Lửa cháy hừng hực từ vào đêm đến giờ Tuất mới bị khống chế, lán trại, nhà cửa bằng gỗ đã bị đốt sạch, hơn một nửa con phố hóa thành tro tàn trong lửa, đốm sáng bay lên trời, tiếng khóc và rên rỉ lan tràn dưới màn đêm.
Thang Mẫn Kiệt bị đốt cháy một nhúm tóc, mặt dính tro đen ngồi bệch ở đầu đường một lúc, bốn phía ngập mùi thịt khét. Thấy đầu đường có bộ khoái đi tới, người của nha môn dần tăng nhiều, Thang Mẫn Kiệt lồm cồm bò dậy, lảo đảo đi về phía xa.
Thang Mẫn Kiệt vào y quán gần đó lấy thuốc trị phỏng, hắn vào quán ăn ẩn thân băng bó sơ.
Giờ Hợi một khắc, Lư Minh Phường đến, thấy vết thương của hắn thì nói:
- Ta nghe nói Thù Nam Phường cháy, ngươi . . .
- Ta không sao, có hai tay trong bị đốt chết.
- Chuyện gì xảy ra? Nghe nói lửa rất lớn, ở đầu bên kia thành cũng thấy được.
- Hôm qua bàn việc, bên người Nữ Chân lộ tiếng gió không ổn.
- Không chừng thật sự là do phía Nam hoàn toàn đánh bại người Nữ Chân.
- Không chừng bởi vậy khùng lên.
Thang Mẫn Kiệt ngồi xuống ghế, Lư Minh Phường thấy vết thương của hắn không quá nghiêm trọng thì cũng ngồi xuống, suy đoán tính khả thi của một số chuyện.
Bắt đầu từ tuần đầu tiên của tháng tư, tình thế ở Vân Trung Phủ trở nên khẩn trương, tình báo rất khó lưu thông. Sau khi người Mông Cổ đánh bại Nhạn Môn Quan thì đường thông tin Nam Bắc tạm bị cắt đứt. Sau đó người Mông Cổ vây thành, Vân Trung Phủ giới nghiêm. Giằng co kéo dài đến đầu tháng năm, kỵ binh Mông Cổ tàn phá, rút về phía Tây Bắc. Vân Trung Phủ cấm đi lại ban đêm đến mấy ngày nay mới gỡ bỏ. Nhóm Lư Minh Phường, Thang Mẫn Kiệt không ngừng lắp ráp tình báo, nếu không phải như vậy cũng không đến mức hôm qua gặp mặt lại gặp nhau vào hôm nay.
Mỗi người suy nghĩ giây lát Lư Minh Phường mới lên tiếng:
- Tin tức bên người thảo nguyên đã xác định. Ngày ba tháng năm, hai vạn bảy nghìn người Cao Mộc Lương thua tại Đông Nam Phong Châu (Hồi Hột đời sau). Mục đích của người thảo nguyên không nằm ở Vân Trung mà là Phong Châu. Bọn họ cướp kho quân giới của Phong Châu, bên kia vẫn đang đánh. Cao Mộc Lương sắp điên rồi, nghe đâu Thời Lập Ái cũng rất sốt ruột.
Thang Mẫn Kiệt chớp chớp mắt:
- Thảo nào.
Mấy năm trước, người Kim từng có ma sát với đám người thảo nguyên này, lúc ấy là Thuật Liệt Tốc lãnh binh, thời kỳ đầu đánh nhau còn từng chịu thiệt trong đợt tấn công của kỵ binh thảo nguyên, nhưng không lâu sau báo được thù. Người thảo nguyên không dám tùy tiện xâm lấn biên giới, sau này thừa dịp người Tây Hạ thua xiểng niểng trước mặt Hắc Kỳ, đám người dùng kỳ binh lấy Ngân Xuyên, sau đó hủy diệt toàn bộ Tây Hạ.
Trước khi Kim quốc lần thứ tư Nam chinh là lúc quốc lực ở đỉnh cao nhất, Niêm Hãn chỉ huy hơn hai mươi vạn người xuôi Nam, binh lực của Tây triều đình dư sức thủ thành, chủ lực đang đề phòng phía Tây là quân đội Phong Châu do đại tướng Cao Mộc Lương dẫn dắt.
Lần này kỵ binh thảo nguyên tập kích bất ngờ phá Nhạn Môn, vây Vân Trung, các lộ bộ đội đều tới giải vây, kết quả bị đánh bại từng đội viện binh, đến cuối tháng tư thì Cao Mộc Lương ở Phong Châu rốt cuộc không nhịn nổi xua quân cứu viện Vân Trung.
