- Ninh tiên sinh cảm thấy mấu chốt đầu tiên trong thế cục Sơn Đông nằm ở chỗ hai bên đều không cho rằng đối phương có khả năng lùi bước. Vương công tử giữ Đại Danh Phu lâu như vậy, đã sớm bỏ sống chết ra ngoài phạm vi suy xét. Hai năm trước huynh đệ Chúc Bưu đụng độ Thuật Liệt Tốc chưa từng lùi bước, đối mặt tình thế nguy hiểm của Đại Danh Phủ vẫn dứt khoát đến cứu người. Thành tích chiến đấu trong quá khứ của chúng ta chứng minh Hoa Hạ quân không sợ ai, thậm chí là cái chết.
Vương Sơn Nguyệt xen lời:
- Ta không phải binh sĩ Hoa Hạ quân.
Đổng Phương Hiến bật cười:
- Cũng bởi vậy nên Tông Phụ, Tông Bật không cho rằng mình có cơ may thoải mái qua biên giới, hắn nhất định phải đánh, bởi vì không có lựa chọn. Bên chúng ta cũng cho rằng Tông Phụ, Tông Bật tuyệt đối sẽ không bỏ qua Lương Sơn. Nhưng Ninh tiên sinh thì nghĩ trừ đánh ra chúng ta ít nhất còn có hai lựa chọn, thí dụ như có thể đi, buông bỏ Lương Sơn, chuyển một vòng hướng đất Tấn.
- Chúng ta đã mất nhiều thời gian gây dựng bên này, cũng đã đánh ra uy thế . . .
Đổng Phương Hiến nói:
- Nếu muốn đánh thì những thứ đã gây dựng khó mà tiếp tục. Vậy còn một lựa chọn khác, trong tình huống các ngươi đã sẵn sàng nghênh chiến, ta sẽ qua sông bàn với Tông Phụ, Tông Bật ra một kết quả, hai bên lấy hình thức nào đó, bước nào đó nhường ra một con đường cho nhau. Suy xét đến Ngô Khất Mãi của Kim quốc sắp tắt thở, trận thế của Đông Lộ quân đã quá cồng kềnh, Tông Phụ, Tông Bật rất có thể sẽ đồng ý điều kiện đàm phán như vậy. Các ngươi cần giữ khả năng phát triển, đợi ngày nào đó trở thành bộ đội tiên phong đánh vào Kim quốc.
Vương Sơn Nguyệt im lặng.
Đổng Phương Hiến nói:
- Vùng Sơn Đông đã bị đánh nát rồi, trong thu hoạch lúa mì vụ đông không có cả lúa non, đồ ăn của các ngươi chỉ đủ cho một, hai tháng. Ninh tiên sinh đề nghị mượn lương, mạ với đất Tấn, qua ải này các ngươi sẽ từ từ phục hồi nguyên khí. Sắp tới các ngươi mới chính thức gây dựng vùng Sơn Đông được.
Vương Sơn Nguyệt ngẩng đầu hỏi:
- Còn mấy chục vạn người bị Đông Lộ quân bắt thì sao?
Đổng Phương Hiến hỏi lại:
- Có cứu nổi không?
- Nếu chúng ta tấn công thì một số người có thể thừa dịp loạn chạy thoát.
- Sẽ có một số chạy thoát, nhưng chết càng nhiều người, sau đó các ngươi chết, Đông Lộ quân bị mất mặt sẽ bắt hết bách tính đưa đi phương Bắc.
- Chỉ vì vậy mà chúng ta trốn đi, tương lai người trong thiên hạ sẽ nhìn chúng ta như thế nào?
- Ở đây không có lựa chọn tốt, vậy lựa chọn nào tệ hơn cũng rất khó phán đoán. Cho nên Ninh tiên sinh bảo rằng, các ngươi có thể tự mình ra quyết sách, nếu các ngươi quyết định muốn đánh thì ta sẽ cố gắng hết sức mình phối hợp các ngươi. Nếu các ngươi quyết định đàm hòa thì ta sẽ gắng đi nói chuyện một bữa. Mọi người đều là người tập võ, đương nhiên đều biết có nhiều lúc chúng ta thu tay về là để dồn sức mạnh lớn hơn đấm vào mặt kẻ địch.
