Ngày bảy tháng năm gặp mặt đám người Kim Thành Hổ, mặt theo chỉ là nốt nhạc nhỏ trong mấy ngày qua, tuy có một số việc khiến người rung động, nhưng đặt trong đất trời khổng lồ này thì khó mà lay động quỹ tích vận chuyển của thế sự.
Cuối tháng tư, Hoa Hạ quân đoàn Bảy sau khi đánh bại Tông Hàn rồi trú đóng ở Hán Trung vẫn chìm trong bầu không khí lạc quan, niềm lạc quan này là tự tay bọn họ giành được, họ có tư cách hưởng thụ lạc quan và nhẹ nhàng phút này hơn bất cứ ai trong thiên hạ. Nhưng ngày ba mươi tháng tư, sau khi gặp nhiều anh hùng chiến đấu và trò chuyện nửa ngày với họ, ngày một tháng năm, Ninh Nghị chủ trì mở cuộc họp nghiêm túc.
Vấn đề Trâu Húc bị tha hóa được đặt ở trước mặt các quan quân cao tầng, sau đó Ninh Nghị liệt kê ra những rắc rối sắp tới của Hoa Hạ quân cho đám quan viên cao tầng may mắn sống sót của quân đoàn Bảy nghe. Đất quá rộng, nhân viên dự trữ quá ít, hơi lơi lỏng một chút là sẽ xuất hiện nhiều vấn đề hủ hóa như Trâu Húc, chìm đắm mãi trong không khí ăn chơi thả lỏng thì Hoa Hạ quân có lẽ sẽ hoàn toàn mất đi tương lai.
Thử thách thật sự tiến đến sau chiến thắng từng giai đoạn, thử thách này lớn và khó mà chiến thắng còn hơn thứ mọi người gặp trên chiến trường.
Mở ra các cuộc họp thống nhất tư tưởng, bộ đội sống sót của quân đoàn Bảy Hoa Hạ quân tuôn vào thành Hán Trung nhiều hơn, trợ giúp dân chúng xây dựng lại nhà cửa có hệ thống, đây là thực hành chiến thắng cảm xúc lơi lỏng, hưởng thụ sau khi thắng kẻ địch mạnh trên chiến trường.
Ninh Nghị một mặt cầm thống kê thực hành này và xử lý mỗi chi tiết vấn đề quân đội được báo lên, mặt khác dặn dò Tây Nam chuẩn bị cho đại hội Thành Đô vào tháng súa. Cùng lúc đó, kiến nghị tương lai của đất Tấn và giải quyết tình thế sắp tới của Lương Sơn cũng đã đến mức lửa sém lông mày.
Tông Hàn, Hi Doãn đã là tàn binh bại tướng, từ đất Tấn quay về Vân Trung có lẽ sẽ dễ ứng đối, nhưng Đông Lộ quân của Tông Phụ, Tông Bật đã đi qua Trường Giang, không lâu sau sẽ vượt Hoàng Hà qua Sơn Đông. Lúc này mới là mùa hè, hai quân đội của Lương Sơn thậm chí còn chưa được thả lỏng từ nạn đói quy mô lớn, Đông Lộ quân thì binh hùng tướng mạnh.
Trận đại chiến này gần ngay trước mắt. . . .
Chạng vạng, trên Uy Thắng Thiên Cực cung có thể nhìn thấy cảnh ánh hoàng hôn phủ khắp dãy núi.
Xe to chất đầy lúa đang từ đường chính ngoài thành chạy vào. Đường được xây lại sau đại chiến, mới hoàn thành không lâu nhưng thoạt nhìn rộng rãi còn hơn trước cuộc chiến.
- Đây là ba mươi xe lúa cuối cùng, một canh giờ sau vào kho, vụ đông lúa mì xem như thu xong. Nếu không phải đám thát tử thảo nguyên kia quấy rối thì tháng tư xem như là ngày lành.
