Thang Mẫn Kiệt chợt cười nói:
- Yên tâm, ở chỗ này thì ngươi là trùm, ta nghe chỉ huy, sẽ không xằng bậy.
Lư Minh Phường nói:
- Ta không lo chuyện đó, ta chỉ thấy lạ là ngươi không giết sạch những người này.
- Hửm? Tại sao chứ?
- Dựa theo phong cách trước kia của ngươi thì giết sạch vậy là tin tức sẽ không bị truyền ra ngoài.
Lư Minh Phường nói xong tự cười. Thang Mẫn Kiệt sửng sốt, sau đó cũng cười khẽ, tay vịn trán.
Cười một lúc sau hắn ngước đầu lên nói nhỏ:
- Nếu ta không nhớ lầm thì năm xưa Lư Diên Niên Lư chưởng quầy đã hy sinh ở Vân Trung.
Nghe Thang Mẫn Kiệt nhắc đến chuyện này, Lư Minh Phường gật đầu thừa nhận:
- Phụ thân . . . vì yểm hộ cho chúng ta chạy mà hy sinh.
Thang Mẫn Kiệt nhìn hắn:
- Ngươi tới nơi này lâu như vậy, đã nhìn thấy nhiều thảm kịch trần gian, còn mang mối thù giết phụ thân, ngươi làm cách nào nắm chắc chừng mực được hay vậy?
Ánh mắt của hắn sáng như đuốc thiêu đốt người, nhưng sau đó cười nói:
- Ý ta là ngươi có chừng mực hơn ta nhiều.
Lư Minh Phường đảo tròng mắt, ngồi ở đó ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ là do . . . ta không lợi hại như các ngươi.
- Hả?
Lư Minh Phường nói:
- Phụ thân của ta là Lư Diên Niên, hy sinh vì sự nghiệp mở mang nơi này, ngươi cảm thấy ta có thể trấn giữ tại đây có liên quan gì với phụ thân của ta không?
- Ngươi nghĩ vậy sao?
Lư Minh Phường cầm tách trà, chân thành nói:
- Ít nhiều gì sẽ có chút quan hệ. Nên ta luôn ghi nhớ năng lực của mình không mạnh, phán đoán và năng lực quyết đoán e rằng cũng không bằng người ở đây, ta nhất định phải giữ gìn lằn ranh của mình, cố gắng chọn bình ổn, không làm ra quyết định quá mức. Nếu ta giận dữ vì cái chết của phụ thân rồi làm mấy chuyện như trả thù, vậy còn những người đặt mạng sống vào tay ta thì sao? Lỡ liên lụy bọn họ thì sao? Ta luôn suy xét những chuyện này.
- . . .
Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lúc, nâng tách trà lên cụng với Lư Minh Phường:
- Chỉ bằng vào điểm này ngươi đã mạnh hơn ta.
- Sau khi ta đi Nam, bên này giao cho ngươi ngược lại yên tâm hơn.
- Thế cục khẩn trương, hai hôm nữa ta cũng phải tiễn một nhóm người. Còn nhớ muội muội của La Nghiệp mà ta từng nhắc với ngươi không?
- Đã tìm được?
- Mất chút thời gian xác nhận, đã chịu khổ nhiều, vì sống mà giả điên, qua nhiều năm trên cơ bản đã nửa điên. Lần này Tây Nam địa thắng, người Hán ở Vân Trung sẽ chết rất nhiều, những người lưu lạc đầu đường không biết khi nào sẽ bị người thuận tay đánh chết. Về muội muội của La Nghiệp, ta suy xét lần này cũng đưa đi luôn, sắp xếp vào hai ngày sau.
- Muốn ta mang theo không?
Thang Mẫn Kiệt nói:
- Ta sẽ xếp người, các ngươi đừng đi cùng, không an toàn. Nhưng sau khi ra Kim quốc thì ngươi có thể chăm sóc chút.
Lư Minh Phường gật đầu, hỏi:
- Còn cần gửi gắm gì cho ta không? Thí dụ như muội muội khuê nữ gì đó, có muốn ta trở lại hỏi thăm thay ngươi không?
