Chương 1285: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 17
Chương 1285: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 17Chương 1285: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 17
Xã giao liên tục cả đêm, khi Văn Thọ Tân đến gần sân nhỏ ở tạm thì đã là gần giờ Tý.
Văn Thọ Tân bị mời uống nhiều rượu, giữa chừng có ói ra một lần nên hắn không chịu nổi xe ngựa xóc nảy, xuống xe ở con phố cách sân không xa. Văn Thọ Tân định vừa đi bộ vừa nhớ lại hai buổi xã giao đêm nay: Người nào dễ nói chuyện, người nào khó chịu, người nào có điểm yếu, người nào có thể qua lại.
Nếu ở nơi khác, đi giữa phố vào lúc tối thế này thì ít nhiều gì ơi không an toàn. Nhưng một là vì hôm nay tâm trạng của Văn Thọ Tân phấn khởi, cực kỳ kích động. Thứ hai là hắn biết Thành Đô thành dạo này ngoài lỏng trong chặt, Hoa Hạ quân mang theo uy thế hạ gục người Nữ Chân gay gắt bắt mấy người làm điển hình, khiến trị an ngoài đường yên ổn, Văn Thọ Tân đi trên đường không sợ bị người lấy mạng. Còn nếu muốn cướp tiền thì hắn sẵn sàng ném túi cho kẻ cướp, hôm nay hắn không để bụng mấy thứ này.
Gió buổi tối ấm áp mà dịu nhẹ, Văn Thọ Tân đi bộ về đến cửa sân, tâm trạng phơi phới, hát ngêu ngao vào nhà. Nha hoàn tiến đến báo chuyện Khúc Long Quân trượt chân té xuống nước, sắc mặt Văn Thọ Tân lúc tối lúc sáng hỏi:
- Tiểu thư có bị sao không?
- Tiểu thư không sao, nhưng có lẽ bị hoảng sợ...
Nha hoàn kể rõ ngọn nguồn chuyện hôm nay cho Văn Thọ Tân, hắn nghe xong trâm mặc gật đầu, đến phòng khách sai người dâng trà đậm lên, uống vài hớp xua tan mùi rượu, rồi mới đi về phía lầu các nhỏ ở đằng sau.
Văn Thọ Tân lên lầu, đứng bên ngoài gõ cửa phòng, chờ một lúc mới đẩy cửa bước vào. Khúc Long Quân đang nằm ngủ trên giường, rèm thưa bay theo gió. Văn Thọ Tân đến trước bàn gỗ đặt ở giữa phòng, lấy đồ đánh lửa ra thắp sáng ngọn đèn, sau đó kéo ghế đặt bên giường, ngồi xuống.
- Phụ thân...
Khúc Long Quân phát hiện Văn Thọ Tân đến thì lên tiếng chào, muốn ngồi dậy.
Văn Thọ Tân vươn tay đè vai nàng: -Nam nghỉ đi. Bọn họ nói hôm nay con trượt chân rơi xuống nước, vi phụ không yên tâm nên đến xem, thấy con khỏe là quá tốt rồi.
Tuy Văn Thọ Tân đã uống trà nhưng trên người vẫn có mùi rượu, hắn ngồi đó đầy mình mệt mỏi nhìn ánh sao chiếu vào cửa sổ.
Hai phụ thân và nữ nhi không nói chuyện, cứ im lặng như vậy một lúc lâu.
Văn Thọ Tân mới thở dài mở miệng:
- Lúc trước đưa A Thường đưa cho Sơn Công, Sơn Công khá thích con bé, có lẽ sẽ được vài ngày sung sướng. Tối nay lại đưa Nghiên Đình đi, chỉ hy vọng . . . bọn họ có một chốn về tốt. Long Quân, tuy rằng trong miệng vi phu nói đại nghĩa quốc gia, nhưng xét cho cùng là lặng lẽ âm thầm đưa các ngươi đến Tây Nam, lạ nước lạ cái, lại phải làm chuyện nguy hiểm. Ngươi cũng . .. sợ lắm đúng không?
Giọng Khúc Long Quân mang chút nức nở:
- Phụ thân...
Văn Thọ Tân lặng im một lúc rồi giơ tay xoa trán:
- Chuyện Tây Nam dù nói nhiều tới đâu cũng phải là các ngươi muốn làm mới thực hiện được. Long Quân, lòng có đại nghĩa, nói thì dễ nhưng làm rất khó. Năm xưa nếu lệnh tôn có thể lựa chọn thì đã không đầu vào Lưu Dự rác rưởi kia. Vi phụ . .. không hề muốn giao tiếp với những người gặp hôm nay, quốc gia nguy ngập, bọn họ thì uống say mèm, miệng luôn nói chuyện trăng gió. Đôi khi vi phụ sẽ nghĩ bằng vào những người này có thể làm thành việc lớn được không?
