Rạng sáng ngày một tháng năm dần qua đi, trên mặt biển phía Đông dần dâng lên chút vệt trắng. Cấm đi lại ban đêm bị gỡ bỏ, các ngư dân chuẩn bị ra biển, quan viên ở bến cảng đang tiến hành điểm mão*, các nạn dân tụ tập ở phía Đông thành chờ phát cháo buổi sáng và bắt đầu công việc thống kê ban ngày vào thành. Thoạt nhìn là một ngày bận rộn mà bình thường của thành trì, Lý Tần qua loa rửa mặt súc miệng, ngồi xe ngựa xuyên qua đầu ngõ.
(*) Điểm danh có mặt ở chỗ làm.
Tiếng người ầm ĩ.
Rất nhiều cảm xúc tích lũy trong lòng Lý Tần, đầu ngón tay bấm nhẹ đếm một mớ tên người.
Lý Tần quay về sân nơi mình ở, lập tức triệu tập người hầu, người làm ở tòa soạn, các nho sinh ở bên này chỉ biết ngồi nói suông và thỉnh thoảng giúp việc, hắn nhanh chóng hạ lệnh, sắp xếp công tác.
Có người bị sắp xếp phụ trách đồ ăn, có người lập tức đi lo xe ngựa, phần lớn người lĩnh một mớ danh sách đi các góc trong thành triệu tập người. Mấy tháng trước đã chú ý dự bị người, đa số đều là nho giả tuổi trẻ, có tư duy cấp tiến, cũng có một số người lớn tuổi nhưng tư duy nhanh nhạy, mặc dù chỉ chiếm một phần nhỏ.
Mọi người nhận lệnh rời khỏi sân tòa soạn, hòa vào dòng người nhốn nháo giống như giọt nước tan trong đại dương. Đối với Phúc Châu đang tụ tập mấy chục vạn người thì nhóm người có tổng số không nhiều, nhưng có một số thứ tích trữ trong biển sâu như vậy. . . .
Mặt trời dần mọc, chiếu thành phố hơi nóng lên.
Sắp xảy ra chuyện lớn.
Giờ Thìn đã hết, Trần Thương Tế xuyên qua con phố Phúc Châu đi thư viện Phùng Hoàng ở phía Tây cảm thụ được không khí khác biệt, nhiều nho sinh đã tụ tập tại đây. Một số là quen biết cũ, tuy không biết nhau nhưng có thể nhìn ra nhiều người có khí độ bất phàm, họ đều được Lý Tần triệu đến đây. Lý Tần là người được yêu thích bên cạnh thiên tử gần đây, hắn vội vàng tụ tập người như vậy, hiển nhiên sắp có hành động lớn.
Người quen thì trao đổi với nhau, nhưng không biết thêm tin gì.
Khoảng giờ Tỵ, ước chừng đã có trên trăm người, chỉ thấy Lý Tần từ bên ngoài đi vào, đầu tiên là chào mọi người vài câu, sau đó đi lên bậc thang phía trước đại viện, sân trong thư viện có kết cấu bốn phía đóng kín, nói chuyện vang khá xa.
Lý Tần đứng cạnh một cái bàn, phất tay ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó mới chắp tay, thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Chư vị có thể xem lần tụ hội này là một đợt khoa cử.
Câu nói này rất nặng.
Lý Tần nói xong, đám đông chen chúc trong sân càng yên lặng hơn vừa rồi, mọi người thầm nghĩ: Hoàng thượng sắp dùng người.
Đương nhiên, nhiều năm sau càng nhiều người nhớ kỹ những lời họ sắp được nghe trong ngày này.
Trong bầu không khí yên lặng, Lý Tần nhìn quanh rồi nói:
- Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết một việc rất quan trọng, chư vị sẽ cảm thấy kinh ngạc, khiếp sợ. Bởi vì đông người nên muốn báo trước mọi người chuẩn bị tâm lý, chốc nữa dù nghe thấy tin tức cỡ nào cũng xin tạm thời đừng ồn ào, nghị luận với người khác, từ hôm nay trở đi sẽ có vô số thời gian nghị luận. Giờ thì ta nói đây.
