Mưa nhỏ dần, phong cảnh trong sân tươi mát, trong phòng vẫn vang vọng giọng nói của lão nhân.
- Những người đã sớm có manh mối, nhiều người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Cuối tháng tư, tin cuộc chiến Hán Trung truyền đến Phúc Châu, tâm tư của hài tử này khác với người thường. Người ta nghĩ cách phong tỏa tin tức, hắn thì làm ngược lại, đi con đường khác, nương thanh thế chuyện này làm cách tân lần thứ hai, thu quyền. Các ngươi hãy xem tờ báo này, ngoài mặt là tuyên bố tin cuộc chiến Tây Nam cho người đời biết, nhưng trên thực tế giấu chữ truy nguyên, cách tân ở trong đó. Nửa bài sau bắt đầu nói Nho gia, đây là mở đường cho Nho gia mới của Lý Tần. Chu Quân Vũ muốn Hắc Kỳ làm nền móng cho truy nguyên của mình, Lý Đức Tân muốn dùng cách tân đúc cho nho học mới của mình, ha ha, thật sự là ta học Ngũ Kinh mà Ngũ Kinh thành tựu ta.
- Ngày hai tháng năm, công bó thành quả chiến đấu của thành Hán Trung, Phúc Châu xao động. Ngày ba, các loại tin tức xuất hiện nhiều lần, bọn họ dẫn đường rất tốt, nghe nói có người lén thả tin ra, thậm chí là tin Chu Quân Vũ, Chu Bội từng được Ninh tiên sinh dạy, như vậy thì mặc kệ dư luận đi hướng nào, Chu Quân Vũ đều đứng ở vị thế bất bại. Đáng tiếc, trên đời không chỉ mình Chu Quân Vũ, Lý Đức Tân là người thông minh, người xem thấu thế cục biết đã không thể khuyên nữa.
Ngô Khải Mai lấy một phong thư ra khỏi ống tay áo, huơ nhẹ:
- Chiều ngày ba có người gửi thư đến muốn nói chuyện một bữa, tiện thể dâng lên mớ báo này. Hôm nay là ngày súa, bên Phúc Châu, chắc là thái tử cũ tuyên truyền đả kích, e rằng loại thư như vậy gửi đi đầy đường. Ài, người trẻ tuổi luôn cho rằng đời cứng rắn như đao, chỉ cầu dũng cảm như đao. Nhưng đời là miếng bánh, phải chia ra, ngươi không chịu chia thì người ta đành đi bàn khác ăn.
Ngô Khải Mai không cho truyền đọc phong thư kia, hắn đứng ở nơi đó, đối diện ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, mặt mày lạnh lùng giống như một bức chân dung đất trời tàn hẫn, trong đôi mắt đã trải hết sự đời lộ ra bảy phần ung dung, ba phần mỉa mai:
- Là tìm đường chết. . . .
Thiên hạ quá lớn, từ Trung Nguyên đến Giang Nam, các thế lực cách nhau mấy trăm dặm thậm chí mấy nghìn dặm, tin tức truyền bá luôn bị chậm trễ. Khi đám người Lâm An bước đầu biết manh mối sự đời, còn đang lo sợ bất an chờ đợi phát triển thì đàm phán ở huyện thành Tây, cách tân ở Phúc Châu đang tiến tới trước không ngừng một giây nào.
Đàm phán ở huyện thành Tây ban đầu bị mọi người xem là mưu lược lấy lùi làm tiến của Hoa Hạ quân, đám người ôm thù hận khắc ghi trong xương, muốn giết Đới Mộng Vi ảo tưởng Hoa Hạ quân sẽ dẫn đường dư luận của dân chúng lật hết bài ngửa ra, giết vào huyện thành Tây, tiêu diệt lão, nhưng theo thời gian trôi qua, mong đợi đó dần tan biến.
Có lẽ Đới Mộng Vi cũng không ngờ tới phát triển này, nhưng lão ôm lòng may mắn, vẫn làm một loạt hành động. Một mặt khiến người tuyên truyền mấy vạn bách tính ở huyện thành Tây giơ cờ đại nghĩa ép lùi Hắc Kỳ, một mặt kích động càng nhiều ý dân, khiến nhiều người tụ tập về huyện thành Tây hơn.
Bách tính là mắt mù, bọn họ mới vừa thoát khỏi bóng ma chết chóc tuy không dám chống đối Hắc Kỳ vừa đánh gục quân đội người Nữ Chân, nhưng nghe nói bên ngoài huyện thành Tây ý dân như núi, dữ dằn như Hắc Kỳ quân cũng phải lùi bước thì trong lòng họ dâng lên hào tình: Chúng ta đứng ở phía chính nghĩa, phải chăng tới đâu cũng vô địch?