Thang Mẫn Kiệt cười nói:
- Ngươi không thích hợp. Người cả ngày vác đầu chạy như ta sợ khiến nàng làm quả phụ.
Mắt Lư Minh Phường sáng rực, tò mò hỏi:
- Thật sự có muội muội?
Thang Mẫn Kiệt đáp gọn lỏn:
- Đã chết.
Lư Minh Phường á khẩu.
Hiện giờ họ đã là người trung niên ba mươi mấy tuổi, vóc dáng của Lư Minh Phường hơi to lớn, để râu ria xồm xoàm, trên mặt có dấu roi bị người Kim quất. Thang Mẫn Kiệt thì gương mặt gầy gò, để chòm râu dê, trên mặt còn dấu phỏng từ đám cháy hôm qua.
Gần mười năm trước, Lư Diên Niên bị giết ở Vân Trung, Lư Minh Phường chạy trốn, lần đầu gặp Trần Văn Quân, không lâu sau sứ giả người Kim Phạm Hoằng Tế mang đầu của Lư Diên Niên đến Tiểu Thương Hà thị uy. Lúc ấy Thang Mẫn Kiệt ở lớp học nhìn đầu của Lư Diên Niên, trong óc nghĩ cách giết chết Phạm Hoằng Tế. Trâu Húc cũng ở trong lớp xung phong trợ giúp Ninh Nghị tiếp đãi Phạm Hoằng Tế, giây phút này Trâu Húc đã thành lãnh tụ của quân đội làm phản ở Phục Ngưu Sơn.
Thời gian trôi qua không quay lại được, nó chỉ tiến lên trước.
Đây là tình hình lần cuối Thang Mẫn Kiệt và Lư Minh Phường gặp nhau.
Hai người đều cười rất vui vẻ. . . .
Tối mùa hè nổi lên vệt sáng, trong huyện thành nhỏ đang cháy lửa, tiếng người xen lẫn tiếng khóc của phụ nữ và con nít.
Cờ xí màu đen phấp phới, nhưng trong bóng đêm chỉ có nơi ánh lửa chiếu sáng mọi người mới thấy được lá cờ kia.
Bên bờ Thái Hồ, huyện thành nhỏ nằm ở mé Bắc của Bình Giang Phủ, sau khi gặp họa chiến tranh năm ngoái vốn không còn bao nhiêu người, bây giờ lại bị tấn công lần thứ hai. Đây là một đội lưu dân tên là Công Bình Đảng, sau khi đi vào huyện thành thì không bừa bãi phóng hỏa giết người, chỉ có mấy gia tộc thân sĩ quyền thế địa phương nằm ở mé Tây của huyện là gặp họa.
Lửa đang cháy, giết chóc vẫn tiếp tục. Lại một đội nhân mã giơ cao cờ xí chạy từ ngoại ô huyện thành vào, trong bóng đêm, hai bên giơ cùng lá cờ, lưu dân cướp cổng thành lớn tiếng giao lưu vài câu với đối phương, đủ cho thấy đội nhân mã này có địa vị rất cao trong Công Bình Đảng. Bọn họ không dám ngăn trở, chờ đối phương đến gần thêm một chút mới có người nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên gầy guộc đi đằng trước nhất. Tất cả lưu dân ở gần cổng thành cùng kêu lên Công Bình Vương rồi quỳ xuống.
Công Bình Vương là Hà Văn, giao lưu xong hắn giục ngựa tiến vào, binh sĩ trực thuộc bắt đầu tiếp quản phòng vệ của huyện thành.
Có đội chấp pháp khác vào trong hét to:
- Nếu có ai quấy rối bách tính vô tội, giết! Ai thừa dịp loạn cướp của, giết! Ai vũ nhục phụ nữ, giết!
Hà Văn dẫn dắt thân vệ đi hướng lửa cháy, nơi đó là dinh thự của đại tộc. Vì bảo vệ nhà cửa không bị mất, có vẻ như hai bên đã trải qua cuộc chiến tấn công và phòng thủ, tùy theo Hà Văn bước vào sân có thể thấy xác chết nằm la liệt. Trong đống xác chết không chỉ có thanh niên trai tráng cầm binh khí đao, thương, cũng có phụ nữ và trẻ em rõ ràng bị chém chết lúc chạy trốn.
