Lúc này trời tờ mờ sáng, bên ngoài là mưa to u ám, trong đại điện thắp đèn phát sáng chập chờn.
Thiết Ngạn nói xong tin tức khó tin này, có người xáo động, có người trợn mắt há hốc mồm, Hoa Hạ quân hung tàn dám giết cả hoàng đế từ khi nào chú trọng ý nguyện của dân chúng, dịu dàng như thế?
- Lẽ nào Hoa Hạ quân lấy lùi làm tiến, trong này có mưu mô gì?
- Đới Mộng Vi mới nhận vật tư, bách tính từ Hi Doãn mới vài ngày, dù kích động ý nguyện của bách tính thì được bao nhiêu người?
- Ngày xưa khó mà tưởng tượng Ninh Lập Hằng mua danh trục tiếng như vậy?!
- Không lẽ muốn để Đới Mộng Vi thả lỏng tâm lý rồi đánh úp?
- Hoa Hạ quân muốn tiến công chẳng cần đợi lão thả lỏng tâm lý.
Mỗi người nói một câu, chỉ có quan viên kia khi nói đến sức chiến đấu của Hoa Hạ quân cảm thấy mình nâng uy kẻ địch dìm bên mình, đành nuốt xuống lời cuối cùng.
Thiết Ngạn nói:
- Tin tức này được xác nhận vào rạng sáng ngày hai rồi mới lấy tốc độ cao nhất tám trăm dặm truyền đến. Ở huyện thành Tây đã bắt đầu đàm phán, trông không giống như Hoa Hạ quân giả bộ.
Thành Lâm An có thể móc nối người ở gần huyện thành Tây không phải thám tử đơn giản, trong đó có nhiều thế lực hàng đầu có liên hệ sâu xa với nhóm người Lâm An, nên mức độ tin cậy của tình báo là chắc chắn. Thiết Ngạn nói xong, trong triều đình đã có quan viên vuốt râu, mắt sáng rực.
Ngô Khải Mai đứng đằng trước cười lớn, liếc qua mọi người:
- Hắc Kỳ đánh gục Tông Hàn, đã chiếm ưu thế tuyệt đối ở phía Tây, hắn là dao thớt, Đới Mộng Vi là thịt cá, nhát dao kia có hạ xuống hay không là tùy vào tâm trạng của Ninh tiên sinh. Đàm phán huyện thành Tây có biến số gì không thì tạm thời khó nói trước, nhưng theo lão phu thấy khả năng Hắc Kỳ đồng ý tha cho Đới Mộng Vi là cao. Ta thấy có mấy vị đại nhân đã đoán được hàm nghĩa trong đó.
Có thể đứng trên triều đình này đều là người tư duy nhanh nhạy, được Ngô Khải Mai chỉ ra, đa số lờ mờ nghĩ tới một số chuyện.
Ngô Khải Mai tạm dừng giây lát rồi nói tiếp:
- Tuy Hắc Kỳ có nhiều lý do trực tiếp tiến công huyện thành Tây, nhưng nếu Hắc Kỳ thật sự từ bỏ tiến công thì ít ra hiện giờ có thể xác định vài điều. Tứ nhất, nếu Hắc Kỳ không lấy địa bàn huyện thành Tây từ tay Đới công, vậy chứng minh ít ra trong mấy năm sắp tới hắn không muốn tiến Đông.
Câu nói này khiến đa số người trên triều đình mắt sáng rực.
Ngô Khải Mai còn nói:
- Thứ hai, Hắc Kỳ chẳng những cực kỳ hiếu chiến, hiện giờ hắn còn muốn giống như chúng ta cướp lòng dân thiên hạ, chuyện này thật thú vị.
