- Ta chỉ mang theo một phần tóm gọn.
Binh sĩ tuần tra đi tới từ đằng trước, kính lễ với Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm.
Ninh Nghị đáp lễ rồi nói:
- Phương Thừa Nghiệp điều tra khu vực đó tỉ mỉ hơn. Sau khi Trâu Húc nắm giữ quân đội năm vạn, bởi vì bộ đội của Lưu Thừa Tông đã rời đi nên hắn không được hỗ trợ mạnh mẽ trấn áp, đành phải dựa vào cách quyền lực kiềm chế lẫn nhau, lục đục với nhau để chia rẽ tướng lĩnh lớp giữa, do đó nắm quyền chỉ huy của tổ công tác, về thủ đoạn thì hắn làm rất giỏi.
- Về bên ngoài, hắn hiểu ưu thế không có người theo của mình nên luôn liên hợp với thế lực đám hương thân đánh phe khác; không ngừng chiến đấu giữ áp lực từ bên ngoài khiến bên trong ổn định. Trong chiến đấu như vậy, tách rời và tinh giản bộ đội thật ra giống với thủ đoạn mà Kim quốc áp dụng, nếu đối xử bình đẳng với năm vạn tạp binh, tổ công tác hơn hai mươi người rất khó giữ ổn định quyền lực, vậy nên khoanh vòng đặt ra thân và lạ, điều chỉnh từng tầng, chia quân đội ra ba bảy loại, cuối cùng tuy chỉ còn hơn một vạn bộ đội trung tâm, nhưng sức chiến đấu của toàn quân hơn xa năm vạn người. Năng lực vận trù như vậy nếu dùng vào đường ngày thì có thể làm ra việc lớn.
Ninh Nghị nói đến đây, Tần Thiệu Khiêm bỗng cười nói:
- Về một số mặt đã nhận được chân truyền của ngươi.
- Tâm sự riêng thì phải công nhận là hơi giống ta của ngày xưa, đầu tiên là vẻ ngoài, đẹp trai chứ hả?
Ninh Nghị nói, chọc cả hai cùng cười.
- Tiếp đó là thủ đoạn làm việc, nhóm người cũ đầu tiên bởi vì cần ưu tiên đưa đi làm việc nên dạy hơi cấp tiến, có một số thậm chí dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng cách làm việc của Trâu Húc chẳng những có hiệu quả, một số khía cạnh cũng rất rộng rãi, chú trọng, đây là điểm mà ta rất vừa ý.
Ninh Nghị tạm dừng rồi nói tiếp:
- Hơn nữa về mặt tư nhân, trước kia tài nguyên thiếu thốn, Trâu Húc có thể chịu khổ, nhưng hắn cũng biết tìm niềm vui trong đó, làm cách nào ăn ngon khi tài nguyên có hạn, tự khao mình trong tình huống không ảnh hưởng toàn cục, điểm này khá giống ta, bây giờ ngẫm lại thì đây cũng là một điểm yếu của ta.
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Lúc không có gì để ăn thì đói là bình thường, sau này thế đạo tốt lên, ta cảm thấy mấy chuyện này không đáng gì.
Tần Thiệu Khiêm cũng là con ông cháu cha thời thịnh thế, thời trẻ đã được hưởng thụ nên lúc này không cảm thấy có gì sai.
Ninh Nghị hơi thở dài, vỗ vai Tần Thiệu Khiêm, không bình luận gì về việc này.
- Vùng Trung Nguyên nói nghèo thì đúng là rất nghèo, nhưng vẫn có thể sống được. Trâu Húc một đường hợp tung liên hoành, liên hợp bên này đánh bên kia, thường xuyên tiếp xúc với vài đại tộc, địa chủ. Mùa thu năm ngoái ở Nhữ Châu chắc xem như một bước ngoặc, tiểu thiếp của một hộ gia đình xem như con cái nhà quan lại, hai người câu kết với nhau, sau này bị người bắt tại trận. Có lẽ lần đầu Trâu Húc giải quyết việc tư như vậy, lúc ấy giết cả nhà người ta rồi gán cho một tội, ài.
- Sau đó đi Lạc Dương, thật ra mấy hộ gia đình còn sống ở Trung Nguyên về sức chiến đấu đã bị gọt mỏng lắm rồi, chỉ là vài ba tên thổ tài chủ, thổ phỉ kết thành nhóm. Trâu Húc dẫn Hoa Hạ quân này cầu sống ở nơi đó, tuy rằng đánh tới đánh lui, nhưng danh dự không kém, hắn hợp tác với bên này đánh bên kia, nhưng không bao giờ ra tay với ông chủ phe mình. Bởi vậy đối với những người đó, trong thế cục chiến loạn như vậy, giao phí bảo hộ cho Trâu Húc không phải chuyện khó chấp nhận.
Tần Thiệu Khiêm cười nói:
- So với nộp phí bảo hộ, chẳng bằng lôi kéo biến thành người mình càng tốt nhỉ?
Ninh Nghị gật gù:
- Đúng vậy, chuyện ở Nhữ Châu đến hiện tại đã khó truy tra, rất khó nói rõ là đám người lấy Lạc Dương Doãn Túng cầm đầu chủ động thiết kế hủ hóa Trâu Húc, hay là hắn tự nhiên đi tới bước này. Nhưng tóm lại, Trâu Húc đã lật bài với Phương Thừa Nghiệp, hắn sẽ không chịu trở về Hoa Hạ quân rồi nhận thẩm phán, vậy đành quyết tâm liên hợp một số người sa cơ thất thế ở Trung Nguyên làm vua núi. Trâu Húc vốn có năng lực về mặt trị quân, nắm rõ nội quy, thưởng phạt, các việc bên trong Hoa Hạ quân, nếu có nhóm Doãn Túng liên tục truyền máu, mà hắn không bị mất quyền lực, mấy năm sắp tới hắn có thể tạo ra một bộ đội Hoa Hạ quân . . . phiên bản kém.
