Gió hoàng hôn nhè nhẹ thổi đến, Vương Cự Vân ngước đầu hỏi:
- Ý của Lâu tướng là . . . ?
Lâu Thư Uyển nói:
- Đi thì chắc chắn là phải có người đi rồi. Mấy năm trước, mấy người chúng ta ít nhiều gì đều từng tiếp xúc với Ninh Nghị. Ta nhớ trước khi hắn giết vua, bố cục trại Thanh Mộc thì luôn miệng nói mình là người làm ăn, làm ăn chân chính lương thiện, nhưng lại chiếm nhiều lợi từ bên Hổ Vương. Mười mấy năm nay sự phát triển của Hắc Kỳ khiến người thán phục.
- Hắc Kỳ lấy danh nghĩa Hoa Hạ, nhưng hai chữ Hoa Hạ chỉ là mồi dẫn. Tài vận dụng của hắn về mảng thương nghiệp thì không cần nói nhiều, ngoài thương nghiệp ra, truy nguyên học là một trong những pháp khí của hắn. Trước kia nói pháo sắt đánh xa hơn mười bước, chỉ cần bất chấp lấy mạng ra lấp thì vẫn sẽ lấp đầy được, nhưng sau trận chiến Vọng Viễn Kiều, trong thiên hạ không ai dám bỏ qua điểm này nữa.
- Về cách luyện binh, kỷ luật nghiêm ngặt thì vừa rồi Vu đại ca cũng nói, hắn có thể một bên đói bụng, một bên chấp hành quân pháp là vì sao? Hắc Kỳ vẫn luôn lấy Hoa Hạ làm mồi dẫn, thực hành về bình đẳng, tướng lĩnh và binh sĩ cùng chịu cực chịu khổ, cùng nhau huấn luyện. Chính Ninh Nghị cũng từng cầm đao xông lên tiền tuyến Tiểu Thương Hà chém giết với người Nữ Chân, hắn không chết đúng là số lớn.
- Còn về tại sao có thể khiến tướng lĩnh trong quân giữ mình nghiêm ngặt được như vậy thì có một nguyên nhân liên quan việc huấn luyện, giảng bài trong Hoa Hạ quân. Ninh Nghị không chỉ giảng bài cho tướng lĩnh cao tầng, cũng thường tổ chức các buổi giảng bài với trung – hạ tầng. Hắn nuôi binh như nuôi tú tài, có phần là nhờ truy nguyên học phát đạt trong Hắc Kỳ, nghiệp tạo giấy hưng thịnh.
- Ngoài ra trong thương nghiệp chú trọng khế ước, nói tứ dân* gì đó với bách tính, hàng loạt các sự kiện đều có liên quan với nhau. Ninh Nghị thực hành các loại cách tân hình thành tuần hoàn, bởi vậy mới có tình hình như hôm nay. Tuy đám hèn bên Giang Nam luôn nói đây là cấp tiến, không ổn thỏa bằng học thuyết của nho gia, nhưng đến hiện giờ nếu không đi học, lấy về những thứ tốt e rằng vài năm sau không có cả tư cách sống!
(*) Chế độ tứ dân là bốn loại công dân của Trung Quốc thời xưa, gồm có sĩ (học giả), nông, công, thương, ngoài ra còn có tầng lớp tiện dân hay còn gọi là tiện tịch.
Ngày xưa nàng đã trăn trở rất nhiều về những chuyện này, nàng đưa lưng về phía họ, khi nói đến đây mới nghiêng mặt qua.
- Đại hội ở Tây Nam lần này có dã tâm rất lớn, sau một trận chiến công thành thậm chí nổi lên ý niệm lập quốc. Con người của Ninh Nghị lại có cách cục lớn, trong lòng hắn thậm chí nói sẽ bày ra tất cả, bao gồm lý niệm căn bản của truy nguyên học cho người trong thiên hạ. Ta biết hắn muốn làm cái gì, mấy năm trước Tây Nam làm ăn với bên ngoài thậm chí không tiếc bán ra "nguyên lý truy nguyên học", vị tiểu thái tử Giang Nam từ lâu đã vắt óc muốn tăng địa vị của thợ thủ công lên, tiếc rằng gặp lực cản quá lớn.
