Đêm của ngày hai mươi tám, Đới Mộng Vi bàn bạc với Hi Doãn xong. Ngày hai mươi chín, Ninh Nghị đến Hán Trung, khuya cùng ngày, hắn và Tần Thiệu Khiêm thương lượng rất nhiều sự tình, Tần Thiệu Khiêm mới đưa ra trạng huống của huyện thành Tây, việc quan trọng này lẽ ra cần được thương lượng ngay, nhưng có quá nhiều việc nên đành tạm dời lại.
- Nói đến tay không bắt sói thì ta phục họ Đới này nhất, lão còn mạnh mẽ khẳng khái, ít nhất biểu hiện không sợ chết. Ta rất tò mò lúc đao gác trên cổ thì lão già này sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Hai người trò chuyện cả đêm trong nhà ăn, bây giờ ra cửa đi dạo trong quân doanh dưới ánh sao. Nói đến Đới Mộng Vi khiến Tần Thiệu Khiêm không nhịn được cảm thán và bội phục.
Ninh Nghị đã xem chuyện Tề Tân Hàn hỏi ý:
- Về quân đội đầu hàng, ta không chấp nhận chiêu an kẻ giết người phóng hỏa. Chúng ta có thể chấp nhận người đầu hàng vô điều kiện, chỉ cần đầu hàng, kế tiếp bất luận là sửa biên chế, chấn chỉnh hay giải tán đều phải nghe theo chúng ta. Nhưng suy xét đến hơn một nửa số binh sĩ này là tráng đinh bị bắt tòng quân, đã ghét chiến tranh, chúng ta có thể bảo chứng đối với người không làm gì quá ác, trong tay không dính mạng người sẽ được bỏ qua chuyện cũ, cho về trồng trọt, có thể dùng phương châm này du thuyết và chiêu hàng các phương. Đương nhiên, người có năng lực, chấp nhận cải tạo thì có thể ở lại, nhưng nhất định phải tiếp thụ cải tạo, không cần nói quá sâu về cải tạo, không nói nhiều với kẻ muốn mặc cả.
Tần Thiệu Khiêm gật đầu, nói:
- Như vậy cũng được, tính ra là quân đội mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn nhưng nói trắng ra là tráng đinh, cũng là lỗi tại Nữ Chân tàn phá gây ra. Tin cuộc chiến Hán Trung truyền ra, ta nghĩ trong vòng một tháng, hơn một nửa "quân đội" này sẽ giải thể, chúng ta cần cho ra cách nói rõ ràng. Nhưng về lão Đới thì sao? Để lão được nước lấn tới thì hơi mất mặt.
- Đôi khi ta cảm thấy cần thừa nhận sự tồn tại của người chủ nghĩa lý tưởng.
- Hả?
Ninh Nghị cười nói:
- Chúng ta xem như lão Đới là hình mẫu nho gia cảm giác sứ mạng, không sợ sống chết đi, ta cảm thấy không sao cả. Trước kia chúng ta ở Tây Bắc hoặc Tây Nam, người của Vũ triều không xem chúng ta nặng ký bao nhiêu, nhiều người chưa tỉnh dậy, sau sự tình lần này, người nên phản ứng lại thì đều tỉnh táo rồi, về sau chúng ta sẽ phải đối mặt nhiều kẻ địch giống như vậy, cần chậm rãi tích lũy kinh nghiệm. Hơn nữa lão Đới hôm nay nói lão là muôn nhà sinh Phật, muốn cứu mấy trăm vạn người, mấy trăm vạn người cũng rất thích được lão cứu, đây là chuyện tốt, ta cảm thấy nên ủng hộ.
Tần Thiệu Khiêm nhìn Ninh Nghị, bật cười nói:
- Vẫn là câu chuyện lúc trước, thiếu người nên ngươi không muốn nơi này.
Ninh Nghị mỉm cười nói:
- Đây là một nguyên nhân, còn nguyên nhân khác nằm ở chỗ xem đối phương là con người, mặc kệ là hắn chưa được giáo hóa, hay bị lừa dối, hoặc vì lý do gì, hắn không ủng hộ ngươi, ngươi cứng rắn bắt hắn về thì sẽ không bao giờ làm vừa lòng hắn được. Hôm nay chúng ta nói muốn cho người trong thiên hạ sống sung sướng, sau đó giết Đới Mộng Vi, cướp lấy địa bàn, dù họ thật sự sống sướng hơn chút nhưng sẽ không cảm ơn ngươi.
Tần Thiệu Khiêm gật gù:
- Chờ lão Đới chơi hỏng rồi chúng ta hãy ra tay, về mặt thời gian thì chắc cũng đủ cho ngươi tích lũy nhân tài gì đó.
- Chơi hỏng thôi chưa đủ, ta cảm thấy đây là cơ hội giáo dục rất tốt.
Ninh Nghị cười vỗ vai Tần Thiệu Khiêm:
- Hôm nay bọn họ bị Đới Mộng Vi kích động đứng ở trước mặt chúng ta, người khác đứng xem, ai đến giải quyết vấn đề đều được. Thế thì cứ để lão Đới giải quyết vấn đề của mấy trăm vạn người này, tương lai nếu lão giải quyết không tốt, chúng ta không thể nói để chúng ta lo, mà phải dẫn đường cho họ tránh ra, khiến họ tự mình nói ra nguyên vọng, khi có đủ nhiều người phát ra âm thanh trái ngược với hôm nay rồi chúng ta đi vào giải quyết vấn đề thì mới đáng giá, mới có sức nặng.
