Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1244 - Chương 1244: Tứ Hải Phiên Đằng Vân Thủy Nộ 7

Chương 1244: Tứ hải phiên đằng vân thủy nộ 7 Chương 1244: Tứ hải phiên đằng vân thủy nộ 7

Ba người chậm rãi đi về phía trước.

Lâu Thư Uyển nghiêng đầu nói chuyện:

- Vị Lâm giáo chủ kia ngày xưa cũng có chút tính tình, vài lần muốn tìm Ninh Nghị tính sổ. Lúc Tần Tự Nguyên rơi đài hắn còn dẫn người vào kinh quấy rối phe Ninh Nghị, hắn giết Tần Tự Nguyên, đụng phải Ninh Nghị điều động kỵ binh giết tan tác vây cánh của hắn, Lâm Tông Ngô quay đầu bỏ chạy. Hắn vốn dai dẳng muốn trả thù nữa, nào ngờ Ninh Nghị một nhát chém Chu Triết trên Kim Loan điện. Ninh Nghị là đồ điên, chọc vào hắn làm gì.

Lâu Thư Uyển cười nói:

- Cho nên từ đó về sau Lâm Tông Ngô còn dám sinh sự với Ninh Nghị nữa không? Ninh Nghị giết vua tạo phản, lục lâm trong thiên hạ tre già măng mọc còn chạy đi Tiểu Thương Hà ám sát, với danh vọng đệ nhất thiên hạ của Lâm giáo chủ hồi đó, hắn đi giết Ninh Nghị là cực kỳ thích hợp, nhưng ngươi có thấy hắn đến gần Hoa Hạ quân bao giờ chưa? Dù là lúc Ninh Nghị ở Tây Bắc hay Tây Nam thì hắn đều đi đường vòng. Một nhát trên Kim Loan điện đã dọa sợ hắn, có lẽ trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ Ninh Nghị sẽ làm chuyện như vậy.

Ba người vừa đi vừa chuyển đề tài sang mấy tán dóc, có chút hào hứng.

Thật ra mấy năm trước Ninh Nghị lấy hình thức kể chuyện của Trúc Ký bàn về chuyện giang hồ, mấy năm nay khái niệm về giang hồ, lục lâm mới thấm sâu vào lòng người. Nhiều người biết võ nghệ của Lâm Tông Ngô là số một thiên hạ, nhưng mấy năm trước chạy đến đất Tấn truyền giáo, liên hợp Lâu Thư Uyển rồi sau đó bị nàng đá đi, lúc này nói đến vị "đệ nhất thiên hạ" này, giọng điệu của nữ tướng mang hơi hướm bề trên, có vẻ phóng khoáng "tuy hắn là đệ nhất thiên hạ nhưng chẳng là cái thá gì với ta".

Về chuyện năm xưa Lục trại chủ tỷ võ với Lâm Tông Ngô, Vu Ngọc Lân đi bên cạnh cũng từng là khán giả, ánh mắt của hắn cao hơn Lâu Thư Uyển không hiểu võ nghệ rất nhiều, nhưng bây giờ nghe đánh giá của nàng thì chỉ biết gật gù, không có ý kiến gì.

Ba người vừa đi vừa nghị luận, mặt trời ở chân núi từ sắc vàng dần đổi thành màu đỏ đồng họ mới đi ăn tối. Về việc cách tân, chuẩn bị chiến tranh và lựa chọn người đi Thành Đô, hai ngày sắp tới vẫn cần bàn bạc nhiều.

Ăn cơm tối xong, Vương Cự Vân xin phép đi trước, Lâu Thư Uyển và Vu Ngọc Lân thì đi dạo dọc cung thành.

Vu Ngọc Lân nói:

- Thoạt nhìn Ninh Nghị có vẻ rộng rãi, nhưng danh tiếng Tâm Ma không thể khinh thường, sau khi chọn được người phải dặn họ thật kỹ, đến Tây Nam cần xem xét trạng huống thực tế, đừng để bị miệng lưỡi của Ninh Nghị và biểu hiện giả dối đánh lừa.

Lâu Thư Uyển gật đầu, cười khẽ:

- Theo ta thấy thì lời nói của Ninh Nghị, cảnh tượng Thành Đô đều không đáng tin, chờ tin gửi về hai chúng ta phải phân biệt cẩn thận. Hơn nữa, có câu là nghe từ nhiều phía chính xác hơn là nghe từ một phía, về trạng huống của Hoa Hạ quân cần kiểm tra từ nhiều hướng, ta sẽ hỏi thêm vài người nữa.

