Trong lúc Lý Tần nói những điều này ở thư viện Phùng Hoành, Quân Vũ đã tự mình hiểu các chuyện về truy Nguyên Viện, bao gồm làm cách nào giới thiệu nguyên lý truy nguyên cho các thư sinh đến tham quan, cách chọn từ ngữ, làm sao mang đến cảm xúc dọa người. Trên triều đình cũng đang tích lũy sắp xếp cải cách Công bộ, Thành Chu Hải ngầm nhận công việc truyền bá các loại dư luận, lời đồn. Tuy người trong thiên hạ có tư cách biết tin người Nữ Chân thua thảm ở Tây Nam, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ tạo thế cho Hoa Hạ quân. Đây là thế giới của người lớn.
Mệnh lệnh Nhạc Phi dừng việc chậm chạp đàm phán, nhanh chóng đánh chiếm Tuyền Châu cũng theo ngựa chiến chạy nhanh đến mục đích.
Mưa rơi tầm tã ở Lâm An, thỉnh thoảng có tiếng sấm.
Vài ngày sau, nhóm người Ngô Khải Mai mới thu được tin tức, biết động tĩnh không tầm thường phát sinh ở Phúc Châu. . . .
Ngày sáu tháng năm, giông tố ở Lâm An.
Vừa qua Tiết Đoan Ngọ, mưa lớn chợt rơi xua tan bầu không khí vui mừng ở phía nam thành Lâm An. Một ngày mới bắt đầu, đám quan viên của các bộ vội vàng lên triều. Cảnh sắc thành phố tối tăm như không khí trên triều đình nhỏ mấy ngày qua.
Rạng sáng, Lý Thiện ra khỏi nhà, ngồi xe ngựa đi hướng cung thành, tay cầm sổ con hôm nay sẽ trình lên, trong lòng vẫn cất giấu nỗi lo đối với thế cục mấy ngày nay.
Tin quyết chiến Hán Trung truyền đến Lâm An, bầu không khí trong triều đình luôn nặng nề, căng thẳng, đám quan viên mỗi ngày chầu triều chờ tình báo mới và tình thế biến đổi, mạch nước ngầm dâng lên, đủ mọi thế lực vụng trộm móc nổi, có tính toán riêng. Thậm chí càng nhiều người lén lút muốn tiếp xúc với phía Nam, phía Tây.
Vì ứng đối trạng huống như vậy, hai luồng lực lượng với Tử Tướng Thiết ngạn, Hữu Tướng Ngô Khải Mai dẫn đầu ở mặt ngoài buông xuống thành kiến, ngày Đoan Ngọ hôm qua còn làm một buổi lễ mừng lớn để an lòng quân và dân. Tiếc rằng buổi chiều có mưa, lễ mừng Lâm An vạn dân "cùng vui" này không thể kéo dài nguyên ngày.
Mấy chuyện mặt ngoài đó không quan trọng, thứ thật sự quyết định tương lai thiên hạ là tin tức các phương tạm thời chưa nhìn rõ trạng huống và phương hướng. Hoa Hạ quân đã lấy được trận thắng lớn, nếu một hơi quét ngang thiên hạ, tuy Lâm An cách xa mấy nghìn dặm nhưng mọi người ở đây buộc phải tính toán trước cho riêng mình.
Gặp loạn thế như vậy, ý chí của vô số người hiện ra tại đây, Đới Mộng Vi sẽ lựa chọn thế nào? Tính toán của đám người Lưu Quang Thế là gì? Đại tộc Vũ triều vẫn còn sức mạnh sẽ suy xét ra sao?"Công Bình Đảng" ở Đông Bắc, triều đình nhỏ ở phương Nam sẽ áp dụng sách lược thế nào? Phải chờ những tin tức này rõ ràng hơn thì bên Lâm An mới có thể làm ra ứng đối tốt nhất.
Lý Thiện vén rèm nhìn ra phố tối đen trong mưa to, lòng thầm thở dài. Bình tĩnh mà xem xét, dù hắn đã làm tới chức Lại bộ Thị Lang nhưng khó tránh khỏi lo âu suốt mấy ngày qua.
Nhưng hắn là đệ tử của Ngô Khải Mai, tự nhiên sẽ không để lộ những tâm trạng này ở ngoài mặt.
