Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236: Sóng Triều 3

Chương 1236: Sóng triều 3 Chương 1236: Sóng triều 3

Quân Vũ giơ lên tình báo rồi lại đập bàn.

- Bắt đầu từ cuối tháng ba chúng ta toàn nhận tin tốt! Từ năm ngoái chúng ta một đường bị người Nữ Chân truy sát, lúc thua trận chúng ta nhận được tình báo của Tây Nam, là tin tốt! Dư Dư! Đạt Lãi! Ngân Thuật Khả! Bạt Ly Tốc! Hoàn Nhan Tà Bảo! Hoàn Nhan Thiết Dã Mã! Những cái tên này lần lượt chết rồi! Trong tin tức hôm nay, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã bị Hoa Hạ quân chém từng nhát đao trước mặt chó già Niêm Hãn! Ngay trước mặt lão, từng nhát từng nhát giết nhi tử của hắn! Niêm Hãn và Hi Doãn chỉ có thể chạy trốn! Tin tức này! Trẫm rất vui vẻ! Trẫm ước gì ở Hán Trung để thấy Niêm Hãn tận mắt!

- Nhưng mà ta không thấy được!

Quân Vũ phất tay, hơi dừng một chút, môi run rẩy:

- Các ngươi hôm nay . . . đã quên sỉ nhục Tĩnh Bình rồi sao? Quên chuyện năm ngoái đến nơi này? Đại đồ sát ở Giang Ninh . . . ta không quên được! Đi đến bước này là chúng ta vô năng, nhưng có người làm được chuyện này, chúng ta không thể muội lương tri nói việc này không tốt! Ta rất vui vẻ! Trẫm rất vui!

Văn Nhân Bất Nhị chắp tay, muốn nói lại thôi:

- Bệ hạ . . .

Quân Vũ đó cúi đầu lặng im một lúc, khi Văn Nhân Bất Nhị lên tiếng miệng thì mới phất tay:

- Đương nhiên ta biết các ngươi tại sao xụ mặt, ta cũng biết các ngươi muốn nói cái gì, các ngươi biết vui quá thì không ổn, muốn khuyên can ta, ta đều hiểu, mấy năm nay các ngươi người thân, là thầy tốt, là bạn hiền của ta, nhưng . . . Trẫm làm hoàng đế nửa năm nay đã nghĩ thông một việc, chúng ta phải có khí độ ngực bao dung thiên hạ.

Hắn quét mắt qua mấy người trong điện, hít sâu nói:

- Vũ triều bị đánh thành bộ dạng này, người Nữ Chân coi khinh người Hán ta đến mức này rồi! Chỉ vì Hoa Hạ quân đối địch với ta mà ta không chịu thừa nhận hắn làm tốt sao? Bọn họ thắng người Nữ Chân, nhưng chúng ta ủ rũ như phụ mẫu chết, cảm thấy tai vạ ập đến với mình? Chúng ta nghĩ cho an nguy của con dân trong thiên hạ hay chỉ lo cái mũ hoa trên đầu?

- Có câu chăm lo việc nước, cái gì là chăm lo việc nước? Chúng ta ỷ vào chỗ rộng lớn chờ tiêu hao dần, chờ đến khi người Kim quốc mục rữa, chờ Hoa Hạ quân mất rồi chúng ta đứng ra thu phục thiên hạ? Nói chuyện phải rõ ràng, rành mạch, cái gọi là chăm lo việc nước là phải xem hiểu sai lầm của mình, xem hiểu thất bại cũ! Sửa lại bản thân, biến mình mạnh lên!

- Mục đích của chúng ta cũng là muốn đánh bại người Nữ Chân, người Nữ Chân hủ hóa yếu đi thì phải đánh bại nó, nếu người Nữ Chân vẫn có sức mạnh như xưa, cho dù Hoàn Nhan A Cốt Đả sống lại chúng ta cũng muốn đánh bại hắn! Đây là chăm lo việc nước! Không có đường nào để đi nước đôi!

- Người Nữ Chân ngày xưa rất lợi hại! Hôm nay Hoa Hạ quân rất lợi hại! Ngày mai không chừng còn có người khác rất lợi hại! À, hôm nay chúng ta nhìn thấy Hoa Hạ quân đánh bại người Nữ Chân thì đã sợ tới mức run rẩy, cảm thấy đây là tin xấu. Người như vậy không có tư cách đoạt thiên hạ!

Quân Vũ bỗng vung tay, ánh mắt nghiêm túc mạnh mẽ như hổ:

- Nhiều chuyện khác các ngươi có thể khuyên ta, nhưng về chuyện này thì trẫm suy nghĩ rõ ràng, không cần khuyên. Ta muốn làm hoàng đế, muốn thu phục thiên hạ thì phải cho những con dân chết oan đó không cần chết nữa, Vũ triều chúng ta cô phụ họ, ta không muốn lặp lại thêm nữa! Ta không muốn làm kẻ yếu run rẩy trong bụng thì âm u, thấy kẻ địch một chút là suy nghĩ xấu xa.