- Thứ ba, cũng có thể là vì Ninh tiên sinh chú ý đến hắn đã đánh hạ nhiều nơi nhưng ít người đồng lòng với mình. Thoạt nhìn là hắn thuận theo ý dân bỏ qua cho Đới Mộng Vi, trên thực tế là Hắc Kỳ đã nỏ mạnh hết đà, không có sức khuếch trương phía Đông. Thật ra ở phía Nam, tại Vọng Viễn Kiều lấy ba nghìn đánh bại ba vạn, ở Hán Trung lấy hai vạn phá mười vạn, Hắc Kỳ huy hoàng như mặt trời mọc hướng Đông, nhưng trên đời làm gì có chuyện đánh kẻ địch mà mình không bị thương? Hắc Kỳ đánh thương địch thủ một vạn, tự tổn hại tám nghìn, tình thế như vậy mới càng phù hợp suy đoán lúc trước của chúng ta.
Ngô Khải Mai nhìn quanh bốn phía, nói chuyện dõng dạc, ngoài điện có tia chớp xẹt qua màn mưa, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm, trước mắt mọi người như được cách nói này mở mang rộng rãi. Chờ Ngô Khải Mai nói xong, nhiều người trong điện có càng nhiều ý tưởng, ồn ào xôn xao lên.
- Nếu đúng là vậy thì bên ta có nhiều chỗ có thể vạn tác.
- Hắc Kỳ mới thắng, lãnh thổ cai quản mở rộng nhiều, đang cần người, nhưng người có thể dùng phải biết viết, biết tính số, nếu vậy thì ta có một kế . . .
- Vậy là Đới Mộng Vi được hời rồi, người này mở tay là mây lật tay là mưa, nói đến thì số lớn thật.
- Cũng không thể đánh giá như vậy, Đới công cứu mấy trăm vạn người Hán trong tay Hi Doãn, xem như giúp vô số người sống. Lão đối địch với Hắc Kỳ, lại mang đại nghĩa, sau này Hắc Kỳ mà tiến Đông thì lão đứng mũi chịu sào, xem như người chung đường có thể kết giao.
Đám người trong đại điện bàn tán xôn xoa. Thiên hạ hiện nay tuy đã có dấu hiệu quần hùng nổi lên, thế lực đầy rẫy, nhưng nặng ký nhất là hai đầu Kim quốc, Hắc Kỳ. Nay người Kim rút về Bắc, trong một khoảng thời gian sẽ không đến Trung Nguyên, Giang Nam nữa. Nếu xác định được trạng huống của Hắc Kỳ thì nhóm người Lâm An càng dễ phán đoán hướng đi tương lai, quyết định sách lược của mình. Mỗi người nói một câu, một mặt là vì rốt cuộc nhìn thấy manh mối phá cục, mặt khác cũng để biểu đạt nỗi lo âu và bất an trong lòng mấy ngày qua.
Vài ngày sắp tới vẫn phải chú ý cục diện này có biến đổi gì không, nhưng trước mắt, tin tức này xem như tin siêu tốt, Lý Thiện thầm nghĩ như vậy. Khi thấy bóng Cam Phượng Lâm, Lý Thiện thầm nghi hoặc vừa rồi sư huynh nói có tin tốt, chờ tan triều mới nói rõ, không lẽ ngoài tin này ra còn tin tốt nào nữa?
Lý Thiện ôm nghi hoặc đó nghe tiếp, qua một lúc lại có tin lớn truyền đến, là Bối Ngôi quân do Nhạc Phi dẫn dắt bắt đầu từ hôm qua đã phát động tiến công Tuyền Châu. Ngoài việc này ra, nguyên buổi chầu triều đều là một số việc vụn vặt.
Tiểu hoàng đế nghe một lúc rồi đứng dậy rời đi. Sắc trời bên ngoài dần sáng trong màn mưa, mọi người trong đại điện dưới sự chủ trì của Thiết, Ngô trật tự thương nghị nhiều việc, rồi mới bãi triều tán đi. Lý Thiện cùng đám đồng liêu Cam Phượng Lâm đi hướng Ngô phủ. Vào Tướng phủ, họ lĩnh bữa cơm sáng hơi muộn chút. Ngô Khải Mai cũng đến, cùng mọi người ăn cơm xong, sai người hầu thu dọn rồi mới bắt đầu một buổi họp mới.