Lý Tần ấn tay lên bàn, đạp ghế bước lên bàn bát tiên, hắn đứng trên cao có thể thấy rõ người đứng ở góc cuối sân, mở miệng nói:
- Việc hôm nay ta muốn nói với mọi người là về quyết chiến giữa Hoa Hạ quân và Kim quốc Tây Lộ đại quân ở Tây Nam. Một số tin vụn vặt của chuyện này đã truyền qua truyện lại trong Phúc Châu mấy tháng qua, ta biết chư vị ở đây đã nghe nhiều rồi, nhưng bên ngoài thế cục hỗn loạn, các loại tin tức đủ kiểu, chư vị nghe thấy chưa chắc là thật, bởi vì một ít nguyên nhân, trước đó, triều đình cũng không nói tỉ mỉ cho mọi người biết. Nhưng kể từ hôm nay, những tin tức này đều sẽ được công bố, bao gồm tin trước và sau trận đại chiến ở Tây Nam, tình báo mà triều đình thu được đều chia sẻ với mọi người, tiếp đó thông qua văn chương các vị viết, thông qua báo chí cho vạn dân thiên hạ biết!
Trong đám người mơ hồ phát ra tiếng xì xầm nhưng nhanh chóng lắng xuống.
Lý Tần hít một hơi:
- Điều đầu tiên ta nói với mọi người là, trận đại chiến ở Tây Nam đã đánh xong. Ngày hai mươi bốn tháng tư, quyết chiến Hán Trung kết thúc, Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Hi Doãn với đại quân mười vạn tấn công hai vạn người do Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt, bị hai vạn người ngay mặt đánh ngã! Tần Thiệu Khiêm chém nát nhi tử Hoàn Nhan Thiết Dã Mã ngay trước mặt Tông Hàn, Tông Hàn và Hi Doãn chật vật chạy trốn. Từ đây, Nữ Chân Tây Lộ đại quân đã thua xiểng liểng trong quá trình xuôi Nam lần này, không còn lại bao nhiêu người.
- Yên lặng! Ta biết các ngươi đều rất tò mò, tất cả tình báo chốc nữa sẽ cho các ngươi xem. Sau khi nhận được tin đó, trên triều đường thật ra có hai ý tưởng, một đương nhiên là phong tỏa tin tức, mọi người đều biết xích mích giữa Vũ triều ta và Hoa Hạ quân, có một số người cảm thấy không nên nói ra tin này, vì không khác gì thổi chí khí của kẻ địch lên, dìm uy phong bên mình xuống. Nhưng rạng sáng hôm nay bệ hạ đã nói một đoạn lời.
- Chư vị! Bệ hạ nói thế này!
Lý Tần đứng trên bàn vái chào một cái, sau đó lớn tiếng thuật lại lời của Quân Vũ, đương nhiên có thêm thắt và gọt bớt, nhưng vẫn giữ được chí khí chăm lo việc nước phấn khởi tiến lên. Có người không kiềm được mở miệng nói chuyện, trong sân lại xí xô xí xào.
Lý Tần thuật lại xong chờ một lúc:
- Chư vị! Bệ hạ nói ra lời này thật là lời của minh quân, thánh quân, nhưng thâm ý bên trong lời nói đó là cái gì? Mấy năm nay, Vũ triều chưa từng chiến thắng người Nữ Chân. Hoa Hạ quân ở Tây Nam chiến thắng, không thể che đậy lỗi lầm! Bọn họ có thể chiến thắng người Nữ Chân tất nhiên có lý do của họ, chúng ta có thể đánh với Hoa Hạ quân nhưng không nên bỏ qua lý do này, không thể nhắm mắt mà phải nhìn rõ nguyên nhân bọn họ lợi hại, học tập thứ tốt, yếu kém thì cần phấn khởi tiến lên! Thiên hạ này đang thay đổi, mấy ngày nay ta ngồi bàn việc với chư vị, có một điểm rõ ràng là không thể cứ bảo thủ không chịu thay đổi.
- Tại sao phải công bố tin tức về Tây Nam? Ta nói cho mọi người biết, nhiều vị đại nhân trong triều đình không muốn làm, nhưng chúng ta phải nhìn thẳng vào Hoa Hạ quân, học ưu điểm của họ, trong một hoặc hai ngày không thể làm xong chuyện này, cũng khó mà vài câu nói rõ hết được. Vậy nên từ hôm nay trở đi, bệ hạ hy vọng có một nhóm người tư duy nhanh nhẹn học được cách nhìn thẳng vào nó, phân tích nó . . .
