Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1235 - Chương 1235: Sóng Triều 2

Chương 1235: Sóng triều 2 Chương 1235: Sóng triều 2

Ngày một tháng năm, giờ Tý đã qua từ lâu, bóng đêm ở Phúc Châu cũng trở nên tĩnh lặng. Trong cung điện phía Bắc của thành, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt.

Đầu tiên là cung nhân truyền tin ra vào liên tục, sau đó có quan lớn mang theo lệnh bài đặc biệt vội đến gõ cửa đi vào.

Nếu ở Biện Lương, Lâm An ngày xưa thì chuyện như vậy sẽ không xuất hiện, uy nghi của hoàng gia lớn hơn trời, tin lớn đến đâu cũng phải chờ vào chầu triều sớm hẵng nói. Nếu có nhân vật đặc biệt thật sự muốn vào cung ngay giờ Tý thì thường là từ đầu tường thả giỏ xuống kéo người lên.

Nhưng đến Phúc Châu mấy tháng, nhiều quy củ, lễ nghi tạm thời bị phá vỡ. Đối diện với một trận hỗn loạn, vua mới chăm lo việc nước thường thức trắng đêm. Tuy sắp xếp giờ ban đêm là giờ học, nhưng ngẫu nhiên trong thành xảy ra chuyện gì hắn sẽ ban đêm ra cung, hoặc suốt đêu gọi người đến hỏi, thỉnh giáo, không lâu sau sai người bỏ việc kéo giỏ, mở cửa hông cho người đi vào.

Rạng sáng đầu tháng năm, hoàng đế vốn định qua giờ Tý sẽ đi ngủ, nhưng đang lúc thỉnh giáo và học tập một số thứ chợt nghe bên ngoài có tin gấp, Thiết Thiên Ưng biết kế tiếp lại là một đêm không ngủ.

Thiết Thiên Ưng đi tuần cung thành, dặn dò thị vệ nâng cao tinh thần. Lão nhân từng làm bộ đầu này đã gần sáu mươi tuổi, nửa đầu tóc trắng, nhưng ánh mắt sắc bén, tinh khí uẩn giấu, trong mấy tháng phụ trách việc cảnh vệ bên cạnh vua mới sắp xếp rất là gọn gàng ngăn nắp.

So với mấy vị đại cao thủ cấp bậc tông sư trên thiên hạ trong quá khứ, thân thủ của Thiết Thiên Ưng cùng lắm là hàng đầu, mấy chục năm chém giết khiến thân thể của hắn đau đớn nhiều, kiểm soát cơ thể, tu dưỡng võ đạo thua xa đám người đạt đến Hóa cảnh như Châu Đồng, Lâm Tông Ngô. Nhưng nếu bàn về bí quyết đánh nhau, kiểm soát lục lâm trên giang hồ, nắm rõ cách dùng người trong triều đình, cung đình thì hắn thuộc nhóm người triều đình hiểu rõ lục lâm nhất, người giang hồ biết nhiều về triều đình nhất.

Mười mấy năm qua, Thiết Thiên Ưng đầu tiên là cùng Lý Tần đi giết Ninh Nghị, sau đó nản lòng thoái chí từ chức quan, thiên hạ lớn như vậy nhưng bộ đầu già không thấy có con đường ra. Sau này Thiết Thiên Ưng và Lý Tần tiếp xúc nhiều, đến Trung Nguyên xây dựng vận chuyển đường sông, truyền tin cho Lý Tần, ôm tâm tư tìm kiếm kẻ sĩ trong thiên hạ góp vào phần sức. Kiến Sóc triều mất, thiên hạ đại loạn, nhưng trong tình thế nguy hiểm mà hỗn loạn đó, Thiết Thiên Ưng chứng kiến hành trình một đường chém giết đấu tranh của vị vua mới Quân Vũ này.

Đến giai đoạn giữa về sau của cuộc chạy trốn, Thiết Thiên Ưng tổ chức người phụ trách an toàn cho Quân Vũ, mấy tháng ở Phúc Châu, hắn sắp xếp hộ vệ cung đình, lục lâm tả đạo ổn thỏa các mặt, nếu không phải như vậy, trong khoảng thời gian này Quân Vũ gặp chuyện gì cũng tự mình làm e rằng không đơn giản là gặp vài cuộc ám sát tiếng sấm lớn nhưng mưa nhỏ.