- Tin phía Tây thì đã nói trong buổi chầu hôm nay, bây giờ gọi mọi người tụ ở đây vì tâm sự chuyện phía Nam. Thái tử cũ làm một số việc ở Phúc Châu, nay xem ra sẽ có dị động. Phượng Lâm, ngươi hãy mang đồ vật lại đây cho mọi người cùng đọc.
Ngô Khải Mai cười nói chuyện này nên chắc là chuyện tốt. Trong lúc hắn nói thì Cam Phượng Lâm đã mang một xấp đồ đến, mọi người nhìn kỹ, biết là báo chí phát hành ở Phúc Châu. Lý Tần lúc trước cũng phát báo ở Lâm An, tích lũy một ít danh vọng lãnh tụ văn đàn.
Sau khi người Nữ Chân đi, Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai cũng phát hành dưới quyền của mình, đưa lên báo đều là văn chương của mình và môn sinh cùng hệ, kết đảng, lợi dụng thứ này chính danh, lập luận cho mình. Ngặt nỗi người chuyên nghiệp về mặt này dưới tay mình quá ít, hiệu quả ước đoán cũng mơ hồ nên không có tác dụng quá lớn.
Mọi người cầm tờ báo chuyền cho nhau xem. Người đầu tiên cầm tờ báo xem xong tái mặt, người bên cạnh lại gần đọc, tiêu đề là "Ghi chép chiến sự Tây Nam (1)", khúc dạo đầu viết tin Tông Hàn chiết kích trầm sa, thảm bại đào vong ở Hán Trung, sau đó là "Nguyên lý truy nguyên (tự ngôn)", bắt đầu nói từ Lỗ Man đến các thuật đồ vật thủ thành của Mặc gia, dẫn ra Vọng Viễn Kiều Tây Nam lúc cuối tháng hai.
Mọi người cùng há hốc mồm, hấp tấp mở báo ra, khi xác định là báo ở Phúc Châu thì càng hoang mang hơn. Triều đình Lâm An và triều đình Phúc Châu đã ở mặt đối lập, nhưng hai bên tự xưng kế thừa y bát Vũ triều, có thù không đội trời chung với Hắc Kỳ Tây Nam, đương nhiên, chủ yếu nhất là bởi vì đám người Lâm An biết mình đầu vào Kim quốc, muốn bắt tay với Hắc Kỳ cũng không được.
Nhưng mình không làm thân được, Phúc Châu nhân danh chính thống càng không thể hợp tác với bên kia, nên Lâm An luôn phong tỏa tin đại chiến Tây Nam, quyết chiến Hán Trung, có ai ngờ triều đình Phúc Châu tuyệt đối không thể nào giảng hòa với Hắc Kỳ vậy mà tạo thế cho Hắc Kỳ?
Bọn họ muốn đầu nhập vào Hoa Hạ quân?
Tiền thái tử Quân Vũ vốn đã cấp tiến, không ngờ hắn mạo hiểm lớn như thế đầu vào Hắc Kỳ?!
Có người nghĩ tới đây thì sống lưng lạnh lẽo, nếu bên kia thật sự làm ra chuyện vô sỉ như vậy, tuy thiên hạ Vũ triều mất trong tay Chu Quân Vũ, nhưng thế cục vùng Giang Nam cũng nguy ngập, lửa sém lông mày.
Mọi người suy đoán như thế, cùng nhìn về phía Ngô Khải Mai, chỉ thấy Hữu Tướng vẻ mặt bình tĩnh, cả đám mới bình tâm lại. Khi báo đưa đến tay Lý Thiện, hắn đếm tờ báo, có bốn phần, Lý Tần giữ hai tờ báo khác nhau, phát hành vào ngày hai, ba tháng năm.
Lý Thiện đọc nội dung tờ báo, ngẫm nghĩ rồi chắp tay hỏi:
- Ân sư, không biết có thứ gì khác đưa đến cùng thứ này không?
- Tư Kính đã nghĩ ra rồi.