Đây là đài nhìn xa ở một góc Thiên Cực cung, Lâu Thư Uyển buông ống nhòm một kính xuống, gió đêm ấm áp thổi đến. Đứng bên cạnh nàng là hai vị cao tầng quân đội Vu Ngọc Lân, Vương Cự Vân. Bắt đầu từ hai năm trước, thế lực của Hổ Vương và thế lực lưu dân do Vương Cự Vân dẫn dắt lần lượt đối kháng lính Kim xuôi Nam, Liêu Nghĩa Nhân đầu vào Kim nay đã hoàn toàn hợp thành một thể.
Trong hai bên hợp nhất, Vương Dần với tên khác là Vương Cự Vân vốn là thượng thư của Vĩnh Lạc Triều năm xưa, hắn giỏi giải quyết những việc nhỏ, về tôn giáo, thăng cấp binh pháp. Sau khi Vĩnh Lạc triều diệt vong, hắn âm thầm cứu một số tướng lĩnh từng ở dưới trướng mình, hòa vào lưu dân ở biên cương, Bạch Liên, Di Lặc lại tuyên dương "Thị pháp bình đẳng", đoàn kết số lượng lớn lưu dân, hô hào cùng nhau trông coi. Trong bối cảnh Nữ Chân bốn lần xuôi Nam, Vương Cự Vân dũng mãnh đưa đoàn người tụ hợp đi tiền tuyến kháng Kim, hai năm qua, tuy hắn nghiêm nghị quản bên dưới rất nghiêm khắc, nhưng dáng vẻ vô tư đó được sự tôn trọng của người xung quanh.
Sau khi biết một khía cạnh chủ nghĩa lý tưởng của hắn, bên đất Tấn mới cẩn thận hợp nhất lại. Trên thực tế, Lâu Thư Uyển rất kiên quyết trong công cuộc kháng Kim lúc trước, trả giá cho đất Tấn, nàng không có con cái, thái độ không lợi dụng cho việc riêng, tất cả có tác dụng xúc tiến rất lớn cho đợt hợp nhất này.
Từ lúc sỉ nhục Tĩnh Bình, Trung Nguyên rối ren, Vương Dần du lịch đến biên cảnh Bắc, có lẽ không nỡ nhìn dân chúng chịu khổ nên mới truyền giáo cứu người. Nhưng trên thực tế, hắn lựa chọn phát triển ở khu vực lưu dân phía Nam Nhạn Môn Quan là nơi không lý tưởng chút nào, không thể xây lên vùng căn cứ, cũng không tụ tập được nhiều vật tư, nhờ hợp nhất với đất Tấn mà nạn dân bên phe hắn mới xem như có chỗ nương náu.
Mặt khác, năm xưa Lâu Thư Uyển giao tiếp với Lâm Tông Ngô, được danh hiệu Huyền Nữ giáng trần trong Di Lặc giáo, sau đó đá Lâm Tông Ngô ra, có giàn giáo tôn giáo áp dụng cho ổn định lòng người ở đất Tấn. Nhưng thật ra Hoa Hạ quân nghiền nát Lâm Tông Ngô về mặt đấu đá chính trị chứ không rành về quy tắc bản chất của tôn giáo, sau khi Vương Dần gia nhập, chẳng những giúp đỡ đất Tấn về mặt chính trị, việc quân, điều hành Đại Quang Minh giáo tại đây cũng dẫn dắt và đỡ đần cho Lâu Thư Uyển rất lớn. Hai bên hợp tác đều có điều cần, lúc này mang đến hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Tháng ba, đám lính du mục thảo nguyên tàn phá đất Tấn, đốt cháy ruộng lúa gây khó khăn cho nhóm Lâu Thư Uyển, may mắn đến đầu tháng tư thì những tên điên liều mạng đó tiến Bắc đi Nhạn Môn Quan, thẳng hướng Vân Trung, trước khi đi con tiện đường giải quyết vấn đề Liêu Nghĩa Nhân thay cho Lâu Thư Uyển. Thế là từ giữa tháng tư, tùy theo láu bị cắt, thế lực của Hồ Vương không ngừng thu lại đất bị mất, thống kê bộ đội đầu hàng, rất là hào hứng vui vẻ. Đến cuối tháng tư truyền đến tin bùng nổ là quyết chiến Hán Trung kết thúc, mọi người vừa cảm xúc phức tạp vừa hơi hụt hẫng, như vậy là đất Tấn không thắng lớn gì cả.