Lâu Thư Uyển tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ninh Nghị thậm chí cho rằng chỉ có vùng Tây Nam thực hành truy nguyên, bồi dưỡng thợ thủ công thì quá chậm, hắn buộc người khắp thiên hạ có cùng suy nghĩ như hắn, cùng thúc đẩy truy nguyên, bồi dưỡng thợ thủ công. Tương lai hắn sẽ quét qua tóm trọn hết, đỡ tốn công mười mấy năm. Người này bá đạo như vậy đấy.
Vu Ngọc Lân ngẫm nghĩ nói:
- Nhớ hồi mười mấy năm trước hắn xé rách mặt với Lý Tần, nói rằng nếu các ngươi muốn đánh bại ta thì ít nhất phải trở nên giống như ta, nay xem ra câu này rất đúng.
Lâu Thư Uyển xoay người lại, trầm mặc một lúc mới nhoẻn miệng cười:
- Cho nên thừa dịp Ninh Nghị còn rộng rãi, lần này đi tới đó cố gắng học hết những gì có thể, không chỉ mỗi truy nguyên, chúng ta hãy học tất cả, da mặt dày lên. Nếu hắn cần nhờ ta, vậy ta sẽ kêu hắn phái thợ thủ công, phái lão sư lại đây, tay nắm tay dạy cho chúng ta biết. Hắn lợi hại lắm mà, tương lai đánh bại chúng ta thì mọi thứ sẽ thuộc về hắn. Chỉ có lý niệm Hoa Hạ là chúng ta phải cẩn thận chút, những lão sư này cũng là con người, cứ cho ăn sang mặc đẹp thì vẫn sẽ có người muốn ở lại.
Nàng nói đến đây, Vương Cự Vân gật gù:
- Nếu thật sự làm như vậy thì đúng là lựa chọn tốt nhất hiện nay. Xem cách làm lúc trước của Ninh tiên sinh thì không chừng có khả năng đồng ý chuyện này.
Lâu Thư Uyển cười cười:
- Tâm Ma Ninh Nghị hiểm độc đó đàm phán lúc đầu không chừng sẽ đưa đám người ở Sơn Đông cho chúng ta, nói Chúc Bưu, Lưu Thừa Tông là lão sư, bảo chúng ta tiếp nhận.
Nàng lại ung dung nói:
- E rằng các loại thủ đoạn ùn ùn, nhưng không sao, binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn.
Đối địch va chạm với Ninh Nghị đã là chuyện của mấy năm trước, từ khi đối phương lật đổ chính quyền Hổ Vương, nâng Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân lên thì quan hệ giữa Tây Nam và đất Tấn xem như trong tuần trăng mật nương tựa lẫn nhau. Lúc này Lâu Thư Uyển nhắc đến độ khó chơi của đối phương khiến Vu Ngọc Lân, Vương Cự Vân dâng lên cảnh giác và da đầu tê dại.
Lâu Thư Uyển tạm dừng rồi nói tiếp:
- Phương hướng chung nói thì đơn giản, nhưng cũng cần suy nghĩ kỹ về chi tiết, bởi vậy nếu muốn đi Tây Nam cần phải cử một người có đầu óc tỉnh táo đáng tin tưởng trấn giữ. Thật ra mấy năm nay Hoa Hạ quân nói về bình đẳng giống câu "thị pháp bình đẳng" của Thánh Công vào mấy năm trước. Ngày xưa ở Hàng Châu, Vương công và Ninh Nghị cũng từng có duyên gặp mặt mấy lần, nếu lần này đồng ý đi thì sẽ là người dự bị tốt nhất cho việc đàm phán với Ninh Nghị.
Mặt trời lặn bên kia Vân Sơn đang là lúc rực rỡ nhất, nhuộm tóc trắng của Vương Cự Vân thành màu hoàng kim.