Mọi người hưởng thụ cảm xúc đó nên càng đông dân chúng kéo tới huyện thành Tây giằng co với Hắc Kỳ quân. Khi bọn họ phát hiện Hắc Kỳ quân xác thực giảng đạo lý,"chính nghĩa" trong lòng họ bị kích phát mạnh mẽ hơn, có lẽ giằng co vào phút này sẽ trở thành đốm sáng cuộc đời họ.
Những tình cảnh này về sau góp phần giúp Đới Mộng Vi ảnh hưởng chính trị, trong cuộc kết minh với Lưu Quang Thế, lão lấy được quyền chủ động nhiều hơn. Lúc này lão cũng lấy được hứa hẹn của Hoàn Nhan Hi Doãn đối với những nơi như Biện Lương.
Sự đời chuyển biến ly kỳ nhất, giống như ấn tượng trong lòng đám người Ngô Khải Mai, xưa kia Đới Mộng Vi chỉ là hủ nho, sức ảnh hưởng, mạng lưới quan hệ của lão thua xa bất cứ ai leo lên trung tâm chính trị Lâm An, Phúc Châu. Nhưng ai mà ngờ lão liên tục chơi chiêu mượn hoa hiến Phật có thể leo lên trung tâm toàn bộ thiên hạ, lực lượng như Nữ Chân, Hoa Hạ quân đều phải nhún nhường lão? Từ ý nghĩa nào đó thì mang lại cảm quan đất trời cùng chung sức.
Sau này có người cảm thán: Ngày xưa quân lực của Vũ triều yếu, dùng đủ chiêu trò châm ngòi ly gián giữa Kim – Liêu, ỷ vào chút mưu lược cho rằng có thể san bằng chênh lệch thực lực giữa hai bên, cuối cùng dẫn lửa đốt người, nước mất nhà tan. Nhưng nay xem ra đó là vì bọn họ chơi mưu lược vụng về, nếu có bảy phần công lực của Đới Mộng Vi thì Vũ triều bệnh yếu đã không đến nông nỗi này.
Hoa Hạ quân thoái nhượng cho Đới Mộng Vi mặt mũi, dưới biểu tượng phụ trợ đó, đa số người nghe không hiểu lúc đàm phán thì Hoa Hạ quân cố gắng khuyên bảo và đề nghị. Mười mấy năm qua bọn họ với thân phận bị đánh đã thói quen nói chuyện bằng đao thương, xem lời khuyên hòa bình là e ngại chỉ biết cứng miệng, một số người bởi vậy điều chỉnh đánh giá với Hoa Hạ quân, Một vài người đi Hán Trung, trực tiếp kháng nghị với Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm.
Trong số người hưởng ứng tụ nghĩa dưới đề xuất của Phúc Lộc thì Kim Thành Hổ, mặt thẹo nằm trong nhóm đại biểu kháng nghị.
Sau khi đến Hán Trung, bọn họ nhìn thấy doanh địa Hán Trung của Hoa Hạ quân, dù thắng trận nhưng bầu không khí chẳng chút vui sướng, nhiều binh sĩ đang ở trong thành Hán Trung trợ giúp bách tính thu thập tàn cục. Ninh Nghị gặp họ vào ngày bảy hôm nay, cũng chuyển đạt quan niệm Hoa Hạ quân muốn theo ý dân cho họ biết, sau đó mời họ tháng sáu đến Thành Đô, thương nghị hướng đi tương lai của Hoa Hạ quân. Lời mời này đánh động vài người, nhưng quan điểm lúc trước không thể thuyết phục người giang hồ như Kim Thành Hổ, mặt thẹo, bọn họ tiếp tục phản đối.
Ninh Nghị ở bên trên yên lặng nghe xong, trầm mặc thật lâu.
Hắn nói:
- Ta và tiền bối Phúc Lộc là bạn cũ, trước khi khai chiến ta mời tiền bối rời núi, kêu gọi người lục lâm tham dự kháng Kim, tiền bối vui vẻ đến. Nay thắng trận chiến Hán Trung nhưng không thấy tiền bối khiến ta rất đau lòng.
- Về chuyện huyện thành Tây, ta biết nhiều người trong các ngươi không nghĩ thông, không biết tại sao có thể giết Đới Mộng Vi dễ dàng mà chúng ta không giết, dung túng lão như thế liệu có thể an ủi những anh hùng đã chết hay không?
- Nhưng có mấy trăm vạn người sống ở phía nam Hán Thủy, bọn họ không biết Hoa Hạ quân đến là vì sao, bọn họ không biết Hoa Hạ quân là cái gì, bọn họ chỉ muốn sống yên ổn. Hôm nay giết Đới Mộng Vi thì họ sẽ mãi mãi cho rằng đi theo Đới Mộng Vi thì họ mới có thể sống sung sướng hơn.