Ninh Nghị nói:
- Cho nên, tiếp theo hãy phát ra một bài hịch văn bác bỏ cách nói của lão Đới, nói rõ ràng là hôm nay chúng ta chấp nhận lựa chọn của mọi người, nhưng tương lai có một ngày quân phiệt, giai cấp đặc quyền như lão Đại làm hỏng dân sinh của mảnh đất này thì không liên quan đến chúng ta. Hiện tại cứ chôn mầm móng như thế.
- Về thực hiện thì để Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam chia nhau làm, đóng vai mặt trắng, mặt đỏ, phải thả người bị lão Đới bắt ra, đưa một số tội ác đầu đảng qua, nếu không thì ngươi chiếm đất rộng như vậy, tương lai không thể trở thành đường buôn của chúng ta, phải tâm sự hiệp nghị thông thương. Lão Đới và quan lớn của Vũ triều thói quen từ từ làm việc, ta đoán bọn họ hy vọng mấy năm hòa bình, chắc sẽ đồng ý, chịu nhường biết về chi tiết quy tắc thông thương và bảo hộ thương đội.
Tần Thiệu Khiêm gật đầu, nói:
- Một khi bắt đầu làm ăn ắt hẳn sẽ bị ngươi cắt thịt.
- Không thể nói như vậy, Hoa Hạ quân làm ăn luôn công bình, mọi người cùng phát tài.
Bầu trời cuối tháng tư lấp lánh ánh sao, hai người vừa tản bộ vừa cười nói.
Qua một lúc, gương mặt Ninh Nghị nghiêm túc nói:
- Thật ra áp lực và biến đổi của bên trong và ngoài đều đến rồi, tương lai sẽ càng phức tạp hơn nữa. Chúng ta mới đánh thắng trận đầu tiên, tương lai thế nào rất khó nói. Nay xem hướng Bắc, Kim quốc chia hai triều đình Đông và Tây, kế tiếp rất có thể đánh nhau, nơi này là hai phe thế lực. Mấy ngày hôm trước Trúc Ký đưa tới tình báo, người Mông Cổ vốn ở Tây Hạ từ đất Tấn lên Bắc, qua Nhạn Môn Quan, thẳng hướng Vân Trung, đây là thế lực thứ ba.
Tần Thiệu Khiêm nhíu mày nói:
- Ngươi đã tra xét nhóm người Tây Hạ . . .
Ninh Nghị gật đầu, nói:
- Bọn họ hiếu chiến, tạm thời thì thấy hành động có trật tự, tiềm lực không thể khinh thường. Nhưng không sao, vũ đài này có nhiều người, thêm một người cũng chẳng ảnh hưởng gì. Bên Tấn Vương, Lâu cô nương có thể làm thế lực thứ bốn. Tiếp theo có lão Đới, Lưu Quang Thế, Ngô Khải Mai, bọn họ chiếm cái lợi Vũ triều giải thể, tuy hơi không có đầu đuôi nhưng đây là năm, sáu, bảy . . .
- Tính luôn chúng ta và Quân Vũ là chín lực lượng. Ngoài ra nghĩa quân ở khắp nơi rải rác, vùng Giang Nam có Hà Văn mượn tên của chúng ta, hiện tại có chút ảnh hưởng, ta xem tin gửi hồi cuối tháng ba, hắn muốn làm ra "đảng công bình", ý tưởng cơ bản là đánh địa chủ, chia đồng ruộng. Lúc ở Tây Nam, hắn nghe ta nói những điều này, chờ làm ra thành tích sẽ có thanh thế rất lớn.
Tần Thiệu Khiêm hỏi:
- Hơi giống Lão Ngưu Đầu nhỉ?
- Lão Ngưu Đầu cũng có tư tưởng tương tự, nhưng nó bị ta hạn chế ở đồng bằng Tây Bắc, không có nhiều địa bàn để khuếch trương, đánh xong địa chủ ở nội bộ, chia xong đất đai thì khó mà khuếch trương ra ngoài, ta hy vọng dùng biện pháp như thế buộc bọn họ tìm cách tuần hoàn và cân bằng bên trong. Nhưng Hà Văn ở Giang Nam đánh địa chủ chia ruộng đất có thể xui khiến một đám người cuốn sạch thiên hạ, hơn nữa bọn họ sẽ luôn lặp lại quá trình này, nếu không biết thu tay về thì sau này sẽ trở thành một vấn đề.
Tần Thiệu Khiêm bật cười nói:
- Vậy là cộng thêm Lão Ngưu Đầu đã có mười một lực lượng, rầm rộ thật, tính làm ngũ đại thập quốc hay sao.
- Chưa đâu.
Ninh Nghị lấy một phần tình báo ra khỏi ống tay áo:
- Xem đi.
- Xem gì?
Tần Thiệu Khiêm đọc sơ:
- Nhóm người được chiêu an ở Từ Châu.
- Lúc trước nói nội bộ của chúng ta còn rất yếu ớt, vừa mới thả lỏng vấn đề tư tưởng đã xảy ra vấn đề lớn. Lúc trước nhóm Lưu Thừa Tông lên Bắc, không mang mấy vạn người này đi được, đành để lại ở phía Bắc Trường Giang, nghỉ lấy sức và huấn luyện. Để lại một tổ công tác làm lãnh đạo, qua hơn một năm, bốn phương đánh khó khăn, không thể phái ai đi được, bọn họ thậm chí còn mở ra một ít cục diện, không ngờ . . . . . .
Bầu trời không có trăng, cuộn tranh vì sao mênh mông như đại dương, hai người chậm rãi đi tới trước, Ninh Nghị phát ra tiếng thở dài khe khẽ.
- . . . lại xảy ra chuyện như vậy.