Vương Cự Vân nhớ lại chuyện năm xưa:
- Mười mấy năm trước đúng là đã gặp Ninh Lập Hằng vài lần ở Hàng Châu, lúc ấy ta đã nhìn nhầm, Lần gặp tiếp theo là khi Thánh Công bỏ mình, Phương Thất Phật bị áp giải trên đường đi thượng kinh, lúc ấy cảm thấy người này không đơn giản, nhưng sau này không có dịp giao tiếp. Mãi đến trận chiến Lâm Châu vào hai năm trước, Chúc tướng quân, Quan tướng quân anh dũng chiến đấu đến nay ta vẫn khó quên. Nếu thế cục dịu bớt, ta cũng muốn đi Tây Nam thử, nhìn xem sao. Còn nha đầu Thiến Thiến, Trần Phàm nữa, một số chuyện năm xưa cũng tới lúc nói cho họ rồi.
Năm đó Thánh Công Phương Tịch khởi nghĩa lay động Thiên Nam, sau khi khởi nghĩa thất bại, vô số tộc lớn ở Trung Nguyên, Giang Nam đều nhúng tay vào, lợi dụng dư ba của khởi nghĩa giành ích lợi về mình. Lúc ấy Phương Tịch đã rút ra vũ đài, nhưng biểu hiện ra ngoài là động tác truy sát vô số dư nghiệt Vĩnh Lạc triều từ Giang Nam đến đất Bắc, thí dụ như Lâm Ác Thiền, Tư Không Nam bị nâng ra chấn chỉnh Di Lặc giáo, hay như đại tộc các nơi lợi dụng những manh mối như sổ sách móc nối hoặc đấu đá nhau.
Trong Vĩnh Lạc triều có nhiều người giang hồ nhiệt huyết nghĩa khí, sau khi khởi nghĩa thất bại thì nhiều người như thiêu thân lao đầu vào lửa, lần lượt hy sinh trong hành động giải cứu đồng bạn. Nhưng trong đó cũng có nhân vật như Vương Dần, sau khi khởi nghĩa hoàn toàn thất bại cố gắng cứu một số người không quá bắt mắt trong đấu đá của các thế lực. Khi thấy Phương Thất Phật đã tàn phế, trở thành miếng mồi hấp dẫn tàn quân Vĩnh Lạc triều tre già măng mọc kéo đến thì Vương Dần dứt khoát muốn giết Phương Thất Phật.
Mục đích và thủ đoạn của Vương Dần tự nhiên không thể thuyết phục đa số người trong Vĩnh Lạc triều vào lúc ấy, dù đến hôm nay nói ra, sợ rằng nhiều người vẫn khó mà thông cảm cho hắn, nhưng từ xưa đến nay hắn cũng không mong mỏi được thông cảm. Sau này hắn mai danh ẩn tính, sửa tên thành Vương Cự Vân, nhưng còn giữ lại tuyên truyền "Thị pháp bình đẳng, không có cao thấp", chẳng qua trở nên cẩn thận hơn nhiều. Thật ra sau trận thất bại đó, có lẽ mười mấy năm trôi dạt đối với hắn là sự trải đời càng khắc sâu.
Đến cuộc chiến Lâm Châu vào tháng hai năm ngoái mang đến rung động to lớn với Vương Cự Vân. Dưới thế cục Điền Thực bỏ mình, liên minh kháng Kim của đất Tấn chỉ mới bắt đầu đã sắp đổ vỡ, Chúc Bưu, Quan Thắng dẫn dắt Hoa Hạ quân đối diện gần bảy vạn bộ đội của Thuật Liệt Tốc, giữ thành mà chiến, rồi còn trực tiếp ra khỏi thành triển khai phản kích liều chết, cứng rắn đánh gục quân đội của Thuật Liệt Tốc. Lúc ấy Vương Cự Vân nhìn thấy một quân đội khác với người trong thiên hạ rồi.
Trước đó, bởi vì mấy người Tây Qua, Trần Phàm khiến Vương Cự Vân giữ thái độ e dè với thế lực Hoa Hạ quân. Dù Ninh Nghị giết vua tạo phản thì hắn đa phần xếp vào thế lực giống như Thánh Công. Mãi đến ngày trận chiến Lâm Châu, hắn thật sự muốn đi Tây Nam xem những lý niệm bình đẳng mà cho tới nay vẫn chưa hiểu rõ.
Nếu lý niệm bình đẳng của Ninh Nghị thật sự kế thừa ý tưởng năm xưa của Thánh Công, vậy ngày nay nó ở Tây Nam đã biến thành bộ dạng gì rồi?
