Vương Cự Vân cau mày, cực kỳ nghiêm túc.
Vu Ngọc Lân không lấp liếm, khẽ thở dài:
- Mấy năm nay nhìn vị Ninh tiên sinh kia trị quân rõ ràng có nhiều cách tân. Vũ triều trọng văn khinh võ, sợ hãi quân đội nắm quyền độc lập, nên làm nhiều kiềm chế phức tạp cho quân đội, làm như thế thì tướng lĩnh không có quyền, quân đội yếu ớt thói quen khó sửa. Mấy năm nay các phương dùng kế cường binh, đầu tiên là uy quyền cho tướng lĩnh, như Bối Ngôi quân đánh giỏi ở phía Nam, nhờ đó sức mạnh của thái tử ngăn chặn các phương ở bên ngoài kiềm chế cản trở, luyện ra chút sức chiến đấu dưới sự trị quân thiết huyết của Nhạc Bằng Cừ, đây là điều đầu tiên, Hoa Hạ quân tự nhiên càng là như vậy, khỏi phải nói.
- Để làm được điều kiện này thì không khó, năm gần đây bên ta cũng trị quân theo hướng này, đặc biệt là hai năm nay, trong đại chiến cũng trừ bỏ nhiều tệ nạn. Đất Tấn ban đầu là nhà nhà đều nhúng tay vào quân đội, vì muốn tính toán cho riêng mình, thực chất thì làm như vậy mới là hại quân đội không đánh trận được, hai năm nay chúng ta đã dọn dẹp gần hết. Nhưng điều kiện này chỉ là ngưỡng cửa đầu tiên.
Vu Ngọc Lân tạm dừng rồi nói tiếp:
- Bước qua ngưỡng cửa thứ nhất rồi, quân đội đã ra dáng là quân đội, nhưng Hoa Hạ quân thật sự ở chỗ cường độ luyện binh, quân kỷ nghiêm ngặt. Tất cả chiến sĩ của Hoa Hạ quân có tiêu chuẩn thân vệ tư binh ngày xưa, không quan tâm điều gì khác, mỗi ngày huấn luyện chỉ vì đánh nhau, về binh pháp thì kỷ luật nghiêm ngặt. Mọi người đều muốn có lính như vậy, nhưng nuôi không nổi, không nuôi lớn được. Cách làm của Hoa Hạ quân là dồn hết lực lượng cho quân đội, lấy thủ đoạn kinh thương của Ninh tiên sinh mua vũ khí quân sự, mua lương thực, đủ hết mọi thứ, thật ra có nhiều lúc đói bụng, nếu là vào mười năm trước ta sẽ cảm thấy nó . . . khó mà nuôi lớn.
- Quân đội đói bụng thì sĩ khí sẽ giảm, sẽ không nghe lệnh, vậy là trái với quân pháp. Nhưng sự lợi hại thật sự của Ninh tiên sinh là hắn vừa có thể để quân đội đói bụng, vừa giữ được sự nghiêm khắc của quân pháp, mặc dù có phần nguyên nhân từ danh hiệu Hoa Hạ, nhưng đổi lại là chúng ta thì không duy trì nổi. Muốn quân pháp cần có lương bổng, thiếu lương bổng là không có quân pháp gì hết, rồi còn một phần nguyên nhân từ tướng lĩnh trung – hạ tầng nữa.
- Vậy là Hoa Hạ quân không phải khác biệt với chúng ta về một mặt mà là nhiều mặt. Đương nhiên, trước kia chúng ta chưa từng cảm thấy khác biệt lớn như thế, mãi tới cuộc chiến Vọng Viễn Kiều, báo cáo trận chiến Hán Trung đưa tới. Hai vạn người Hoa Hạ quân đoàn Bảy đánh gục đại quân mười vạn của Tông Hàn, nếu nói chúng ta có thể thắng được đám tàn binh đó của Tông Hàn, Hi Doãn thì không có bằng chứng nào.
Vu Ngọc Lân nói xong những lời này, trầm mặc giây lát:
- Đây là khác biệt giữa chúng ta và Hoa Hạ quân ngày nay.
Từ hơn mười năm trước gặp mặt Lữ Lương Sơn và Ninh Nghị, Vu Ngọc Lân luôn giữ thái độ cẩn thận trước danh tiếng của Hoa Hạ quân, hiện giờ chỉ có hai, ba người ở đây nên hắn nói hơi thẳng.
Vương Cự Vân gật đầu, bị Lâu Thư Uyển nhìn qua mới lên tiếng:
- Sức đánh một trận, đánh vài trận thì vẫn có, tuy chưa chắc có thể thắng nhưng chưa chắc thua.
Lâu Thư Uyển gật đầu, nói:
- Ít ra có thể đánh một trận, như vậy cũng tốt.
Về chiến tranh sắp tới có thể xảy ra thì thật ra đã tập hợp tính toán các mặt rồi, trên cơ bản thì đấu tranh hai năm tăng mạnh sức chiến đấu cho quân đội đất Tấn, tùy theo tư tưởng dần dần thống nhất, đa phần càng tăng thêm dẻo dai. Dù không thể tuyên bố chắc chắn hạ gục Tông Hàn, Hi Doãn, nhưng dù đánh không thắng cũng có thể ung dung đánh liên tiếp, ỷ vào địa hình của đất Tấn tiêu hao Tông Hàn, Hi Doãn quay về.
Trạng huống như vậy khiến người không đến mức khóc khóc mếu, nhưng cũng cười không nổi. Sau khi Lâu Thư Uyển nói xong thì ba người lặng thinh.