Hắn co lại cánh tay ú nần, khi tung cú đấm thì sức mạnh lớn hơn:
- Bây giờ mà triển khai chiến đấu ở đây thì có thể ủng hộ lòng người thiên hạ, thậm chí rất có thể thật sự gặp Tông Phụ, Tông Bật trên chiến trường, giết chúng, đây là lựa chọn đơn giản mà dứt khoát nhất. Nếu hôm nay lùi lại sẽ để lại tiếc nuối trong lòng các ngươi, thậm chí ngày nào đó bị lật lại, thậm chí để lại bêu danh, năm mươi năm về sau, các ngươi còn sức mạnh tung ra đòn đánh mạnh hơn vào Kim quốc hay không cũng khó nói, phải ngẫm lại thật kỹ.
Vương Sơn Nguyệt nhìn hắn, nói:
- Cũng có thể gã mập nhà ngươi qua sông, hai tên ngốc Tông Phụ, Tông Bật không muốn nói chuyện, ngươi thành vật tế bị chúng ta đưa vào tay chúng, đốt ngươi tế cờ.
Đổng Phương Hiến cười phá lên:
- Có thể lắm chứ, nhưng để người khác đi đàm phán có lẽ sẽ không được chấp nhận, gã mập như ta đành phải đi.
Lời nói của hắn bình tĩnh, ngang nhiên không sợ, bỏ sự sống chết ra ngoài. Trên thực tế, bốn người đã quen nhau từ mười mấy năm trước, đã quen biết nhau. Dù Vương Sơn Nguyệt hơi khó chịu với ý tưởng mà Ninh Nghị đưa ra, nhưng trong lòng hiểu ý tưởng này không phải nảy ra từ sợ hãi mà vì hai năm qua quân đội Lương Sơn trải qua chiến đấu tổn thất quá thảm khốc, đến lúc này nguyên khí chưa phục hồi lại. Nếu lại tiến hành một đợt chém giết không sợ, tuy họ có thể xé một miếng thịt trên người người Nữ Chân xuống, nhưng cũng chỉ được như thế.
Nước sông Hoàng Hà chảy xiết đổ xuống, mặt trời dần ngả về phía Tây. Ba người Chúc, Vương, Lưu nói chuyện bên bờ sông, suy xét về lựa chọn tiếp theo. Trong núi hoang đồi vắng cách chỗ bọn họ hơn mười dặm, đám người La Nghiệp gầy thấy rõ đang bảo dưỡng binh khí dưới ánh nắng, gần đó có bộ đội do Quan Thắng dẫn dắt đang nghỉ ngơi. Lư Tuấn Nghĩa dẫn theo bộ đội thám báo hoạt động ở phương xa hơn. Bọn họ hào hứng xoa tay chuẩn bị chặt đầu chó của ai đó trong cuộc chém giết sắp diễn ra.
Cùng bối cảnh đó, cách trăm dặm về phía Nam Hoàng Hà cũng có một đội ngũ sứ thần gánh vác sứ mệnh đàm phán đang đến gần doanh địa của Nữ Chân Đông Lộ quân ở bờ sông. Đây là sứ thần đàm phán được tiểu triều đình Lâm An phái ra, người dẫn đầu là Thượng Thư lễ Bộ Hoàng Chung, đây là một trong những người đứng đầu tả hữu được Tả Tướng Thiết Ngạn nể trọng nhất, đầu óc minh mẫn, giỏi ăn nói. Mục đích chuyến đi này của Hoàng Chung là đánh động Tông Phụ, Tông Bật, khiến hai vị vương gia của Nữ Chân này thả một nhóm quần chúng Lâm An bị bọn họ bắt đi Bắc trong thế cục hiện nay.
Tiểu triều đình Lâm An chợt nảy ra linh cảm sau khi biết sự tích của Đới Mộng Vi: Sau khi Tây Nam thảm bại, vì chế ngự Hoa Hạ quân ở mức độ lớn nhất, Hi Doãn để lại nhiều chỗ tốt cho Đới Mộng Vi phản Hoa Hạ quân. Tiểu triều đình Lâm An cũng đang có cuộc sống khốn khó, trong tương lai có thể dự kiến, Hắc Kỳ quân sẽ biến thành thế lực đáng sợ nhất trên mảnh đất Vũ triều cũ, bọn họ là một trong những thế lực kiên định đối kháng Hắc Kỳ cũng hy vọng trước khi hai vị vương gia Tông Phụ, Tông Bật rời đi sẽ cho họ chút trợ giúp nào đó.