Lão nhân đưa mắt nhìn phương hướng Tây Nam, sau đó khẽ thở dài:
- Nhưng đúng như Lâu tướng nói, người Kim sắp quay về, trong tình huống này tuy chúng ta không đến mức thua chắc, nhưng tốt nhất là cố gắng ưu tiên giữ sức chiến đấu. Lão phu còn có thể góp chút sức vào chiến trường, đi Tây Nam thì chỉ có thể nhìn xem. Nhưng nếu Lâu tướng đã nhắc đến thì chắc cũng biết bên ta có vài người thích hợp có thể đi phía Nam. Thí dụ như An Tích Phúc, hắn năm đó cùng Trần Phàm, Ninh Nghị, Thiến Thiến đều có chút giao tình, năm xưa làm quan quân pháp ở Vĩnh Lạc triều, giữ chức phó thủ bên ta, hiểu sự quyết đoán, đầu óc cũng nhanh nhạy, có thể xem hiểu sự vật mới. Ta đề nghị cho hắn dẫn đôi đi phương Nam nhìn xem, đương nhiên, bên Lâu tướng cũng nên cử ra một số người thích hợp.
Lâu Thư Uyển bật cười:
- Ta vốn cũng nghĩ đến người này. Thật ra ta nghe nói lần này ở Tây Nam cũng làm một số trò, còn có hội vận động gì đó, tổ chức đại hội tỷ võ. Ta vốn muốn cho Sử Anh Hùng đi Nam một chuyến để giương uy phong của đất Tấn ta, tiếc rằng hắn không quan tâm tiếng ảo đó, đành phải cho mấy người Tây Nam được tiếng thơm vậy.
Vương Cự Vân gật gù, mỉm cười nói:
- Tây Nam có nhiều cao thủ. Thật ra năm đó Thiến Thiến cũng có võ nghệ cao cường, Trần Phàm có thần lực bẩm sinh, lại được chân truyền của Phương Thất Phật nên tiềm lực càng lợi hại. Nghe nói một vị thê tử của Ninh Nhân Đồ kia năm xưa ngang ngửa Lâm Ác Thiền, thêm vào nhóm người Đỗ Sát mười mấy năm qua chém giết trong quân trận, không dễ tỷ võ thắng Tây Nam đâu. Đương nhiên, tu vi ngày nay của huynh đệ Sử Tiến nếu đánh công bằng với bất cứ ai thì vẫn có một nửa phần thắng, dù lại đánh với Lâm Ác Thiền, e rằng thành quả chiến đấu sẽ khác so với hồi ở Trạch Châu.
Vương Dần năm xưa là đại cao thủ văn võ song toàn, một chiêu Khổng Tước Minh Vương Kiếm và Vân Long Cửu Hiện ngang bằng Phương Thất Phật, năm xưa Phương Thất Phật trên đường bị áp giải lên kinh, Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác muốn cứu người dốc sức đấu với Vương Dần cũng không thể trực diện đánh bại. Chẳng qua mấy năm nay hắn ít ra tay, dù giết người thì hơn phân nửa là trên chiến trường, nên người ngoài khó phán đoán võ nghệ của hắn.
Lúc này hắn bình phẩm đám người ở Tây Nam tự nhiên có sức thuyết phục.
Nhưng Lâu Thư Uyển bĩu môi lắc đầu nói:
- Thê tử của hắn có ngang ngửa với Lâm Tông Ngô hay không thì còn cần bàn lại. Năm xưa Ninh Lập Hằng bá đạo hung hăng, khi thấy vị Lục đương gia của Lữ Lương sắp thua thì nã pháo đánh Lâm Tông Ngô, nếu Lâm Tông Ngô không dừng tay, chưa biết chừng hắn thật sự dám ném thuốc nổ lung tung giết hết người dự hội. Võ nghệ của Lâm giáo chủ lợi hại, nhưng về mặt này thì không ác bằng Ninh Nhân Đồ, ta có mặt trong trận tỷ võ đó, ta không tin mấy lời tuyên truyền của Tây Nam.
Vương Cự Vân cau mày, khẽ cười:
- Ồ, không ngờ có việc này.