Gió đêm thổi qua Vân Trung, phát ra tiếng nức nở dưới mái hiên trong sân.
Môi Thời Lập Ái mấp máy, qua thật lâu mới chống gậy run rẩy đứng lên:
- Thua trận ở Tây Nam quá thảm khốc, hỏa khí của Hắc Kỳ quân mạnh mẽ, lòng quân cứng rắn sắc bén chưa từng thấy, đấu tranh giữa hai phủ Đông - Tây sắp thấy kết quả, họa lật trời đã gần ngay trước mắt. Phu nhân, ngài thật sự muốn dùng hai trăm tù binh dồn cả nhà Cốc Thần vào chỗ chết ư? Ngài không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho Đức Trọng, Hữu Nghi, đó là hài tử của ngài!
Trần Văn Quân con ngươi co rút, qua một lúc mới yếu ớt hỏi:
- Thật sự không có biện pháp nào sao?
Thời Lập Ái nhìn nàng thật lâu, lúc này mời dời qua hướng khác:
- Cốc Thần một đời anh hùng, viết thư về cho phu nhân lẽ nào chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu?
- Chàng viết trong thư rằng nếu gặp chuyện gì không quyết định được có thể hỏi ý lão đại nhân.
Thời Lập Ái ngước đầu cười lớn, mang theo chút mỉa mai:
- Cốc Thần đại nhân lòng dạ rộng rãi người thường khó bằn, nhưng ngài ấy quên rằng năm xưa lão hủ làm quan là đi theo dưới trướng Tông Vọng nguyên soái, bây giờ nói đến hai phủ Đông – Tây, lão hủ nghĩ đến hai vị vương gia Tông Phụ, Tông Bật. Hiện giờ đại soái Nam chinh thất bại, hắn không sợ lão phu qua tay bán đứng Tây phủ ư?
Câu này gần như là lão nhân lẩm bẩm. Trần Văn Quân cầm lên tờ danh sách đặt trên bàn trà. Có nhiều chuyện nàng biết rõ, nhưng hiện giờ vẫn ôm lòng cầu may đến thuyết phục Thời Lập Ái, mong lão đại nhân này có chút thủ đoạn nào đó thực hiện lời hứa hẹn lúc trước. Nhưng nói đến đây rồi thì nàng biết đối phương nghiêm túc từ chối.
- Nếu lão phu muốn động Tây phủ thì việc làm đầu tiên là đứa hai trăm người kia vào tay phu nhân, đến lúc đó, tin thảm bại ở Tây Nam đã truyền ra, sẽ có vô số người nhìn chằm chằm hai trăm người này, bắt phu nhân giao ra, buộc phu nhân tự tay giết chết, nếu như không làm thì họ sẽ ép Cốc Thần giết phu nhân. Hoàn Nhan phu nhân, ngài giữ địa vị cao ở đất Bắc lâu như vậy, lẽ nào vẫn chưa học được chút tâm lý đề phòng?
Trần Văn Quân gấp danh sách lại, cười buồn bã:
- Năm xưa Thời gia danh chấn một phương, lúc Liêu quốc hủy diệt thì đầu tiên là Trương Giác nắm quyền to, về sau Vũ triều lại ba lần bốn lượt hứa cho nhiều thứ, họ đến mời nhưng lão đại nhân lời lẽ nghiêm khắc từ chối, càng nghiêm lệnh con cháu trong nhà không được làm quan. Sau này ngài theo Tông Vọng nguyên soái vào triều, làm quan làm việc theo lẽ công bằng, toàn suy nghĩ cho Kim quốc, không hề muốn cho quyền lực của một gia tộc, một dòng họ chìm nổi. Ngài là người để lại tên trong sách sử, ta không cần đề phòng lão đại nhân.
Thời Lập Ái chống gậy, lắc đầu thở dài:
- Lúc ta làm quan, lòng hướng về Đại Kim là do Kim quốc ra hùng kiệt lớp lớp, đại thế hướng về, khiến người khâm phục. Dù là tiên đế, thánh thượng hiện giờ hay Tông Vọng đại soái, Niêm Hãn đại soái, Cốc Thần, đều là hùng kiệt một thế hệ. Hoàn Nhan phu nhân, ta không hại ngài, ta giữ hai trăm người này là vì danh dự của phủ Cốc Thần, vì đại soái, để khi Cốc Thần trở về thì Tây phủ còn giữ lại chút tiền cược để ứng phó mấy vị vương gia Tông Phụ, Tông Bật làm khó dễ.