Đèn lồng giấy treo trước xe ngựa tỏa tia sáng mông lung, chiếu bóng tối ướt mưa dường như kéo dài vô tận. Thành trì to lớn giống như bị thương nặng còn đang ngủ say, không có bao nhiêu người biết hơn mười ngày xảy ra cảnh tượng ở Tây Nam đủ để đảo ngược thế cục toàn thiên hạ. Khi giọt mưa lạnh tạt vào tay, Lý Thiện không kiềm được nghĩ hành vi hiện tại của chúng ta là đúng hay sai?
Vấn đề này không phải lần đầu tiên hiện ra trong lòng hắn suốt mấy ngày nay, nhưng lần nào cũng bị đáp án rõ ràng đè xuống.
Năm đó Hoa Hạ quân giết vua tạo phản, phải chăng đã suy xét an nguy cho người trong thiên hạ? Tuy bọn họ mạnh lên khiến người không thể tưởng tượng nổi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ mang đến nhiều tai nạn cho thiên hạ này.
Từ lúc Ninh Nghị giết vua thì vô số khổ nạn ập đến. Nữ Chân phá Biện Lương, có sỉ nhục Tĩnh Bình, sau đó vì không còn hoàng đế mà mọi người vội vã đưa Chu Ung lên ngôi, không ngờ Chu Ung vô năng, đối mặt người Nữ Chân cứng rắn giết tới thì lật đạt leo lên thuyền rồng chạy trốn.
Sau khi Chu Ung đi, toàn bộ thiên hạ, toàn bộ Lâm An rơi vào tay người Nữ Chân, từng trận đồ sát, ai có thể cứu dân chúng trong thành? Khảng khái chịu chết thoạt trông thật vĩ đại, nhưng dù thế nào cũng cần phải có người đứng ra chịu nhục, mới có thể giảm bớt cái chết cho dân chúng trong thành.
Nếu Hoa Hạ quân có thể ở đây . . .
Nhưng mong đợi Hoa Hạ quân là vô dụng.
Mong đợi vào vị hoàng đế nhỏ bảo thủ, bất chấp đại cục cũng vô dụng.
Lý Thiện cắn chặt răng, lần thứ hai xác nhận một đống đạo lý này.
Bây giờ nhớ lại, sỉ nhục Tĩnh Bình mười mấy năm trước từng có một vị tể tướng cũng giống như lão sư hiện giờ. Đó là Đường Khác Đường Khâm Tẩu, khi người Nữ Chân giết tới uy hiếp đồ thành, quân đội không cách nào chống cự, hoàng đế không thể quản việc, Đường Khác từng trong phe chủ hòa buộc phải cướp đoạt vàng bạc, thợ thủ công, nữ nhân trong tành để thỏa mãn người Kim.
Trải nghiệm đó vô cùng khuất nhục, thậm chí có thể tưởng tượng nó khắc vào cột sỉ nhục trăm năm sau, thậm chí nghìn năm sau. Đường Khác dâng tôn nữ ruột thịt mà mình thích nhất cho người Kim, cõng bêu danh sau đó tự sát chết. Nhưng nếu không có Đường Khác, sỉ nhục Tĩnh Bình qua đi, trong Biện Lương còn bao nhiêu người sống sót?
Xe ngựa đi trong mưa, qua một lúc, phía trước hiện ra đường nét to lớn màu đen, đã đến cung thành.
Lý Thiện cầm dù bước xuống xe, mưa gió lúc rạng sáng khiến hắn rùng mình, rụt người vào áo lẩm bẩm: Nguyện nối tiếp ý chí của Đường Khâm Tẩu.
Lý Thiện bước vào cửa hông nửa mở.
Đã có quan viên lục tục đến, ngẫu nhiên có người nhỏ giọng chào hỏi, hoặc vừa đi vừa thì thầm trao đổi. Lý Thiện trước tiên bắt chuyện vài câu với mấy quan viên phe Hữu Tướng. Đến thiên điện trước khi vào chầu, làm kiểm tra xong hắn thấy ân sư Ngô Khải Mai và nhóm đại sư huynh Cam Phượng Lâm đã tới, đi qua chào họ thì phát hiện vẻ mặt, tâm trạng của lão sư dường như hơi khác với mấy ngày trước, hắn biết có lẽ xảy ra chuyện tốt gì.
Lý Thiện rất tò mò, qua một bên hỏi thăm Cam Phượng Lâm.