Lúc Đông Lộ quân rời đi lục tục mang đi mấy chục vạn người Giang Nam đến tình huống hiện nay, nếu có thể thuyết phục đối phương ít nhất thả ra một vạn người thuộc Lâm An, hay chỉ là mấy nghìn người cũng đủ giúp người tham dự cuộc du thuyết này nổi tiếng như cồn, đám người Thiết Ngạn cũng sẽ thống trị Lâm An càng vững chắc hơn.
Bọn họ nghĩ như vậy. . . .
Giữa tháng năm, Phúc Châu.
Mặt trời chậm rãi dâng lên từ bến cảng, đội tàu bắt cá đã sớm ra biển, cùng với tiếng hò reo của các công nhân bến cảng, từng con phố, chợ, quảng trường, công trường, đoàn người chen chúc làm cảnh tượng trước mắt trở nên náo nhiệt lên.
Mọi người ăn mặc đơn giản ăn sáng ở quán nhỏ ven đường rồi đi vội. Con nít bán báo chạy nhanh trong đoàn người. Thanh lâu sở quán, trà lâu tửu quán vốn trở nên cũ kỹ trong khoảng thời gian này vừa kinh doanh vừa sửa chữa lại. Trong những kiến trúc nửa mới nửa cũ này, các khác văn thơ tụ tập lại, tiểu thương từ xa đến tiến hành bàn bạc giao tiếp trong ngày.
Nhiều lưu dân tuôn vào và triều đình mới tạm định vị trí thủ đô mang đến cảnh tượng phồn vinh như vậy cho Phúc Châu. Hơn mười năm trước Lâm An cũng có tình hình tốt đẹp như vậy mấy năm, chẳng qua so với Lâm An lúc ấy phồn vinh mà hỗn loạn, nhiều lưu dân chết, các vụ án xảy ra liên tục thì Phúc Châu này trong hỗn loạn có trật tự dẫn đường.
Trong mấy tháng này, nhiều lại viên chia công tác ra mấy phương hướng chính, bọn họ một mặt khích lệ dân địa phương Phúc Châu cố gắng tham dự vào hoạt động buôn bán về mặt dân sinh, ví dụ có nhà thì cho thuê, biết nấu ăn thì mở quán ăn sáng, có vốn cửa hàng thì mở rộng kinh doanh. Khi nhiều người tuôn vào, nhu cầu thị trường liên quan dân sinh tăng lên nhiều, tiểu thương có quầy hàng nhỏ ở đầu đường bán bữa sáng có thể kiếm thu nhập gấp mấy lần trước kia.
Vừa dẫn đường và khích lệ dân chúng địa phương mở rộng kinh doanh về dân sinh, phía Đông Phúc Châu bắt đầu xây bến cảng mới, mở rộng xưởng đóng thuyền, thu xếp nhân viên kỹ thuật, mở rộng nơi ở và xưởng tại phía Tây, Bắc thành phố. Triều đình lấy chính lệnh làm tài nguyên khích lệ tiểu thương từ xứ ngoài đào vong đến đây xây nhà xưởng mới, lán trại nhận lưu dân không có gia sản làm công, lấy sức đổi tiền, ít nhất bảo đảm đa số nạn dân không đến mức lưu lạc đầu đường, có thể kiếm một bữa cơm no.
Cùng lúc đó, cho nhiều binh sĩ tham dự tuần tra, phối hợp quan lại tầng dưới nhanh chóng giải quyết nghiêm khắc vấn đề an ninh, gần như mỗi ngày đều có kẻ làm điều phi pháp bị áp đến đầu chợ chém đầu, cho đám đông dân chúng vây xem. Tuy làm như vậy giảm bớt tội phạm nhiều, nhưng nhiều lúc khó tránh có người vô tội bị oan uổng, về tổng thể lại có hiệu quả giết gà dọa khỉ, khiến người xứ ngoài và người địa phương tạm thời không có xung đột quá lớn.
Về mặt vĩ mô thì vua mới bày ra năng lực xử lý chính trị này nọ ở Phúc Châu đã mạnh hơn lúc phụ thân mình chấp chính Lâm An vào mười mấy năm trước, cao hơn gấp vô số lần. Nhìn từ khía cạnh khác, Lâm An năm xưa có một nửa thiên hạ Vũ triều cũ, toàn bộ vùng Trung Nguyên làm chất dinh dưỡng, hiện giờ Phúc Châu hấp thu chất bổ kém xa Lâm An hồi xưa.