Trong nụ cười của nàng ẩn chứa ý vị khác, Vu Ngọc Lân ở chung với nàng nhiều năm, lộ ánh mắt nghi hoặc khẽ hỏi:

- Nàng định . . .

Lâu Thư Uyển lấy một phong thư ra đặt vào tay hắn:

- Trước mắt cố gắng hết sức giữ kín, đây là tin tức từ bên Phục Ngưu Sơn. Lúc trước lén nói vị đệ tử họ Trâu của Ninh Nghị sau khi hợp nhất quân đội Từ Châu thì muốn mưu cầu phúc lợi cho mình. Hiện giờ cấu kết làm việc xấu với hắn là Doãn Túng của Lạc Dương, hai bên nương tựa nhau, cũng đề phòng nhau, đều muốn ăn đối phương. Hắn đang đi khắp nơi tìm đối tượng hợp tác tiếp theo.

- Đã gửi thư cho nàng thì chắc cũng có gửi cho người khác.

Vu Ngọc Lân mới lấy thư ra, nghe đến đây thì hiểu đại khái chuyện gì xảy ra:

- Việc này phải cẩn thận, nghe nói vị họ Trâu này được chân truyền của Ninh Nghị, tiếp xúc với hắn tránh đừng để mình bị thương.

- Đất Tấn hiện nay rất to rồi, cho hắn ăn cũng không nuốt hết nổi, Tất nhiên, cái ý tưởng luồn lách cắn một miếng nhỏ thì vẫn có, chuyện đó tùy vào thủ đoạn của mọi người, không thể nào vì cảm thấy hắn lợi hại mà mình giẫm chân tại chỗ đúng không? Thật ra ta muốn lợi dụng hắn để thử Ninh Nghị, nhìn xem Ninh Nghị . . . rốt cuộc có thủ đoạn gì.

Màn đêm đã buông xuống, hai người dọc theo con đường treo đèn lồng đi ra cung thành. Lâu Thư Uyển nói đến đoạn này thì gương mặt thường ngày nghiêm nghị xa cách có một khoảnh khắc tinh nghịch, phía sau nụ cười đó là sự lạnh lùng và sắc bén của người bề trên.

Vu Ngọc Lân đọc hết lá thư, trong một chốc có chút lo lắng người viết là một học trò còn giỏi hơn thầy, Ninh Lập Hằng thứ hai, đất Tấn sẽ chịu thiệt lớn. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy người trẻ tuổi này tìm đến Lâu Thư Uyển e rằng sẽ bị nuốt sống giống như Lâm Tông Ngô, sẽ không ngừng hối hận.

Vu Ngọc Lân suy nghĩ lung tung một lúc, khi cất thư vào thì cười khẽ lắc đầu:

- Trung Nguyên sắp náo nhiệt rồi đây.

Lâu Thư Uyển cười nói:

- Vu đại ca phóng khoáng.

Không lâu sau, hai người xuyên qua cửa cung, từ biệt nhau đi mỗi hướng.

Uy Thắng vào tháng năm, đèn đuốc lấp lánh trong màn đêm. Nó đang tỉnh dậy từ vết thương chiến chiến loạn, uy không lâu sau có lẽ lại rơi vào khói lửa khác, nhưng người nơi này đã dần thích ứng phương pháp giãy giụa trong loạn thế.

Lâu Thư Uyển đè trán, suy tư nhiều điều.

Dưới vòm trời tối đen, trong dãy núi ở đất Tấn, chiếc xe ngựa xuyên qua con phố ở thành phố, tránh đèn đuốc tiến lên. . . .

Vân Trung Phủ, mặt trời lặn nuốt chửng chân trời.

Tiếng người và lửa cháy tàn phá trông hỗn loạn mà thê lương dưới màn trời chập tối. Bóng người chạy ngược xuôi khóc la trong lửa, không khí tràn ngập mùi thịt bị đốt khét.

Thù Nam Phường, khu bần dân tụ tập người Hán trong Vân Trung Phủ, nhiều lán trại dựng tại đây. Lửa lớn đang tàn phá và lan tràn, xe rồng nước cứu hỏa từ xa chạy đến, nhưng Thù Nam Phường vốn xây dựng lộn xộn không có trật tự, lửa đã bốc cháy thì vòi nước cũng không dập tắt được.

Tổng bộ đầu Mãn Đô Đạt Lỗ đứng ở đầu phố gần đó nhìn thấy hết, nghe xa hay gần đều ầm ĩ tiếng người. Có người lao ra từ lửa cháy, từ đầu tới chân đều đã cháy đen nhảy vào nước bẩn ngoài phố thị, tiếng hét thê lương cuối cùng rất rợn người. Thù Nam Phường là nơi người phía Nam có thể chuộc thân tụ tập ở lại, nhiều người Kim ở gần đó đứng xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao.