Cam Phượng Lâm nói:
- Đợi tan triều đi phủ của lão sư rồi nói cặn kẽ hơn.
Mấy lời này cũng xác định quả thực có chuyện tốt xảy ra.
Chốc lát sau, bắt đầu chầu triều sớm.
Triều đình nhỏ Lâm An đưa vị hoàng đế lên ngôi là một nhánh họ Chu còn nhỏ, tên là Chu Húc, một đứa bé chưa tới mười ba tuổi, phụ mẫu trong nhà chết sớm, ưu điểm là vì đã từng chịu đói nên nghe lời, mỗi ngày chầu sớm chỉ biết ngồi trên cao, phía dưới do Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai chủ trì nghị sự.
Gần đây triều đình nhỏ mỗi ngày chầu triều, các đại thần đứng chờ tin mới. Nên sau khi lạy bệ hạ xong, Tả Tướng Thiết Ngạn trước tiên là báo tin đến từ phía Tây cho mọi người biết.
Tin tức này dính líu đến đại nho Đới Mộng Vi, lão già này sau giai đoạn cuộc chiến Tây Nam cứ giả thần giả quỷ, thủ đoạn tay không bắt sói khiến người thán phục đòi vật tư, nhân lực, quân đội từ tay Hi Doãn, có sức ảnh hưởng chính trị, không ngờ trong cuộc chiến Hán Trung, Tông Hàn và Hi Doãn thua quá nhanh và gọn, lão còn chưa kịp lấy trọn mớ tài nguyên đó thì Hoa Hạ quân đã chiến thắng. Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam kéo binh đến huyện thành Tây, vị đại nho này cổ động dân chúng huyện thành Tây ngoan cố chống cự. Tin tức truyền ra, mọi người đều nói rằng Đới Mộng Vi cố sức bày mưu tính kế rất thâm sâu nhưng e rằng khó sống lâu.
Với người ở Lâm An thì lúc này rất dẽ phán đoán hướng đi. Tuy lão kèm dân chúng tự lập thế lực, nhưng một là vì lão hại thành viên Hoa Hạ quân, hai là thực lực cách biệt quá xa, ba là chỗ của lão và khu vực Hoa Hạ quân cai quản gần sát nhau, giường của mình sao cho phép người khác leo lên ngủ? E rằng Hoa Hạ quân không cần sử dụng chủ lực, chỉ tính bộ đội của Vương Trai Nam đầu nhập vào, hô lên một tiếng, với thế cục hiện tại không có bao nhiêu quân đội dám vì huyện thành Tây chống cự thế công của Hoa Hạ quân.
Nói đến chuyện này thì đám người Lâm An ít nhiều gì có chút ý tưởng vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ chịu nhục gánh bao nhiêu bêu danh mới chiếm một góc thiên hạ này, trước kia Đới Mộng Vi không quá nổi tiếng, thực lực không mạnh, chỉ một lần mưu đồ chớp mắt bắt lấy trăm vạn quân dân, vật tư, còn được tiếng thơm là vì dân chúng thiên hạ, điều này khiến đám người Lâm An hơi bất mãn.
Sau khi biết tin quyết chiến Hán Trung kết thúc, cả đám sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không nhịn được cười nhạt: Đới Mộng Vi nhà ngươi cũng thông minh đấy, nhưng nhìn xem, dùng mưu kế cũng phải có giới hạn, tổn thương thiên hòa sẽ bị trời thu.
Lâm An dù sao cách Tây Nam quá xa, chuyện này coi như đề tài duy nhất mọi người có thể bàn tán cho vui. Nhưng trong tình báo mà Thiết Ngạn nói trên chầu triều sáng nay, thế cục ở huyện thành Tây có phát triển ngoài dự đoán.
Chiều ngày ba mươi tháng tư, dường như sau khi Tề Tân Hàn xin ý kiến của cao tầng Hoa Hạ quân, bên Ninh Nghị truyền đến mệnh lệnh mới.
Ngày một tháng năm, Tề Tân Hàn đồng ý đàm phán với Đới Mộng Vi. Dường như suy xét ý nguyện của dân chúng gần huyện thành Tây, Hoa Hạ quân đồng ý tha cho Đới Mộng Vi một con đường sống, sau đó bắt đầu một loạt cuộc họp đàm phán.