Văn Thọ Tân dựa vào lưng ghế, im lặng thật lâu:
- Nhưng càng nhìn thế đạo này thì càng cảm thấy con người là như thế, luôn là bảy phần đúng ba phần sai, nếu không có mấy thứ này thì người không phải là người. Không có những sai lầm, làm việc theo lời dạy của Thánh Hiền thì từ mấy nghìn năm trước đã là xã hội đại đồng rồi. Lời Thánh Hiền mấy nghìn năm, học vấn của Nho gia là vì cầu một biện pháp vẹn cả đôi bên trong thế đạo này. Thánh Nhân nói trung dung, cương thì không thể dài lâu, nhu thì lại không thể giữ, cho nên phải là trung dung. Văn Thọ Tân nói tiếp:
- Chuyện trên đời này nếu đều là tuyệt đối thì không còn gì để nói nữa. Vi phụ nuôi các nữ nhi như các ngươi đưa cho người khác, nói trắng ra là kỹ nữ.
Hắn cười bâng quơ:
- Những đại nho, những người đọc sách trong ngày thường nhìn vi phụ như thế nào? Vi phụ nuôi met vai . . . ca kỹ, dạy cầm kỳ thư họa cho các ngươi, dạy các ngươi cách hầu hạ người khác, cũng chỉ là .. . nên bọn họ coi thường cũng có lý.
- Phụ thân...
- Vi phụ không thể phản bác bọn họ về chuyện này, nói trắng ra thì kêu ngươi làm việc không khác gì tú bà trong kỹ viện dạy các ngươi vài thứ, đẩy các ngươi vào hố lửa, chỉ vì kiếm tiền, kiếm tiền mồ hôi nước mắt, muội lương tâm từ việc bcó lột các ngươi!
Hắn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Nhưng chúng ta hơi khác với tú bà, ta không bắt các ngươi theo đủ mọi loại nam nhân. Khi xem các ngươi là nữ nhỉ thì ta thật sự nuôi nấng như nữ nhị, ta hết lòng tìm nhà khá giả cho các ngươi, dù ga đi rồi ta vẫn luôn xem các ngươi là nữ nhi. Bên Tuệ Cô dù lấy chồng rồi vẫn luôn kêu ta đi thăm, ta không đi được, dù sao ta không phải phụ thân ruột, qua đó bị Liễu lão gia nhìn thấy sẽ khiến người ghét. Ta không thể. .. không thể hại cuộc sống sau này của Tuệ Cô. Nhưng nàng... . hai năm trước nàng bị người Nữ Chân .. . . làm nhục, ta thậm chí không thể gặp mặt nàng lần cuối.
Văn Thọ Tân nói đến đây thì giơ tay che mắt, giọng nói nghẹn ngào:
- Còn Bình Cô, A Thủy, rồi các tỷ tỷ của ngươi, ít nhất bọn họ từ đầu tới đuôi chỉ theo một nam nhân, chẳng phải nữ nhân đều sống như vậy ư? Đúng, ngươi không thể làm đại phu nhân của người ta, nhưng ít ra không phải cả đời sống lang thang, đúng không? Đương nhiên, nếu ta nói những lời này với đám đại tài tử kia thì bọn họ nhất định khit mũi khinh bỉ, ta là cái thá gì mà tự khen bản thân như vậy. Văn Thọ Tân nói:
- Long Quân, ngươi biết tại sao vi phụ đọc sách thánh hiền không? Lúc đầu chỉ là đọc cho biết, học vài câu. Ngươi cũng biết vi phụ làm ăn giao tiếp với nhà cao cửa rộng nhiều, bọn họ đọc sách nhiều, quy củ cũng nhiều, trong lòng bọn họ khinh thường người như vi phụ, một kẻ bán nữ nhi. Nếu vậy thì vi phụ sẽ trò chuyện về sách, về nội dung trong sách với họ, khiến bọn họ cảm thấy chí hướng của vi phụ cao sa, nhưng trong hiện thực buộc phải bán nữ nhi để kiếm sống. Vi phụ nói chuyện bán nữ nhi với họ, họ cảm thấy vi phụ hạ tiện, nhưng nếu trò chuyện về sách thánh hiền, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ vi phụ đáng thương, thôi vậy, cho ngươi thêm ít tiền rồi xéo đi.