Hắn không nói chuyện, một đường đi tới trước, có một phó thủ lĩnh đến chào, đây là một đầu lĩnh lá bùa hơn ba mươi tuổi, trán cột khăn đen. Địa vị của gã vốn không cao, lần này nhắm vào lỗ hổng phòng vệ của huyện thành, tạm thời kêu gọi giúp đỡ ở xung quanh đến phá thành. Sau khi người Kim rời đi, bốn phía Giang Nam chưa phục hồi buôn bán, khắp nơi đều là lưu dân nhà tan cửa nát, bọn họ vào thành sẽ làm ăn xin, vào núi liền thành cướp. Trong khoảng thời gian này, thanh thế của Công Bình Đảng dần nổi lên, đội ngũ trung tâm do Hà Văn nắm giữ còn đang kiến thiết, vùng ngoài toàn là thế lực nghe danh hiệu rồi đi theo đánh nhau, đông không đếm xuể.
Đầu lĩnh kể sơ vụ việc rồi chuyển sang nói tộc nhân của những đại tộc ngoan cố chống cự lúc họ tấn công vào, hại bên mình thương vong nhiều huynh đệ.
Hà Văn hỏi thăm tình huống chữa trị người bệnh, sau đó hỏi:
- Viên ngoại đâu? Tộc trưởng đâu?
Đầu lĩnh kia hơi do dự đáp:
- Mấy lão già đó ngoan cố chống cự, thà chết không hàng, đành phải . . . Giết.
- Ở đâu, mang ta đi nhìn xem.
- Chỗ . . . chỗ từ đường.
Đầu lĩnh đi trước dẫn đường, lại nói thêm:
- Cái đám này, bên ngoài dân chúng lầm than, mọi người sắp chết đói, còn bọn chúng tích trữ vàng bạc lương thảo trong nhà, xếp thành ngọn núi nhỏ. Chỉ riêng đồ vật bằng vàng bạc đã nhiều tới nỗi đếm không hết, ta sai người nâng vào từ đường, không dám tham ô. Này, Tam Nhi, lại đây nói cho Hà tiên sinh nghe, hãy kể cảnh lúc mở kho lương, kho giữ đồ ra, đám khốn đó còn định phóng hỏa đốt lương thực.
Mọi người vừa đi vừa nói, đến chỗ từ đường có thể thấy rõ thi thể nằm bên trong, vàng bạc đựng trong những chiếc thùng gỗ hoặc lớn hoặc nhỏ chất chồng trong góc. Đầu lĩnh bước tới mở nắp ra cho Hà Văn xem.
Hà Văn đi tới gần đống xác chết nhìn một lúc rồi mới đến chỗ thùng vàng bạc, lấy mấy dụng cụ vàng ra ngắm nghía, lại hỏi về lương thảo.
- Kêu những huynh đệ theo lời mời của ngươi đến tham dự lại đây hết, ta có lời muốn nói với họ, phải cảm ơn họ.
Đến lúc này thì nét mặt, giọng điệu của hắn mới dịu xuống.
Phó thủ lĩnh liền ra ngoài kêu người.
Chốc lát sau, mấy tên đầu lĩnh bị gọi đến, bọn họ chào Công Bình Vương Hà tiên sinh.
Hà Văn nhìn bọn họ một lúc rồi phất tay:
- Lấy hết binh khí, tạm giam trước, sau này sẽ xử lý.
Hắn ra lệnh, phó thủ đứng bên cạnh phụ trách chấp hành lập tức vung cờ lệnh.
Trong số người đứng trong sân có người kêu oan, có người rút đao phòng thủ, ngoài sân cũng vang lên động tĩnh, nhưng vì trước đó Hà Văn đã dặn tinh nhuệ chuẩn bị sẵn sàng nên trận náo động này nhanh chóng lắng xuống. Đám hộ vệ trong sân bao vây mấy tên thủ lĩnh, có người hư trương thanh thế, còn đầu lĩnh cầm đầu thì đã quỳ xuống.