Từng đội kỵ binh thảo nguyên đụng phải thì thua nhiều tháng ít, nhưng luôn nhanh nhẹn kịp thời chạy thoát, đối diện bọn họ không ngừng dụ dỗ, đầu tháng năm, Cao Mộc Lương rốt cuộc mắc mưu ra binh quá nhiều khiến phòng ngự Phong Châu trống rỗng, bị người thảo nguyên nhắm ngay cơ hội cướp thành. Đại quân của Cao Mộc Lương chạy gấp trở về, trên đường lại bị chủ lực của người Mông Cổ đánh gục, lúc này còn đang sửa sang quân đội, định cướp lại thị trấn quan trọng của Phong Châu.
- Nếu tình huống đúng là vậy thì đám người thảo nguyên đó quyết tâm mơ ước Kim quốc, phá Nhạn Môn, vây Vân Trung, đánh lẻ từng viện binh, dụ Cao Mộc Lương ra, sau khi cướp lấy Phong Châu thì quay đầu đánh bại hắn. Chiêu vừa hóa giải vừa đánh này phải lên kế hoạch mưu tính mấy năm mới được như vậy.
Nghe Lư Minh Phường nói tình báo xong, Thang Mẫn Kiệt cau mày ngẫm nghĩ và nói:
- Anh hùng hào kiệt như vậy có thể hợp tác.
- Ta cũng nghĩ về chuyện này.
Lư Minh Phường gật gù rồi nói:
- Ta sẽ viết thư xin ý kiến Tây Nam, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là tin tức bên Tây Nam. Đêm nay Thù Nam Phương cháy lớn như vậy, ta thấy không quá bình thường, mặt khác, nghe nói phủ Trung Dũng Hầu hôm nay vô cớ đánh chết ba người Hán.
- Hán nô ư?
- Chứ còn ai nữa? Phương Bắc không có cái gọi là Hán chủ tử.
Thang Mẫn Kiệt khẽ nói:
- Vậy hắn sẽ phải đền nhiều tiền.
Bọn họ có suy đoán với vài thứ, nhưng giây phút này ngược lại không dám đoán, bầu không khí trong Vân Trung Phủ càng khiến người tâm trạng phức tạp hơn. Hai người cùng im lặng một lúc.
Thang Mẫn Kiệt nói:
- - Nếu Tây Nam thật sự đại thắng thì trong vòng một, hai ngày này sẽ xác định tin tức, chuyện như vậy không phong tỏa được. Đến lúc đó ngươi phải về một chuyến, ý tưởng kết minh với người thảo nguyên không cần viết thư gửi về.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Thật ra, ta cảm thấy có thể đi hỏi vị phu nhân nhà Cốc Thần trước, nếu tin như thế thật sự xác định thì không biết cục diện ở Vân Trung Phủ sẽ biến thành bộ dạng gì. Nếu ngươi muốn đi Nam thì hãy sớm lên đường, có lẽ sẽ an toàn hơn chút.
Lư Minh Phường cười nói:
- Loại chuyện này không thể sắp xếp xong xuôi trong một, hai ngày.
Hai người không bàn về chuyện như vậy nữa.
Gần như cùng một lúc, Trần Văn Quân gặp lão nhân trong phủ của Thời Lập Ái. Gương mặt nàng tiều tụy, dù trang điểm tỉ mỉ cũng khó mà che đậy mệt mỏi lộ ra ở đầu chân mày, dù vậy, nàng vẫn lấy một tờ danh sách cũ kỹ ra đặt ở trước mặt Thời Lập Ái.
- Hôm nay lại đây là bởi vì thiệt tình chờ không nổi nữa, nhóm người này là đầu mùa đông năm ngoái lão đại nhân đã đồng ý sẽ cho ta. Dọc đường chậm trễ, đầu xuân họ mới đến cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng chờ từ tháng hai đến tháng ba rồi lại thứng tư, giờ đã sang tháng năm rồi, nhiều người trong danh sách đã . . . không còn. Lão đại nhân, dù thế nào cũng nên đưa cho ta hai trăm người mà ngài đã hứa đi chứ.