- Tất nhiên, lý do thật sự không chỉ có bấy nhiêu. Hoa Hạ quân lấy tên là Hoa Hạ, chúng ta hy vọng mỗi người Hoa Hạ đều có ý chí của riêng mình, có ý chí chính chắn và sống vì mình. Với mấy trăm vạn người này, chúng ta đương nhiên cũng có thể lựa chọn giết Đới Mộng Vi rồi nói rõ đạo lý cho họ nghe, nhưng vấn đề hiện giờ là chúng ta không có nhiều lão sư có thể nói đơn giản dễ hiểu cho họ nghe. Vậy đành để lão Đới quản một khu vực, chúng ta quản một khu vực, chờ tương lai để hai bên so sánh tự bày ra đạo lý, đến lúc này . . . phải trả cho hết nợ!
- Ta biết chưa chắc các ngươi hiểu được, có lẽ không đồng ý cách nói này của ta, nhưng đay đã là quyết định của Hoa Hạ quân, không thể sửa đổi.
Hắn hơi tạm dừng rồi nói tiếp:
- Chư vị, trên đời này còn có một đạo lý, rất khó cho mọi người cùng vui, mỗi người đều có ý tưởng riêng. Chờ thực hành lý niệm của Hoa Hạ quân, chúng ta hy vọng càng nhiều người có đủ loại ý tưởng, nhưng tất cả ý tưởng đó phải thông qua một biện pháp ngưng tụ cùng một phương hướng. Giống như Hoa Hạ quân mà các ngươi nhìn thấy, tụ lại với nhau có thể bện thành sợi thừng, tách ra thì mọi người đều có thể đánh với kẻ địch, chỉ có hai vạn người mà đánh bại mười vạn người của Kim quốc.
- Chúng ta hy vọng toàn bộ Hoa Hạ trong tương lai cũng được như vậy, mọi người đều biết tại sao mình sống, cho mọi người sống vì chính mình, như thế thì khi kẻ địch đánh tới, bọn họ có thể đứng lên, biết chính mình nên làm chuyện gì, chứ không phải như Biện Lương năm xưa, mấy trăm vạn người run rẩy trước mười vạn người Kim quốc, đồ đao chém xuống nhưng họ không dám nhúc nhích, chờ khi kẻ đồ sát đi về họ lại đổ ra đường tạt phân lên đồng bào không thể phản kháng.
- Về cách làm được như vậy, khi ý nghĩ của mọi người mâu thuẫn thì chọn như thế nào, một chính quyền hoặc nên nói triều đình trong tương lai làm sao để thực hiện được những điều này, mấy năm qua chúng ta có một số ý tưởng, tháng năm sẽ chuẩn bị một lần, trong tháng sau sẽ công bố ở Thành Đô. Chư vị đều là anh hùng đã tham dự trận đại chiến này, cho nên hy vọng các ngươi đi đến Thành Đô để hiểu rõ, thảo luận, có ý tưởng gì cứ việc nói ra. Thậm chí về Đới Mộng Vi, đợi khi đó chúng ta có thể nói chuyện lại.
Hắn nói xong những lời này, trong phòng rộ lên tiếng xì xầm nhỏ to. Một vài người hơi hiểu, nhưng hơn một nửa người vẫn ù ù cạc cạc.
Giây lát sau, Ninh Nghị trông thấy trong đám người ngồi bên dưới có một nam nhân mặt thẹo đứng lên.
- Ninh tiên sinh, ta là một người thô lỗ, không hiểu mấy cái như quốc gia, như triều đình, ta . . . ta có chuyện hôm nay muốn nói ra cho ngài nghe.
Đỗ Sát ở bên cạnh hơi kề sát thì thầm vào tai Ninh Nghị.
Ninh Nghị gật đầu:
- Bát gia cứ nói.
- Không dám nhận danh hiệu Bát gia, Ninh tiên sinh kêu ta Lão Bát là được rồi. Vài người ở đây biết ta, Lão Bát không phải là anh hùng gì, trong lục lâm chỉ làm mấy hoạt động thấp hèn như nhận tiền giải quyết việc giúp người khác. Ta làm ác nửa đời, lúc nào chết cũng không đáng tiếc. Nhưng chó Kim giết tới, trong lồng ngực của Lão Bát cũng còn một chút tâm huyết, cùng mấy vị huynh đệ tỷ muội bên cạnh nhận thư của Phúc Lộc lão gia, bắt đầu từ năm ngoái chuyên giết người Nữ Chân!
Một nửa người ngồi ở đây là người giang hồ, lúc này có người hét lên:
- Là một hán tử!
- Anh hùng hảo hán!