Sau đó nữ nhân cười nói:
- Thảo nào đám người Tây Nam vênh váo đến thế.
Vu Ngọc Lân ngẫm nghĩ, bật cười hỏi:
- Gần đây Triển Ngũ gia thế nào rồi?
Lâu Thư Uyển thản nhiên nói:
- Sao cuộc quyết chiến Hán Trung hắn có đến vài lần, có một lần đưa thư của Ninh Nghị tới. Lá thư nói về thế cục tương lai, nói vấn đề Tông Hàn, Hi Doãn về Bắc. Ninh Nghị nói: Nữ Chân lần thứ tư xâm lược phía Nam, Đông Lộ quân thắng lớn, Tây Lộ quân thua thảm, sau khi về Kim quốc e rằng cuộc chiến giữa hai phủ sẽ ra kết quả, bên ta cứ ngồi nhìn hổ đấu. Với bộ đội Tông Hàn, Hi Doãn đã trong hoàn cảnh xấu có thể áp dụng thái độ đánh hoặc không, nếu có thể không đánh thì cố gắng đừng đánh.
Lâu Thư Uyển mỉm cười, hờ hững châm chọc:
- A, hắn đúng là săn sóc, chắc là sợ chúng ta đánh không lại nên đưa cho bậc thang.
- . . .
- . . .
Vu Ngọc Lân và Vương Cự Vân nhìn nhau.
Vương Cự Vân hỏi:
- Trong thư còn nói gì khác không?
Lâu Thư Uyển lấy phong thư ra khỏi ống tay áo, đưa qua:
- Có, hắn có ý đồ muốn chúng ta cho mượn lương đưa đến đám người ở phía Đông Lương Sơn. Người Sơn Đông chết đói nghìn dặm, năm ngoái sắp ăn sạch rễ cỏ, vỏ cây, vụ đông không đủ hạt giống lúa, nên dù đến mùa thu hoạch e rằng không thu được vài hạt lương thực, không lâu sau sẽ thấy đáy.
Ninh Nghị viết thư rất nhiều, dù cầm đọc thì trong một chốc khó mà xem hết.
Lâu Thư Uyển nói xong, Vu Ngọc Lân lên tiếng:
- Chó Kim Đông Lộ quân điều quân trở về đã đến gần Hoàng Hà, chúng nó qua Sơn Đông rồi e rằng không bỏ qua cho đám người Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt, Lưu Thừa Tông. Mới gặt lúa mì, bọn họ có thể chịu đựng đến hiện tại thì chờ thêm chút nữa chắc không sao. Ninh Nghị có nắm chắc cho họ chống chọi qua Nữ Chân Đông Lộ quân hay sao? Hắn muốn mượn lương sau này mới đúng?
Lâu Thư Uyển gật đầu, nói:
- Trong thư hắn không viết nhiều về chuyện Lương Sơn làm cách nào chịu đựng khi đụng độ Nữ Chân Đông Lộ quân. Ta có hỏi Triển Ngũ, đại khái có vài biện pháp, hoặc là dứt khoát buông bỏ Lương Sơn, trốn tới chỗ chúng ta trước. Hoặc khăng khăng Ngô Khất Mãi sắp chết, ở trên núi cố gắng chịu đựng. Hoặc là xin Tông Phụ, Tông Bật tha cho con đường sống? Ta lười đoán nhiều.
Nàng nói đến đây thì ngừng lại một chút, hờ hững nói:
- Hắn viết trong thư mời chúng ta đi Nam, đánh bại người Nữ Chân được một lần đã lên mặt, trong tháng sau sẽ mở đại hội anh hùng ở Thành Đô, tuyển minh chủ lục lâm, nói là muốn tâm sự về ý tưởng của Hoa Hạ quân với người trong thiên hạ, chuyện bán lương cũng chờ tới lúc đó nói luôn, xem ra là không sợ chúng ta thét giá cao ngất trời.
Nghe Lâu Thư Uyển nói ra câu này, Vương Cự Vân đang đọc thư vẻ mặt hơi rung động, lật hai trang sau. Vu Ngọc Lân cũng liếc qua, tự nhiên biết nếu trong thư thật sự có lời mời này thì tin tức khác đại khái trở thành nhỏ bé vụn vặt.
Lâu Thư Uyển quay người bước tới tường chắn mái, nhìn phong cảnh phương xa.
Ba người yên lặng một lúc, Vu Ngọc Lân nhìn Lâu Thư Uyển, hỏi:
- Nàng có định đi không?
Gió đêm thổi gấu váy bay lên, Lâu Thư Uyển đưng lưng về phía hai người, dõi mắt ra xa.
- Tuy không cam lòng, nhưng có một số việc quan trọng đúng là chúng ta kém xa Tây Nam. Giống như Vu đại ca vừa rồi đã nói, sai thì phải sửa, nhưng sửa như thế nào thì cần thận trọng suy tính. Có thể đi Tây Nam xem một lần là chuyện tốt, huống chi lần này Ninh Nghị cần nhờ vả ta, nếu đi Tây Nam sẽ lấy được nhiều ích lợi.
- Nhưng Tông Hàn, Hi Doãn về Bắc, đại chiến lửa sém lông mày.
Lâu Thư Uyển đặt hai tay lên tường chắn mái, ánh mắt sắc lạnh nhìn phương xa, nói:
- Ta làm sao có thể đi chứ?
Nàng bình tĩnh mà lạnh nhạt trần thuật sự thực, tỏ ý khinh thường.