Ngô Khải Mai bật cười, ngồi thẳng dậy:
- Nói ra rồi các ngươi sẽ suy nghĩ thông thoáng ngay tại sao triều đình Phúc Châu tạo thế cho Hắc Kỳ mà vi sư nói là tin tốt, đây tự nhiên là tin tốt!
Lão nhân cười lớn phất tay:
- Thái tử cũ Quân Vũ vốn có tính cấp tiến, lúc triều đình Kiến Sóc vẫn còn thì thường có xích mích với đại thần trong triều. Đó là do Kiến Sóc nhận ngai vua vốn là nửa đường, thái tử cũ thuở nhỏ học hành không phải thuật đế vương chính thống, hắn tuổi trẻ, thế cục đã nguy ngập, chỉ cho rằng văn thần hại nước nên tập trung vào việc quân, đến khi Nữ Chân xuôi Nam, hắn hoạt động trước trận, bày ra thiết huyết. Sau khi Kiến Sóc Đế và thuyền rồng rời đi, hắn ở Giang Ninh đập nồi dìm thuyền, đã đánh bại Tông Phụ một lần, về sau kế vị ở Giang Ninh, hắn chỉnh quân, thu quyền, giết nhiều người. Hai tướng Hàn, Nhạc mang theo hắn một đường giết ra, cuối cùng đến Phúc Châu, hắn đã nếm được ngon ngọt một lời nói đè ép tất cả!
Ngô Khải Mai vung tay, giọng càng cất cao hơn:
- Nhưng đạo làm vua sao có thể như vậy! Hắn lấy danh nghĩa Kiến Sóc triều kế vị ở Giang Ninh, từ năm trước đến hiện giờ, có người tôn hắn là chính thống, bên Phúc Châu cũng có nhiều người chủ động đến đầu vào vau mới cứng rắn kiên cường này. Nhưng từ khi đến Phúc Châu, hắn thu quyền càng ngày càng nghiêm trọng, với đại tộc đầu nhập vào thì hắn cho vinh dự, nhưng keo kiệt cho thực quyền.
- Ở Phúc Châu, quân quyền thuộc về hai người Hàn, Nhạc! Công việc nội bộ hắn chỉ dùng lại viên chứ không phải văn thần! Với việc lớn bên cạnh, hắn tin tưởng phủ trưởng công chúa còn hơn tin vào quan lớn triều đình! Vậy là Binh bộ trực tiếp nghe theo hai vị đại tướng, văn thần không có quyền xen vào. Hắn nắm quyền lực Lại bộ, Hộ bộ trong tay. Lễ bộ như thùng rỗng. Nghe nói một đống người giang hồ xếp vào Hình bộ, chướng khí mù mịt.
- Công bộ thay đổi lớn nhất, hắn chẳng những ban tước cho thợ thủ công dưới tay, thậm chí muốn cất nhắc thợ thủ công lên mấy chức quan chủ. Công tượng làm việc giỏi, nhưng biết quản người không? Bậy bạ!
Ngô Khải Mai gõ đầu ngón tay lên bàn, ánh mắt nghiêm nghị:
- Từ mấy tháng trước đã có manh mối những chuyện này rồi! Một số đại nhân ở triều đình Phúc Châu không nhìn thấy tương lai. Nghìn dặm làm quan là điều gì? Cho dù vì nước vì dân cũng phải lo bảo vệ người nhà đã chứ? Nhiều người đến Phúc Châu có gia nghiệp lớn, chỉ cầu được chút hứa hẹn, lấy hứa hẹn từ đâu? Từ người có quyền lực nói chuyện. Nhưng vị thái tử cũ này ngoài mặt tự nhiên là cảm tạ, trên thực tế thì sao? Cho ngươi vị trí nhưng không đưa quyền lực, đánh giang sơn nhưng không muốn cùng nhau đánh. Cái này giống như ta đổ máu vì nước, nhưng ngài đối đãi ta không xứng đáng.
Ngô Khải Mai cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, chậm rãi gằn từng chữ:
- Chu Quân Vũ làm lạnh lòng mọi người.