Lão nhân chống gậy, tạm dừng rồi nói tiếp:
- Trong lá thư Cốc Thần gửi về đã viết rõ việc của Hắc Kỳ cho lão phu biết. Lần Nam chinh này đúng là Tây Lộ quân thất bại, bên Hắc Kỳ phát triển truy nguyên, lý niệm trị quân chưa bao giờ thấy hay nghe qua. Lão hủ ở Vân Trung lâu, nên biết về trị luân của địa soái, Cốc Thần, về phát triển của Đại Tạo Viện. Lực lượng có thể đánh bại đại soái và Tây Lộ quân thì tương lai sẽ thành họa trong lòng Đại Kim ta. Đại soái và Cốc Thần đã làm ra quyết định, cần buông xuống nhiều thứ, chỉ hy vọng để lại lực lượng lớn nhất cho tương lai đối kháng Hắc Kỳ. Vì Kim quốc, lão hủ cần bảo đảm việc này bình ổn vượt qua. Hai vị vương gia Tông Phụ, Tông Bật lấy đến tương lai, đại soái và Cốc Thần để lại kinh nghiệm.
Trong lúc lão nhân nói chuyện, Trần Văn Quân lại ngồi xuống ghế:
- Dù vậy, sau này ta vẫn phải nói về chuyện ngược giết Hán nô.
- Đại Kim ta muốn hưng thịnh thì chỗ nào cũng cần dùng người. Phụ huynh của đám con cháu huân quý chết trên chiến trường, bọn họ giận chó đánh mèo người khác tuy có nguyên nhân để thông cảm, nhưng làm vậy là vô ích. Nếu phu nhân vạch trần việc này thì cũng có lợi cho Đại Kim, ta ủng hộ phu nhân. Nhưng về chuyện hai trăm tù binh thì lão hủ không có cách nào trao cho phu nhân, đây là rượu độc, nếu nuốt vào thì phủ Cốc Thần khó mà thoát thân, cũng hy vọng Hoàn Nhan phu nhân có thể nghĩ tình các loại lý do mà thứ lỗi cho lão hủ nuốt lời.
Lão nhân lót đường một lúc, nói đến đây thì chắp tay xin lỗi Trần Văn Quân cho có vẻ lễ độ.
Trần Văn Quân không nói nhiều nữa, nàng ở đất Bắc lâu, tự nhiên hiểu phong cách làm việc của nhân vật cao tầng Kim quốc, khi đã làm ra quyết định, vô luận là ai dùng quan hệ nào can thiệp cũng khó đánh động đối phương. Tuy Thời Lập Ái là người Hán, còn xuất thân dòng dõi thư hương, nhưng tác phong làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, gần giống hào kiệt đời đầu của Kim quốc.
Trần Văn Quân ngồi một lúc, cuối cùng mở miệng nói:
- Lão đại nhân cả đời trải qua hai triều chìm nổi, ba phương lôi kéo, làm ra quyết đoán chưa từng sai. Nhưng năm xưa lão đại nhân có từng nghĩ chân trời Tây Nam sẽ xuất hiện một đội người Hán giơ Hắc Kỳ như vậy không?
Thời Lập Ái lắc đầu, nói:
- Hoàn Nhan phu nhân nói quá lời, con người sống trên đời không phải là thần, sao có thể không sai được? Người Nam yếu đuối, năm xưa lão hủ đã ghét rồi, cái nhìn hiện giờ vẫn vậy. Sự xuất hiện của Hắc Kỳ có lẽ là khi đến cực đoan thì bật ngược lại, nhưng quân đội quyết tuyệt như vậy không biết sẽ đi đến đâu. Nhưng việc đã đến nước này, đó không phải việc lão hủ cần lo nghĩ, mà là vấn đề sau này nhóm Đức Trọng, Hữu Nghi nên giải quyết, hy vọng là . . . kết cục tốt.
Lão nhân chậm rãi đi đến bên chiếc ghế, lại ngồi xuống:
- Con người sống trên đời giống như đối diện nước sông lớn cuồn cuộn chảy xiết, đời lão phu . . .
Lão nhân nhìn bóng đêm phía trước, môi mấp máy, thật lâu sau mới nói:
- . . . chỉ biết cố gắng hết sức. . . .
Nước sông chảy xiết rốt cuộc ập đến nhóm người Hán ở Vân Trung Phủ.
Hôm sau là ngày mười ba tháng năm, Lư Minh Phường và Thang Mẫn Kiệt từ con đường khác nhau biết kết cục của đại chiến Tây Nam. Sau việc Ninh Nghị đánh bại Diên Sơn Vệ ở Vọng Viễn Kiều, xử quyết Tà Bảo, Hoa Hạ quân đoàn Bảy thì ở phía Tây thành Hán Trung lấy hai vạn người đánh gục đại quân mười vạn của Niêm Hãn và Hi Doãn, giết Hoàn Nhan Thiết Dã Mã ngay trước trận. Đến lúc này thì tướng lĩnh, binh sĩ Tây Lộ quân đi theo Niêm Hãn, Hi Doãn xuôi Nam đã thương vong không kể hết được. Đại quân Nữ Chân đi theo A Cốt Đả nổi lên tung hoành thiên hạ bốn mươi năm rốt cuộc gục ngã trước Hắc Kỳ, thành tích thua thảm liệt nhất từ trước đến nay.