Thế cục suôn sẻ và tin tốt nườm nượp kéo đến khiến người tâm trạng vui vẻ, nhưng không làm đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân, Vương Dần đánh mất lý trí. Mặc dù Tông Hàn, Hi Doãn thua trong tay Hoa Hạ, nhưng trên đường hốt hoảng về Bắc khó tránh khỏi lại nổi lên ma sát với đất Tấn, cuộc ám sát này sẽ quyết định hình dáng về sau của đất Tấn.
Nói về mặt lý luận, đất Tấn lúc này so với thời Điền Thực vào hai năm trước đã tăng vọt thực lực nhiều. Nhìn từ ngoài mặt thì hao tổn nhiều vật tư, giảm quân số binh sĩ, dường như cả thế lực bị đánh như tổ ong. Nhưng trên thực tế, kẻ không vững vàng hay nghiêng ngả đã bị nhổ sạch, hai năm chém giết luyện binh còn sót lại là tinh nhuệ có thể chiến đấu. Quyết sách hai năm qua khiến nhóm Lâu Thư Uyển tích lũy danh vọng lớn, thật ra nếu không có người Mông Cổ đến phá vào tháng ba, bốn thì đám người Lâu, Vu, Vương vốn đã kết hoạch sẽ tấn công quy mô lớn vào cuối tháng ba, đầu tháng tư, hạ gục Liêu Nghĩa Nhân.
Hiện giờ lực lượng tích góp lại thành nền móng cho họ nghênh chiến Nữ Chân Tây Lộ quân, nhưng vẫn không chắc có thắng nổi không. Đến ngày này, nhóm Vu, Vương ở bên ngoài hợp nhất luyện binh cơ bản đã tạm xong, rút ra thời gian trở về Uy Thắng, thương nghị việc lớn tiến thêm một bước với Lâu Thư Uyển.
- Sau khi ăn Tết xong hai vị tướng quân luôn bôn ba bên ngoài đã vất vả rồi. Nhóm lúa này vào kho, vụ đông lúa mì ở các nơi đã thu xong, tuy bị đám người thảo nguyên giày xéo đôi chút, nhưng đưa mắt nhìn qua, toàn bộ Trung Nguyên chỉ có bên chúng ta là sung túc chút, muốn làm chuyện gì cũng có tự tin hơn.
Lâu Thư Uyển nhìn con đường chạy dài ở chân núi phía Tây, môi mỉm cười. Hoàng hôn rắc xuống sắc hoàng kim, nàng mới thu nụ cười lại.
- Điều đáng lo duy nhất thì ta đã hỏi chư vị trong quân, lúc trước cũng âm thầm viết thư hỏi thăm hai vị tướng quân, về việc nghênh chiến lính tan tác Nữ Chân vẫn không ai có niềm tin tất thắng. Tin quyết chiến Hán Trung đã truyền khắp thiên hạ, chúng ta lại bất lực trước kẻ thua Hoa Hạ quân, như vậy làm sao ăn nói với bách tính?
Khi nàng nói câu này thì ánh mắt rất nghiêm túc.
Mấy năm nay ở đất Tấn, Lâu Thư Uyển quản lý đa phần là công việc hậu cần, nhưng lúc chiến tranh nàng có theo quân hai năm, không phải hoàn toàn mù tịt về quân đội. Nàng nói chuyện nghiêm túc như vậy không phải vì trách cứ gì, chỉ là cảm xúc nôn nóng cá nhân.