- Hoa Hạ quân cường đại, chứng minh bọn họ làm được, họ đã làm được thì tại sao chúng ta không thể? Ngươi không thực hiện được thì làm hoàng đế làm gì? Chứng minh ngươi không xứng làm hoàng đế! Chứng minh ngươi đáng chết!

Gò má Quân Vũ đỏ ửng, mắt cũng đỏ ngầu, hắn tạm dừng một lúc rồi nhìn hướng mấy người:

- Ta biết không phải các ngươi không thấy vui vì chuyện này, chẳng qua các ngươi chỉ có thể như vậy, trẫm hiểu điều các ngươi muốn khuyên, trẫm đều nhận, chuyện này chỉ có thể là trẫm nói ra, vậy hãy nói hết tại đây đi.

Ngón tay của Quân Vũ gõ mặt bàn:

- Chúng ta phải tổ chức tiệc mừng vì chuyện này! Có lòng dạ như vậy mới được, đừng che giấu, trẫm rất vui về chuyện Hoa Hạ quân làm được! Mọi người cũng nên vui! Không cần cứ là hoàng đế thì vạn tuế, phải thiên thu muôn đời, không có vương triều nào là thiên thu muôn đời! Mấy năm qua một đám người dựa vào tâm tư xấu xa kéo dài hơi tàn, nơi này hợp tung liên hoành, chỗ kia thì xa thân gần đánh, ngộp thở lắm! Tương lai chúng ta không bằng Hoa Hạ quân thì đi chết, là thiên hạ này muốn chúng ta chết! Nhưng hôm nay bên ngoài cũng có người nói, Hoa Hạ quân không thể lâu dài, nếu chúng ta lợi hại hơn hắn, đánh bại hắn, chứng minh chúng ta có thể lâu dài. Chúng ta phải theo đuổi lâu dài như vậy! Hãy truyền lời này ra ngoài, nói cho người trong thiên hạ nghe!

Lời của Quân Vũ mạnh mẽ khẳng khái, dõng dạc, hắn vỗ bàn:

- Lý khanh, chốc nữa ngươi đi về, ngày mai sẽ thấy báo thuật lại lời trẫm!. . .

Đêm tháng năm đã có thể khiến người cảm thụ được một chút nóng nực, trong Ngự Thư Phòng, quân vương trẻ tuổi nói năng dõng dạc, ý chí bồng bột. Trong một chốc, những người có mặt đều lộ vẻ hiên ngang, chắp tay nghe lời răn.

Gió đêm lặng lẽ thổi vào, thổi bay rèm thưa và đèn đuốc.

Trong phòng lặng yên chốc lát, Thành Chu Hải và Văn Nhân Bất Nhị nhìn nhau, sau đó chắp tay:

- Bệ hạ nói rất đúng.

- Bệ hạ có lĩnh ngộ như vậy là may mắn lớn cho đất nước.

Chu Bội ở một bên gật gù. Lý Tần chắp tay, nhưng không lập tức lĩnh mệnh.

Quân Vũ đặt hai tay lên bàn, hít thở mấy lần mới chậm rãi ngồi xuống, thấy mấy người ở bên dưới liếc nhau bèn mở miệng hỏi:

- Có vấn đề gì?

Văn Nhân Bất Nhị tiến lên một bước:

- Theo ta thấy thì lời bệ hạ nói dù đặt vào phương châm lớn ngày sau của Vũ triều ta cũng là cực tốt. Tình huống liên quan quyết chiến Hán Trung làm phấn chấn lòng người, nếu bệ hạ đã nói là tuyên bố thì mình tuyên bố, nhưng trước đó vi thần có một lời muốn nói.

Mặt Quân Vũ hơi đỏ ửng:

- Nói.

- Bệ hạ minh giám. Từ cuộc chiến Tây Nam đến quyết chiến Hán Trung, tin Hoa Hạ quân đánh gục Nữ Chân mà tuyên bố sẽ khiến lòng người phấn khởi vô cùng, Vũ triều ta bị Nữ Chân khi nhục nhiều năm, dân chúng Vũ triều chết vào tay người Kim nhiều vô số kể, phong tỏa tin tức đúng là không hợp với đạo làm vua. Bởi vậy, vi thần ủng hộ quyết định của bệ hạ, nhưng bên dưới phương hướng lớn của quyết định này còn một số vấn đề nhỏ khác, vi thần cho rằng không thể bỏ qua.