Ninh Nghị yên lặng nghe.
Lão Bát chắp tay nói:
- Đầu năm nay, chó già Đới Mộng Vi giả vờ kháng Kim, kêu gọi mọi người đi huyện thành Tây, chắc tất cả đã biết xảy ra chuyện gì. Nhưng có một khoảng thời gian giữa chừng danh hiệu kháng Kim của lão bị lộ, chó Kim nói muốn giết một đôi nhi nữ mà chó già này lén giấu đi. Chúng ta nhận được tin, cùng mấy vị huynh đệ tỷ muội không để ý sống chết bảo vệ nhi tử, nữ nhi của lão, hội hợp với Phúc Lộc tiền bối và chư vị anh hùng. Lúc ấy trúng kế, nhi tử của chó già cấu kết người Nữ Chân kêu quân đội đến bao vây đám chúng ta, Phúc Lộc tiền bối . . . lúc ấy vì yểm hộ chúng ta nên mới tụt lại phía sau . . .
Đến đoạn này thì Lão Bát nói rất khó khăn, đa số người ở đây đều biết chuyện, vẻ mặt nghiêm túc.
Mặt thẹo cắn răng nói:
- Nhưng các ngươi không biết một số chuyện trong đó.
Hắn nói tiếp:
- Nhi tử của Đới Mộng Vi cấu kết chó Kim, còn nữ nhi của lão có làm hay không thì chúng ta không biết. Trên đường hộ tống đôi huynh muội này chúng ta mấy lần bị chặn giết, muội tử kia bị người bắt cóc giữa đường, một vị tiểu huynh đệ của ta đi cứu, bị lạc nhau, bọn họ vòng vo mấy ngày mới tìm đến hội hợp với mọi người. Vị tiểu huynh đệ của chúng ta không thích nói chuyện, nhưng thật sự là người tốt, có thù không đội trời chung với chó Kim, từng cứu tính mạng của ta.
Lão Bát nói đến đây thì ngữ khí mang nghẹn ngào:
- Lúc ấy nhi tử của thằng chó Đới Mộng Vi thông đồng với địch, quân đội Nữ Chân đã đã bao vây, hắn muốn dụ dỗ người khác đầu hàng, Phúc Lộc tiền bối một bàn tay đánh chết hắn. Muội tử của hắn thoạt nhìn không hay biết gì, nhưng trong trạng huống đó . . . tiểu huynh đệ của ta che trước mặt nữ nhân kia, chó Kim sắp giết tới nơi, không cho phép có lòng dạ đàn bà! Nhưng ta nhìn ánh mắt của tiểu huynh đệ kia liền biết hắn . . . đã động lòng.
Cả đời mặt thẹo liếm máu trên lưỡi đao, giết người vô tình, lúc này mặt vặn vẹo, vành mắt đỏ hoe, rớt nước mắt rít qua kẽ răng:
- Tiểu huynh đệ của ta thật sự động lòng.
Trong sảnh im lặng, có người lau nước mắt. Mặt thẹo không kể hết nhưng câu chuyện phát triển đến bước này thì mọi người đã đoán được tiếp theo xảy ra chuyện gì. Lính Kim bao vây đám người lục lâm, lưỡi đao gần ngay trước mắt, đã không kịp phân biệt nữ nhân Đới gia là địch hay bạn. Thật ra có phân biệt hay không cũng vô dụng, dù nữ nhân Đới gia này trong sạch, tự nhiên có người ý chí không kiên định xem nàng như đường ra, trong tình huống đó, mọi người chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Trong mười mấy năm Nữ Chân xuôi Nam, mọi người không chỉ nghe một, hai lần câu chuyện tương tự.
Mặt thẹo ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, trợn to mắt để dòng lệ chảy xuống.
- Ninh tiên sinh, năm đó ngài giết vua tạo phản là bởi vì hôn quân vô đạo oan uổng người tốt! Ngài nói lòng khó nguôi ngoai, giơ tay chém chết hoàng đế lão nhân! Hôm nay ngài nói rất nhiều lý do, nhưng Lão Bát là người thô kệch, không biết các ngươi muốn nói gì ở Thành Đô, chuyện không liên quan tới ta! Không giết được Đới Mộng Vi thì suốt đời ta khó nguôi ngoai!
Lão Bát đấm tay vào ngực, Ninh Nghị lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn, không nói chuyện.
Qua một lúc, mặt thẹo hơi chắp tay:
- Ngài không giết hắn thì ta tự đi giết! Ta thề phải tự tay giết cả tộc Đới Mộng Vi! Các ngươi đi Thành Đô nói chuyện về Hoa Hạ đó đi!
Hắn xoay người rời khỏi, càng nhiều người rời đi. Có người phun nước miếng về phía Ninh Nghị.