Nàng đang đề cập đến vấn đề tù binh người Hán bắt đầu từ đầu mùa đông năm ngoái lục tục bị áp giải từ phía Nam đến đây. Vì biểu thị công tích trên đường Tây Lộ quân Nam chinh, năm trăm người này gồm binh sĩ trong quân đội chống cự ở mấy nơi như Tương Phàn, hoặc là quan viên phía Nam, gia quyến của tướng lĩnh bại trận. Phương Bắc mùa đông lạnh lẽo, đường khó đi, áp giải năm trăm tốn nhiều thời gian, đầu xuân năm nay mới chính thức trao người ở Vân Trung, sau đó là du hành triển lãm, rồi dùng khổ hình, vốn cuối tháng ba nên giao hai trăm người cho Trần Văn Quân, nhưng Thời Lập Ái bỗng đổi ý không đề cập gì đến việc đưa người, đến hiện giờ thì Trần Văn Quân không ngồi yên được nữa, tìm đến cửa.
Thời Lập Ái vươn tay ra đè lên tờ danh sách này, ánh mắt mông lung dường như đang suy nghĩ, qua một lúc lại giống như bởi vì tuổi già mà ngủ gật.
Đại sảnh lặng im thật lâu.
Bóng đêm đã sâu, trong phủ Quốc Công.
Thời Lập Ái đặt tay lên tờ danh sách lặng yên lâu như thể lớn tuổi nên buồn ngủ.
Lại qua một lúc, Trần Văn Quân không nhịn được giục:
- Lão đại nhân . . .
Thời Lập Ái ngước đầu lên, mở mắt ra:
- Lão hủ . . . chẳng qua là đang châm chước dùng từ nào ôn hòa chút để nói về chuyện này. Nhưng đã già rồi, trong một chốc không tìm được lời nào thích hợp. Trong lòng phu nhân nên biết rõ lý do của việc này, lão hủ không tìm được từ nào để giải thích lại với phu nhân về chuyện đã rõ rành rành.
Thời Lập Ái nhìn Trần Văn Quân, trong đôi mắt già nua mang theo tra hỏi xoáy sâu vào lòng người.
Trần Văn Quân hít sâu, nói:
- Ta chỉ biết rằng lúc trước lão đại nhân chính miệng đồng ý với ta.
- Lão hủ nuốt lời, để hai trăm người chết ở đây còn hơn là đưa đi phủ Cốc Thần lại bị giao ra giết chết. Hoàn Nhan phu nhân, lúc này đã là lúc khác, đêm nay, trên đường phu nhân đến không thấy Thù Nam Phương cháy sao? Người bị tưoi sống đốt chết không dưới hai trăm, bị đốt sống đấy.
Thời Lập Ái nói đến đây thì Trần Văn Quân mím chặt môi, ánh mắt đã trở nên kiên quyết:
- Ông trời có đức hảo sinh, lão đại nhân, dù đánh giết ở phía Nam thế nào cũng không thể sửa đổi xuất thân của ta. Về chuyện Thù Nam Phường, ta nhất định sẽ điều tra và công bố ra! Phía trước đánh thua trận, phía sau giết những nô lệ tay không tấc sắt đều là kẻ hèn nhát! Dù ở trước mặt họ thì ta vẫn cũng sẽ nói như vậy, cứ kêu bọn họ đến giết ta đi!
- Phu nhân cân quắc không thua tu mi, nói hay lắm, việc này quả thực là kẻ hèn nhát làm, lão phu cũng sẽ điều tra nghiêm khắc, chờ khi nào tra ra sẽ công bố, trách cứ bọn họ ngay trước mặt mọi người, hy vọng sẽ giảm bớt hành vi đánh giết Hán nô sắp tới. Những chuyện này xấu xa hèn nhát, nên khi vạch trần là cách ứng đối dõng dạc không sợ. Ngài làm chuyện này là rất đúng, nếu đến lúc đó có ai bất kính với ngài thì lão phu sẽ tự tay đánh chết.
Lão nhân chậm rãi nói xong những lời này, tạm dừng một lúc:
- Nhưng mà, trong lòng phu nhân biết rõ, toàn bộ phía Tây, từ phủ Nguyên Soái không biết phụ huynh của bao nhiêu người chết trong lần Nam chinh này, ngài lôi kẻ giết người trút giận ra chỉ trích thẳng mặt là một nhẽ, dưới tình hình này, ngài muốn cứu hai trăm tù binh người phía Nam lại là một chuyện khác. Nếu Nam chinh thuận lợi, ngài mang đi hai trăm người, thả họ trở về không ai nói gì. Nếu phu nhân ngang ngược một chút, triệu tập gia tướng cướp hết năm trăm người cũng không ai dám nói đạo lý ở trước mặt Cốc Thần, nhưng giờ này khắc này, thế cục phía Tây . . .