câu cảm khái "thằng già này ghê gớm thật".

Bình Luận (0)
Comment