Thông tin tương quan đã lan tràn ở cấp trung – cao của người Nữ Chân, thoáng chốc trong Vân Trung Phủ tràn ngập cảm xúc táo bạo và bi thương.
Lư Minh Phường và Thang Mẫn Kiệt gặp nhau nhưng không chúc mừng nổi, ở trong chốn ẩn thân tương đối an toàn lấy trà thay rượu thương lượng việc sắp làm. Trên thực tế, nơi ẩn thân như vậy cũng không quá yên ổn, bầu không khí trong thành dần nghiêm túc, bộ khoái đang xét từng nhà tìm nô lệ người Hán nào lộ vẻ mặt hớn hở. Bọn họ đã phát hiện tiếng gió, xoa tay chuẩn bị lùng bắt một đám gian tế người Hán ra, để xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.
- Vẫn câu cũ, muốn đi phía Nam thì tranh thủ xuất phát sớm, qua một thời gian nữa tin tức truyền ra, trong thương đội đi Nam hễ ai trông giống người Hán e rằng sẽ bị xét kỹ. Thừa dịp hiện giờ nhóm người thảo nguyên còn đang tống tiền ở khắp nơi có thể an toàn qua ải.
Đại chiến Tây Nam đã có kết quả, có thể xảy ra biến đổi về phương châm lớn đối với tình báo tương lai, nhất định phải có người đi phía nam. Nói chuyện một lúc thì Thang Mẫn Kiệt lại nhấn mạnh chuyện này.
Lư Minh Phường cười nói:
- Vẫn phải sắp xếp một số chuyện, thật ra sau chuyện này e rằng thế cục phía Bắc sẽ càng khẩn trương phức tạp, ta đang nghĩ lần này sẽ không về.
- Trừ ngươi ra còn ai biết toàn bộ trạng huống ở đây, những chuyện này lại không thể viết trong thư, nếu ngươi không quay về, chỉ riêng ý tưởng kết minh với người thảo nguyên, không ai có đủ tư cách chuyển đạt cho nhóm lão sư.
Lư Minh Phường rót tách trà, nói:
- Hay là ngươi đi thay ta? Ngươi qua đây đã bốn năm nhưng chưa quay về lần nào phải không?
- Lão Lư, không phải ta thổi phồng, nhưng nói về sinh tồn và năng lực hành động thì hình như ta cao hơn ngươi chút đỉnh.
Nghe Thang Mẫn Kiệt không chút kiêng kỵ nói chuyện này, Lư Minh Phường cười khẽ, qua một lúc mới nói:
- Không muốn trở về nhìn xem hả?
- Ta ở bên này có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
Thang Mẫn Kiệt lắc đầu, nói:
- Lão sư sắp xếp ta đến nơi này là có nguyên nhân
- Nói ngươi dùng thủ đoạn quá ác đối với những người tộc Ni ở Lương Sơn. Nhưng ta thì thấy đánh nhau sống chết dù ác một chút cũng không sao, ngươi không làm như vậy với người phe mình. Ta cũng nhìn thấu con người của ngươi thà bản thân chết chứ sẽ không hại người mình.
Thang Mẫn Kiệt cười khẽ:
- Ngươi nói như vậy là khích lệ ta. Ta cũng biết thủ đoạn của mình quá gắt, ứng biến một lúc thì được, nhưng nếu mưu đồ mười năm, trăm năm thì phải chú trọng thanh danh. Ngươi không biết đâu, ta ở Lương Sơn iết cả nhà người ta, dùng thê tử, hài tử uy hiếp bọn họ làm việc, chuyện này mà truyền ra, sau mười năm, trăm năm đều có tai họa ngầm.
- Làm thật hả?
- Có mấy huynh đệ Hoa Hạ quân bị mai phục trong núi, tình huống gấp gáp, mấy tên tộc Ni cứng đầu không chịu nói ra, ta đá vợ con của chúng xuống vách núi, không cao lắm, bị té gãy chân. Ngươi biết đấy, phiền phức nhất là nơi đó là địa bàn của họ, tên đó biết độ cao khá thấp sẽ không ngã chết, ta phải kéo người lên lại, chặt tay nhi tử của hắn ngay trước mặt hắn. Hắn biết ta nghiêm túc nên khai hết.
- Nếu không nói thì ngươi có . . . chém không?
- Ta sẽ chém bắt đầu từ tay.
Lư Minh Phường trầm mặc giây lát, theo sau nâng lên chén trà, hai người chạm nhẹ.
- Có cứu được người không?
- Hơi muộn, đã chết ba người.
Thang Mẫn Kiệt nói tới đây thì ngước đầu lên nói:
- Nếu được thì ta cũng muốn chém tay mình.
Hắn nở nụ cười hơi phức tạp, lại chân chất, đây là nụ cười rất ít thấy dù ở trước mặt chiến hữu.
Lư Minh Phường biết Thang Mẫn Kiệt nói thật, hắn chỉ biết lặng lẽ uống trà.