- Lúc đầu vi phụ đọc sách là vì nguyên nhân này, nhưng dần cảm thấy chí thánh tiên sư nói rất có lý, những câu nói đều có nghĩa. Thiên hạ này có nhiều người như thế, nếu không thông qua những đạo lý này thì làm sao có thể giữ trật tự? Vi phụ bán nữ nhi thì nên hướng về tiền ư? Làm lính thì nên giết người ư? Buôn bán thì nên muội lương tâm ư? Chỉ có đọc sách mới làm thánh hiền được ư?
- Thế đạo là như vậy, ngươi có bảy phần đúng thì khó tránh khỏi ba phần sai. Vi phụ có bảy phần sai, nhưng về sau có ba phần đúng cũng tốt rồi. Vi phụ nuôi lớn nữ nhi, cho bọn họ có cuộc sống tốt, dù lấy bọn họ đổi tiền nhưng ít ra vẫn tốt hơn tú bà trong kỹ viện chứ? Thương nhân cũng có thể vì nước vì dân, làm lính cũng có thể giảng đạo lý, thiên hạ này đến hoàn cảnh như vậy, vi phụ hy vọng có thể làm được chút gì thì thế đạo này mới thật sự trở nên tốt lên.
Văn Thọ Tân xoa trán:
- Hoa Hạ quân... . có vẻ tốt với bên ngoài, nhưng theo những gì vi phụ chứng kiến mấy năm qua thì càng như vậy càng không biết sẽ xảy ra chuyện gì ở lúc nào, trái lại thứ có chút tỳ vết mới lâu dài được. Đương nhiên, vi phụ học thức có hạn, không thể nói ra lời như nhóm Mai Công, Đới Công. Vi phụ đưa các ngươi đến đây là hy vọng ngày nào đó các ngươi có thể làm một số chuyện, dù không được thì cũng mong các ngươi truyền ra ngoài tình hình ở chỗ Hoa Hạ quân. Tất nhiên, như vậy sẽ khiến các ngươi rất sợ hãi.
- A, nếu được chọn thì ai mà không muốn sống sạch sẽ, đơn giản đâu. Nếu năm xưa được lựa chọn thì vi phụ muốn làm thư sinh, cả đời đọc sách thánh hiền, thi cử, kiếm được một công danh nhỏ. Ta nhớ lúc Bình Cô xuất giá đã nói muốn có một gia đình nhỏ đơn giản, có một trượng phu yêu thương nàng, sinh một đứa con. Ai chẳng muốn như vậy? Nhưng con người sống trên đời hoặc là không được lựa chọn, hoặc là chỉ có thể chọn cái ít thiệt hại hơn. Ai đều muống sống bình yên, nhưng người Nữ Chân đến, thiên hạ này hỗn loạn. Long Quân à, không có biện pháp, không tránh thoát được. Tam thần Văn Thọ Tân rối boi hắn nói đến đây thì cúi đầu lặng im một lúc mới ngước lên:
- Đương nhiên, nếu trong lòng Long Quân thật sự không muốn ở lại nơi như Tây Nam, hôm nay gặp những người này, trong lúc dùng bữa họ năm lần bảy lượt ám thị với ta là rất có thiện cảm với ngươi. Chắc ngươi còn nhớ, một trong mấy người hôm đó đi theo Sơn Công đến đây có một người trên mặt có hai cục mụn, ít nói. Người này dòng dõi thư hương, nghe nói rất giàu, từ hôm đó thấy ngươi rồi thì nhớ mãi không quên, ta thấy những người khác cũng đều có ý này. Gả cho bọn họ thì ngươi sẽ có cuộc sống tốt, chẳng qua ngày nào đó người Nữ Chân lại kéo đến, hoặc là Hắc Kỳ xông ra ngoài thì khó tránh khỏi chạy giặc.
Giọng nói yếu ớt của Khúc Long Quân truyền ra sau tấm màn:
- Nếu nữ nhi theo bọn họ thì phụ thân đến Tây Nam làm việc kia sẽ không thể thực hiện, vậy phụ thân còn được nhóm Sơn Công trọng dụng không?
Văn Thọ Tân sửng sốt nói:
- Không thể cái gì cũng theo ý mình muốn.
Qua một lúc, hắn nói tiếp:
- Còn ba tỷ tỷ khác của ngươi mà.
Khúc Long Quân suy nghĩ một lúc, nói:
- Nữ nhi chỉ là trượt chân rơi xuống nước, thật là vậy.
Văn Thọ Tân gật đầu:
- Ừm, đã biết.