Lúc trước Thiết Thiên Ưng ở trên triều đình chỉ cảm thấy nản lòng, nhưng gần đây được nhìn các loại hành vi của đế vương trẻ tuổi, sự hăng hái bộc phát từ bên trong đó cho Thiết Thiên Ưng nhiều khích lệ về mặt ý chí hơn, đến bây giờ dù kêu hắn chết vì đối phương thì hắn sẽ đi chết ngay. Cũng bởi thế, khi đến Phúc Châu, Thiết Thiên Ưng chọn thuộc hạ tỉ mỉ, nghiêm túc kỷ luật, hắn không ăn hối lộ, không làm việc cả nể, vừa thạo đời vừa từ chối nợ tình cảm, các tật xấu có thể thấy trong Lục Phiến Môn ngày xưa đều biến mất trên người hắn.

Trong tòa thành này hiện giờ bên ngoài có quân đội do Nhạc Phi, Hàn Thế Trung dẫn dắt, bên trong có cận vệ cung đình do Thiết Thiên Ưng điều khiển, tình báo có phủ trưởng công chúa và Mật Trinh Tư, tuyên truyền có Lý Tần, trong phạm vi nhỏ kiểm soát như thùng sắt, mỗi ngày vẫn đang rắn chắc hơn nữa.

Mặt trời lúc mới mọc luôn mang đến hy vọng lớn nhất cho con người.

Sau khi tuần tra cung thành không quá rộng một vòng, cửa hông lục tục có người lại đây, Văn Nhân Bất Nhị đến sớm nhất, cuối cùng là Thành Chu Hải, rồi đến Lý Tần . . . Những người năm xưa ở dưới trướng Tần Tự Nguyên, lại có mối liên quan với Ninh Nghị không được xếp chức vị quan trọng trong triều đình, nhưng luôn là lấy thân phụ tá mà làm việc của tể tướng, khi họ thấy Thiết Thiên Ưng thì hai bên chào nhau rồi hỏi thăm hướng đi của Quân Vũ.

Thiết Thiên Ưng trả lời:

- Bệ hạ nhận được tin báo, ngồi một lúc trong thư phòng sau đó tản bộ đi Ngưỡng Nam Điện, nghe nói kêu lấy một bình rượu.

- Ngưỡng Nam Điện . . .

Thành Chu Hải bật cười, vẻ mặt Văn Nhân Bất Nhị phức tạp.

Lý Tần thì nhíu mày nói:

- Nếu việc này truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói.

Thiết Thiên Ưng đáp:

- Bệ hạ vui vẻ, ai dám nói gì.

Lý Tần nhìn hắn:

- Lão Thiết, làm thần tử thì nên tự hào làm trung gián.

Thiết Thiên Ưng chắp tay cười nói:

- Ta chỉ là thị vệ, gián ngôn là việc của chư vị đại nhân.

- Nếu gián ngôn không được, bị kéo ra ngoài đánh thì tới việc của Thiết đại nhân rồi.

- Đến lúc đó ta sẽ chăm sóc đánh nhẹ chút.

Thành Chu Hải và Văn Nhân Bất Nhị cười phá lên, Lý Tần lắc đầu thở dài. Trên thực tế, tuy rằng vào thời Tần Tự Nguyên, hai người Thành, Văn Nhân có chút xung đột với Thiết Thiên Ưng, nhưng nửa cuối năm ngoái đồng hành suốt chặng đường cũng đã cởi bỏ tất cả hiềm khách, hai bên có thể cười giỡn vài câu, nhưng nhớ tới Ngưỡng Nam Điện thì lại cau mày.

Từ khi triều đình mới thành lập ở Phúc Châu, gấp gáp trưng dụng hành cung, Ngưỡng Nam Điện chiếm diện tích lớn, nhưng công năng chủ yếu là cúng tế tiên hoàng Vũ triều, công thần của các đời, một nơi tưởng nhớ. Trong đại điện có các đời hoàng đế Vũ triều, mé bên có vị trí có nhiều công thần, mấy người như Tần Tự Nguyên cũng có chỗ. Quân Vũ ngẫu nhiên đến, thật ra là tế bái Tần Tự Nguyên, Thành Quốc công chúa Chu Huyên, Khang Hiền là phò mã ở rể nên không có bài vị trong này, nhưng tế bái Chu Huyên tương đương với bái Khang Hiền.