- Ngươi định làm sao?
Ninh Nghị lắc đầu, nói:
- Việc đến hiện giờ, không thể nào tha thứ cho hắn được. Nếu không phải đã ném Thang Mẫn Kiệt đến Kim quốc, ta thật sự muốn đẩy tới Phục Ngưu Sơn, đánh lôi đài với Trâu Húc một trận. Bây giờ đành tạm giao cho Phương Thừa Nghiệp tìm hiểu tình trạng ở đó, nếu giải quyết ổn thỏa được là tốt nhất, nếu không được thì mấy năm sau xử hắn luôn. Thiên hạ này quá lớn, đã có nhiều người đến góp vui.
Hai người dọc theo quân doanh đi tới trước, Tần Thiệu Khiêm gật gù, suy nghĩ thật lâu:
- Ta đã hiểu tại sao lúc trước ngươi cứ mặt co mày cáu.
- Một năm, không trông chừng thì nên hủ hóa khó tránh khỏi bị hủ hóa, mấy năm sắp tới đây sẽ là vấn đề nghiêm trọng nhất mà chúng ta phải đối mặt.
- Hiểu rồi, dạy học, mở họp.
- Đồng chí Thiệu Khiêm, giác ngộ của ngươi cao đấy.
Sông ngân trải dài trong trời đêm, hai người nói cười trong quân doanh, mặc dù đề tài nghiêm túc, thậm chí là chuyện quyết định tương lai của toàn bộ thiên hạ, nhưng hai người ngẫu nhiên sẽ choàng vai bá cổ.
Hán Thủy chảy xuôi phía Nam quân doanh. Một trận đại chiến khiếp sợ thiên hạ đã dừng, trên mảnh đất Thần Châu trải dài nghìn vạn dặm, vô số người còn đang yên lặng nghe tiếng gió, ảnh hưởng tiếp theo đang nhấc lên gợn sóng trong đoàn người, gợn sóng đó sẽ hợp thành sóng lớn, gột rửa, lan tràn đến mọi thứ.
Đã qua mười bốn năm kể từ khi người Nữ Chân lần đầu tiên xuôi Nam, toàn bộ thiên địa vỡ vụn, đủ loại cờ xí mọc lên trên vô số đầu tường, giây phút này sắp bắt đầu biến hóa mới. . . .
Khi nhận tin tức đầy đủ đến từ phía Tây đã là rạng sáng của đầu tháng năm.
Đêm ba mươi tháng tư vừa trôi qua không bao lâu, Lý Tần và mấy vị nho sinh mới nổi hợp ý nhau cùng đàm luận thời sự đến đêm khuya, cảm xúc hơi dâng trào. Qua giữa đêm là bước sang tháng năm, Lý Tần mới ngủ, quản sự đã gõ cửa phòng ngủ đưa tin về cuộc chiến Hán Trung.
Màn đêm của Phúc Châu trong trẻo, đã vào hè, thời tiết mát mẻ. Lý Tần xem tin xong khoác áo đơn ngồi thật lâu dưới cây trong sân, biết đêm nay có một số người, bao gồm hắn không thể ngủ ngon.
Thời cuộc vẫn khẩn trương, mặc dù nhiều dân chúng đổ vào thành Phúc Châu nhưng bị sắp xếp ở khu vực khác nhau, ban đêm vẫn thực hành cấm đi lại ban đêm. Lúc này có thể nhận được tin tức thì có Lý Tần, phủ trưởng công chúa, một số thành viên của Mật Trinh Tư, tất nhiên bệ hạ trong hoàng cung sẽ không bỏ qua tin tức như thế.
Lý Tần có thể tưởng tượng được tâm trạng của vị bệ hạ trẻ tuổi kia khi nhận được tin này.
Ngày xưa Vũ triều đi nhầm nhiều đường, nói theo lời của vị Ninh tiên sinh kia là nợ rất nhiều món nợ, để lại vô số cục diện rối rắm, nên mới đi tới đường cùng chỉ còn cái tên. Đến hiện giờ sót lại tàn cục "chính thống" ở vùng Phúc Kiến này về nhiều mặt xứng đáng là gieo gió gặt bão.
Nhưng từ khi vị vua mới kế vị ở Giang Ninh vào năm ngoái, lập quốc hiệu là "Chấn Hưng" đã cho đám người trong đường cùng nhìn thấy một tia hy vọng. Đối với đến Phúc Châu, cách làm của vị vua trẻ nhiều khi khiến đám bảo thủ không thói quen, nhưng ở trong mắt đa số người thì nhiều thi thế của vua mới bày ra sức sống bồng bột phấn chấn và kiên quyết.
Ở nơi này, Lý Tần có lẽ là người đi theo từ đầu tới cuối thấy rõ nhất.
Dập nồi dìm thuyền ở Giang Ninh, vũ dũng trong quyết chiến phá vòng vây, và cả áy náy dọc đường di chuyển, sau khi đến Phúc Châu có nhiều chuyện Quân Vũ tự mình làm, hắn sẽ đến hiện trường thu nhận nạn dân, hỏi tỉ mi trình tự dàn xếp từ đây về sau, cũng sẽ chủ động hỏi thăm hy vọng sau này của nạn dân từ bên ngoài dời đến, thậm chí trong khoảng thời gian này đã vài lần bị thích khách ám sát.