Mãn Đô Đạt Lỗ đến để bàn việc với bang phái gần đây, đó là bang phái lấy người Hề làm gốc. Giờ đây lửa cháy dữ dội, bang chúng đều ra ngoài cứu người cứu hỏa, tìm hiểu tin tức.

Hắn đứng ở ven đường nhìn một lúc, phó thủ và mấy bộ khoái trong thành đi tới hỏi nhỏ:

- Bộ đầu, có chuyện gì vậy? Lớn chuyện rồi đây.

Mãn Đô Đạt Lỗ là một trong những tổng bộ đầu trong thành, quản lý những chuyện liên lụy cực kỳ rộng, biển lửa trước mắt không biết sẽ đốt chết bao nhiêu người, tuy đều là người phía Nam, nhưng dù sao ảnh hưởng ác liệt, nếu muốn quản, muốn tra thì phải bắt tay vào ngay bây giờ.

- Đi giúp đỡ đi, tiện đường hỏi một câu.

Mãn Đô Đạt Lỗ nói như thế, mấy bộ khoái dưới tay lập tức tản ra bốn phía.

Nhưng phó thủ phát hiện nét mặt của hắn không ổn, đợi hai người đi qua một góc mới hỏi:

- Bộ đầu, việc này . . .

- Lửa cháy bắt nguồn từ ba sân một lúc, nhiều người chưa phản ứng lại đã bị chặn hai đầu, tạm thời không bao nhiêu người chú ý đến. Ngươi hãy lưu ý, có lẽ sau này sẽ cần sắp xếp khẩu cung.

Phó thủ quay đầu nhìn lửa cháy:

- Lần này bị phỏng, bị đốt chết ít nhất trên trăm, chuyện lớn như vậy, chúng ta . . .

- Yên tâm, qua hai ngày sẽ không ai hỏi nữa.

- . . .

Lời nói của Mãn Đô Đạt Lỗ ẩn chứa hàm nghĩa phức tạp, không thương cảm, cũng chẳng vui sướng.

Đầu óc phó thủ vận chuyển giây lát, nhớ ra hôm nay nghe được tin đồn:

- Bộ đầu, lời đồn từ phía Nam . . . không lẽ là thật?

Mãn Đô Đạt Lỗ trầm mặc một lúc rồi đáp:

- Có lẽ là thật.

- Không thể nào!

Phó thủ kêu lên, có người từ bên kia đường nhìn qua nhưng bị gã hung tợn trừng lại, chờ người kia dời ánh nhìn gã mới vội hỏi Mãn Đô Đạt Lỗ:

- Bộ đầu, chuyện như vậy . . . sao có thể là thật được? Niêm Hãn đại soái . . .

Mãn Đô Đạt Lỗ bỗng vỗ lên vai gã:

- Có phải thật hay không thì chờ qua hai ngày liền biết.

- Chuyện như vậy sao bên trên ém nhẹm được.

- Thì bây giờ . . . cũng có giấu đâu.

Mãn Đô Đạt Lỗ đưa mắt nhìn biển lửa, đền thờ xây bằng gỗ trước Thù Nam Phường đã bị lửa đốt ngã.

Hắn nói:

- Nếu là thật, kế tiếp sẽ như thế nào chắc ngươi cũng tưởng tượng được.

- Nếu là thật . . .

Phó thủ nuốt nước miếng, hai hàm răng ma sát với nhau:

- Những người phía Nam này . . . không một người sống nổi.

Lửa đang tàn phá, những đốm lửa bắn lên trời đêm giống như vô số bươm bướm bay lượn, Mãn Đô Đạt Lỗ nhớ lại lúc nãy nhìn thấy mấy bóng dáng, đó là mấy con cháu huân quý trong thành, người nồng nặc mùi rượu, sau khi thấy lửa cháy thì họ vội vã rời đi.

Không phải Mãn Đô Đạt Lỗ không cảm thấy tội cho những người phía Nam mắc kẹt trong lửa, nhưng suy xét đến tin đồn gần đây và tính khả thi mơ hồ tiết lộ ra từ trạng huống này, hắn không rảnh mủi lòng cho những tên nô lệ nữa.

Mãn Đô Đạt Lỗ nhớ lại vụ vây thành mới xảy ra hồi tháng trước, và cả chiến tranh liên tục ở phía Tây, lòng thầm cảm thán Đại Kim gần đây đúng là nhiều tai nạn.

Bình Luận (0)
Comment