Văn Nhân Bất Nhị tạm dừng rồi nói tiếp:

- Đầu tiên, vừa cho bách tính biết tin cuộc chiến Hán Trung vừa phải làm sao khiến họ biết nguyên nhân Hoa Hạ quân giành chiến thắng được. Thứ hai, lời nói hôm nay của bệ hạ quang minh lỗi lạc, đánh sâu vào tâm hồn, trong lời của bệ hạ có ý chí kiên quyết tiến thủ, đập nồi dìm thuyền, cũng là nguồn gốc để một nước vươn lên, vậy thì chúng ta tuyên bố tin về quyết chiến Tây Nam là đơn thuần cùng vui với dân, hay hy vọng khi họ biết tin này vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thụ được sự kiên quyết và cảm giác nôn nóng giống như bệ hạ? Theo vi thần thấy nếu muốn mang đến hiệu quả tốt nhất thì cần tân trang tuyên bố đôi chút.

Văn Nhân Bất Nhị nói chuyện không nhanh, cân nhắc từng câu từng chữ. Lâu dài tới nay, tính tình của Quân Vũ tương đối khiêm hòa, bảo thủ, biết nghe khuyên ngăn, vào phút sống chết tuy khảng khái nhưng cũng chỉ là làm chuyện mình nên làm. Đến hôm nay hắn mạnh mẽ khẳng khái như vậy hiển nhiên là vì được khích lệ lớn từ cuộc chiến Tây Nam, có cảm ngộ riêng về hai chữ tiến thủ.

Vô luận là đạo làm vua hay là sách lược lớn của một nước, có nhiều lúc cấp tiến và bảo thủ đều không sai, càng quan trọng là người cầm lái lựa chọn một phương hướng, sau đó thúc đẩy thật chính xác. Thoạt nhìn lựa chọn của Quân Vũ khó khăn nhưng có đạo lý, thậm chí tận đáy lòng mọi người càng muốn đi theo phương hướng này.

Văn Nhân Bất Nhị nói đến đây thì Quân Vũ đã chậm rãi ngồi thẳng thân thể, ánh mắt sáng lên:

- Có đạo lý, vừa rồi ta nói hơi lỗ mãng, trẫm có chút say. Việc này có chỗ để mà thao tác.

Văn Nhân Bất Nhị gật đầu, nói:

- Trong cuộc chiến Tây Nam, Hán Trung, Hoa Hạ quân đánh gục Nữ Chân, nói nó mang ý nghĩa thiên hạ biến chuyển cũng không đủ, vậy thì biến chuyển như thế nào? Chúng ta muốn thiên hạ chuyển tới đâu? Thí dụ như trước kia bệ hạ luôn muốn thúc đẩy truy nguyên học nhưng gặp nhiều lực cản ở triều đình, dân gian, nhiều người không biết ích lợi của truy nguôn là đâu, hiện giờ là một cơ hội rất tốt.

- Có đạo lý, có đạo lý . . .

Quân Vũ gõ mặt bàn, sau đó đứng lên lấy mấy mô hình bằng gỗ trên bức tường sau lưng xuống:

- Mấy ngày nay trẫm luôn tìm hiểu nguồn gốc vũ khí Hoa Hạ quân sử dụng trong trận chiến Vọng Viễn Kiều. Thật ra xét về nguyên lý thì đó là một pháo kép lớn, chẳng qua bọn họ nhét thuốc càng lợi hại, đường bay càng chuẩn xác. Hoa Hạ quân đã dùng thứ này lấy bảy nghìn người dễ dàng thắng ba vạn Diên Sơn Vệ.

Trên bầu trời là đàn sao, Phúc Châu thành yên lặng trong bóng đêm, trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế nói về truy nguyên học, mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn. Hắn đã nhận ra vài thứ, cảm xúng càng hưng phấn.

Chu Bội ra khỏi phòng, sai người hầu đi chuẩn bị cháo ăn khuya. Trong thư phòng ngẫu nhiên vang lên giọng của Thành Chu Hải, Lý Tần.

- Về chuyện thúc đẩy Công bộ thì ở đây cũng là một cái cớ rất tốt . . .

- Về lý niệm trị quân của Hoa Hạ quân, chúng ta có thể thôi diễn lại . . .

- Việc này cần làm nhanh mà chu đáo, phải chuẩn bị đầy đủ . . .

- Ngoài ra, nên kêu Nhạc tướng quân nhanh chóng đánh Tuyền Châu, không nên chờ nữa . . .

Trong phòng nghị luận rôm rả, qua một lúc lại có phụ tá bị triệu vào, thương nghị càng nhiều sự tình.

Chu Bội bước ra sân, đi tới sân bên cạnh yên lặng hơn, nàng nương ánh nến lật xem từng tờ tình báo về toàn bộ chiến dịch Tây Nam, cho tới tin Hoàn Nhan Thiết Dã Mã bị giết, Tông Hàn và Hi Doãn chạy trối chết.

Chu Bội yên lặng ngồi thật lâu.

Bình Luận (0)
Comment