Vấn đề nằm ở chỗ, Ninh Nghị ở Tây Nam đánh bại Nữ Chân, ngươi chạy đi lạy tổ tiên thì Chu Triết sẽ nghĩ thế nào? Tiên đế đã chết ở trên biển sẽ thấy sao? Cái này không phải cảm thấy được an ủi mà là bị tát vào mặt, nếu truyền ra ngoài, đụng phải quan viên Lễ bộ tính tình cương liệt không chừng muốn đập đầu vào cột tự tử.

Nói giỡn xong Lý Tần nhỏ giọng dặn dò Thiết Thiên Ưng:

- Phải giữ kín, không thể để hành vi tối nay của bệ hạ truyền ra.

Thiết Thiên Ưng gật đầu, nói:

- Biết.

Lý Tần lại thở dài.

Mấy người đến thiên điện trong Ngự Thư Phòng, hai mặt nhìn nhau, trong một chốc không nói chuyện. Ninh Nghị thắng trận này khiến nỗi lòng của họ phức tạp nhất, không thể hò reo, cũng không tiện bàn luận, vô luận nóai tật hay nói dối thì khi thốt ra thành lời đều rối rắm.

Qua một lúc, Chu Bội cũng đến, nàng chỉ trang điểm nhẹ, mặc áo đơn, vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi đến, nàng sai người kéo Quân Vũ từ Ngưỡng Nam Điện về.

Chốc lát sau, vang lên tiếng bước chân, bóng dáng của Quân Vũ xuất hiện trước cửa thiên điện, ánh mắt của hắn trầm ổn, nhìn thấy mọi người trong điện thì mỉm cười, chẳng qua tay phải cầm ba tờ tình báo luôn bất giác đung đưa.

Mọi người vái chào, hắn cười nói:

- Miễn lễ bình thân, đi thư phòng.

Hắn nói xong đi hướng bên kia.

Trong Ngự Thư Phòng đèn đuốc sáng trưng, đằng trước treo bản đồ Vũ triều nay đã rời rạc vỡ nát, đối với thần tử Vũ triều thì mỗi ngày đi vào đây giống như sỉ nhục. Bốn phía bản đồ treo các vật thủ công liên quan truy nguyên, trên bàn học chất đống công văn. Quân Vũ cầm tờ tình báo đối diện với bản đồ, mọi người tiến vào hắn mới xoay người lại, đèn chiếu sáng mới thấy rõ sắc đỏ ở khóe mắt của hắn, trong không khí thoảng mùi rượu.

Ước chừng vừa rồi Quân Vũ chạy đến Ngưỡng Nam Điện khóc, uống chút rượu, hiện giờ hắn không kiêng dè cười nói với mọi người:

- Cứ ngồi đi, chắc tất cả biết tin rồi nhỉ? Chuyện tốt.

Kế vị gần một năm, đôi khi hắn đến trong quân, có khi tự mình trấn an nạn dân, luôn hô hào rống hết sức, giọng của hắn đã hơi khàn, nhưng càng có vẻ tang thương chững chạc.

Mọi người gật đầu, thấy Quân Vũ không ngồi thì họ tự nhiên cũng đứng. Quân Vũ vỗ bàn, đi nửa vòng rồi ngồi xuống bậc thang bên cạnh.

Trong Ngự Thư Phòng đặt bàn học một bên cao một bên thấp, nên mới có bậc thang này. Chu Bội thấy vị trí hắn ngồi thì cau mày, bước tới kéo hắn đứng dậy, đẩy ngã xuống chiếc ghế sau bàn học. Quân Vũ tốt tính, không chống cự, mỉm cười ngồi tại chỗ.

Thành Chu Hải, Văn Nhân Bất Nhị, Lý Tần nhìn nhau, ba người do dự đang định gián ngôn, bên kia bàn, Quân Vũ giơ hai tay lên vỗ mạnh xuống mặt bàn, hắn đứng lên, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc. Thiết Thiên Ưng đứng ở cửa nhìn qua bên này.

- Ta biết tại sao các ngươi không vui, nhưng trẫm – rất – vui!

Ở địa vị cao lâu thì tự hình thành uy nghiêm, tuy Quân Vũ mới kế vị một năm nhưng trải qua nhiều chuyện, lựa chọn và giày vò trong sống chết khiến trên người của hắn có nhiều khí thế uy nghiêm, chẳng qua thường ngày không bày ra trước mặt những người bên cạnh, đặc biệt là tỷ tỷ. Nhưng giây phút này, hắn nhìn quanh bốn phía rồi gằn từng chữ, đầu tiên là dùng "ta", sau đó là xưng "trẫm".

Bình Luận (0)
Comment