- Các ngươi phải tìm ra lý do Hoa Hạ quân mạnh, dùng văn chương của các ngươi nói cho người trong thiên hạ biết những lý do đó! Các ngươi phải nói cho mọi người biết chúng ta cần làm như thế nào! Đồng thời, các ngươi đừng nghĩ rằng Hoa Hạ quân thắng Kim quốc thì họ đúng hết, các ngươi phải nhìn thay người thiên hạ, Hoa Hạ quân có vấn đề gì, có khuyết điểm gì! Các ngươi cũng cần nói cho người trong thiên hạ, việc gì chúng ta không thể làm, tại sao không được làm!
- Chư vị đều là người thông minh, cả đời học văn, hy vọng dùng thân thể hữu dụng này đền đáp quốc gia. Các vị, Vũ triều có hơn hai trăm năm, đến hôm nay đã nguy ngập, chúng ta tới Phúc Châu đã không còn đường lui, rất nhiều người quỳ xuống, triều đình nhỏ ở Lâm An đã quỳ, vô số người quỳ. Hoa Hạ quân đánh lùi người Nữ Chân, nhưng bọn họ cực đoan, bọn họ giết hoàng đế, bọn họ muốn diệt Nho gia ta. Đường của họ không thể đi thông, đường của chúng ta cần sửa lại, chúng ta phải xem, học chỗ tốt của họ, tránh chỗ xấu!
- Sắp tới, các ngươi không chỉ đơn giản là xem tình báo liên quan Hoa Hạ quân. Tại sao hôm nay tụ tập tại đây, bên cạnh thư viện Phùng Hoành là chỗ nào? Một số người trong các ngươi biết, một số khác không biết. Kế bên sân này là một phân viện của Giang Ninh Truy Nguyên Viện dời đến đây. Hoa Hạ quân thúc đẩy truy nguyên học, nghiên cứu sâu quy tắc thiên địa vạn vật, các loại binh khí kỳ lạ, hỏa khí xuất hiện trên chiến trường trong trận Tây Nam lần này, đặc biệt ở cuộc chiến Vọng Viễn Kiều đã được Truy Nguyên Viện thôi diễn, nghiên cứu sâu, đây là một số thứ quan trọng nhất về Hoa Hạ quân, về tương lai của thế đạo này, đợi lát nữa mọi người có dịp hãy đi xem, hiểu rõ chúng nó.
- Các ngươi hiểu thấu mới có thể nói cho vạn dân thiên hạ cái gọi là truy nguyên ở Tây Nam rốt cuộc là cái gì.
Lý Tần tạm dừng rồi nói tiếp:
- Chiến báo về Tây Nam, Hán Trung dự tính ngày mai sẽ công bố trên báo, hôm nay các ngươi cứ xem, cứ nghĩ, đương nhiên, nếu viết bài tốt thì đêm nay giao cho ta, không chừng ngày mai sẽ thấy nó trên báo. Nhưng tóm lại đừng quá sốt ruột, các ngươi cứ viết về đại chiến lần này theo ý của mình, viết đạo lý và bài học trong đó, nếu viết hay thì tháng tới, mấy tháng nữa chúng ta đều sẽ đăng tin trên giấy, lần lượt công bố với thiên hạ, thậm chí đóng thành sách, chữ của các ngươi sẽ được vô số người nhìn thấy, ngay cả bệ hạ cũng sẽ xem bài của các ngươi.
- Sau đây, nếu mọi người có ý tưởng gì cứ hỏi ta, hỏi lén hoặc công khai đều được.
Mặt trời đã lên cao, thành thị bận rộn như mọi khi, Lý Tần ở trong sân nói đến khàn giọng, trán rịn mồ hôi, không lâu sau các loại âm thanh liên tiếp vang lên, hắn lần lượt giải đáp.
Tụ tập ở đây chỉ là nhóm người đầu tiên Lý Tần nhớ ra được, có lẽ không nhiều người có tài năng, nhưng không sao, rồi sẽ có càng nhiều người kéo đến. Manh mối một cuộc cách tân đang xuất hiện, đương nhiên, lúc ấy không bao nhiêu người hiểu thấu ý nghĩa của nó.