Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1284 - Chương 1284: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 16

Chương 1284: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 16 Chương 1284: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 16Chương 1284: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 16

Ninh Nghị giơ tay vẽ một vòng hướng trời đêm:

- Thiên hạ này có nhiều người như vậy, thoạt nhìn không có liên hệ gì, thiên hạ chẳng liên quan tới họ, nhưng hình dạng của toàn thiên hạ chung quy liên kết với họ. hình dạng chính thể xã hội có thể sớm tiến một bước hoặc lùi một bước, nhưng rất khó một bước dài nhảy vọt qua.

- Giống như làm quan, mỗi người đều nói căm thù tham quan ô lại, nhưng nếu thúc thúc của ngươi làm quan thì ngươi sẽ cảm thấy hắn nên thanh liêm trong suốt? Hay cần phải nâng đỡ người trong nhà nhiều hơn? Ý tưởng trong đầu đám đông sẽ quyết định hình dạng của thế giới này. Giả thiết hôm nay mỗi người bình đẳng đi tới một bước dài, nàng là bình dân gặp chuyện gì, phản ứng đầu tiên là muốn nhờ mối quan hệ giúp đỡ, hay là trực tiếp cho cơ quan tư pháp làm việc theo quy định? hình dạng của xã hội dao động lên xuống tùy theo giá trị trung bình của những ý tưởng này.

- Ta một năm có thể mở mấy trăm cuộc họp trong chính phủ Hoa Hạ, cố gắng nói cho họ rằng các ngươi phải thanh liêm, nhưng những cuộc họp đó không thể thật sự đánh bại đồng thuận xoay chuyển trong lòng người. Đồng thuận trong tiềm thức của toàn xã hội là do văn hóa quyết định.

Hai người quẹo qua phố dài ở phía trước, lại từ một chỗ quảng trường yên tĩnh vòng ra ngoài, bên cạnh có con sông nhỏ, thuyền qua chạy qua phản chiếu nước sông lấp lánh.

Hai người yên lặng đi một lúc, Tây Qua nói:

- Hèn gì chàng kêu Trúc Ký viết mấy thứ kia.

Ninh Nghị nở nụ cười phức tạp mà mệt mỏi:

- Chỉ có văn hóa mới thâm nhập tiềm thức. Muốn mỗi người bình đảng thì nàng phải cho trong cuộc sống của họ tràn ngập câu chuyện về bình đẳng. Chúng ta phải nói cho người khác tội ác trên đời này, thúc đẩy bọn họ thảo luận hoàng đế ngu ngốc vô năng. Đương nhiên, về tổng thể thì không đơn giản như vậy, nhưng cái này chiếm phần lớn. Chúng ta có thể kéo xã hội này tiến lên một bước, mỗi bước phải đặt nên móng vững chắc trong lòng họ, đi vững một bước rồi mới đi tiếp bước sau, nếu không thì mặc cho nàng đi bao nhiêu bước cũng sẽ bị bọn họ kéo lại.

- Lão Ngưu Đầu của Trần Thiện Quân có thể mang lại nhiều kinh nghiệm về bình đẳng, thí dụ như ban đầu hắn thô bạo chia đồng ruộng là vì nhờ có lính của chúng ta áp trận cho hắn, nếu không có vật khổng lồ như Hoa Hạ quân làm điều kiện tiên quyết thì sao? Phải chăng sẽ mất nhiều thời gian hơn, làm ra dư luận càng tốt hơn? Hắn gầy dựng Lão Ngưu Đầu hai năm, lúc đầu nói bình đẳng với người ta, đến khi gặp đủ loại vấn đề, hắn không ngừng bổ sung thêm vào lý luận và cách nói của mình. Mặc kệ hắn có vượt qua được hay không, những cái hắn làm đều sẽ trở thành tảng đá làm nền cho con đường tương lai.

- Nhưng nếu kêu ta làm thì A Qua à, nàng nhìn cao ta quá, ta cũng không vượt qua nổi, bởi vì ta sợ hãi tiềm thức trong lòng mỗi người. Nếu mình đi nhanh quá, họ sẽ níu giữ mình, thậm chí trong tình huống mình không biết sẽ bị họ giết.

Tây Qua vươn tay vuốt phẳng chân mày của hẳn:

- Chàng suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy.

Ninh Nghị cười nói:

- Nên mới nói không phải ta chưa từng gặp, mà là đã thấy rồi.

- Trong câu chuyện của chàng, muốn thực hiện đại đồng sợ là phải chờ thêm mấy trăm năm nhỉ?

- Sợ là còn...

- Sẽ khiêu chiến tiếp chứ? Đến lúc ấy là bộ dạng gì?

- Chuyện về sau không thấy rõ được.

- Biên câu chuyện cũng không biết biên cho đầy đủ.

- Nên mới nói là thấy thật sự, không phải ta nói lung tung theo mình thích. Nàng không tin thì thôi.

- Chàng nói có sức thuyết phục như vậy, tất nhiên là ta tin rồi.

Ninh Nghị nhìn nàng, Tây Qua chớp mắt to ngập nước nhìn lại. - Bỏ đi, mà lúc nãy nàng nói Phong trào Tự cường rất là thế nào?

- Thì là gớm thôi.

Hai người vừa nói vừa cười đi tới trước, đến một ngã rẽ thì lại sáng đèn đuốc, có người qua lại. Tây Qua đột nhiên nhìn thấy ai đó, kéo Ninh Nghị lén lút đi tới trước. Hai phu thê núp trong một ngõ nhỏ, thò đầu ra ngoài rình ngó. Ninh Nghị dựa lên vai thê tử, nhíu mày hỏi:

- Ai vậy?

- Một người xấu trong thành, chàng nhìn lão nhân kia kìa, tên là Quan Sơn Hải, mang theo một nữ nhân... . ôi nhìn kìa .. . mấy ngày nay lão thường nói xấu chúng ta trên trang báo.

Ninh Nghị bĩu môi:

- Nàng vừa phải thôi, không biết sĩ diện à? Trong Thành Đô thành đang có hàng nghìn, hàng vạn người xấu, ta mở cổng thả họ đi vào, không có một người đáng lọt vào mắt ta. Nàng kéo ta rình ngó lão, lỡ để lão biết thì có thể phét lác cả đời. Đi thôi, nhìn lão một lâu thêm một phút nào cũng làm ta thấy mất mặt.

Tây Qua phất tay đánh hắn:

- Không phải! Chiều nay Ninh Ky nhờ Hầu Nguyên Ngung điều tra lão già, có người nhắc một câu với ta, không biết vì nguyên nhân gì. Giờ tình cờ gặp, lão già này đắc tội nhi tử của ta.

Ninh Nghị cau mày, dựa sát lưng nàng nhìn ra ngoài kỹ hơn:

- Hửm? Thôi đủ rồi, gì mà đắc tội, nhìn vóc dáng của lão nhân kia, nếu thật sự đắc tội thì Lão Nhị đã xé xác ra thành mấy miếng rồi. Mà khoan, nàng cảm thấy Lão Nhị sẽ làm vậy chứ?

Tây Qua đáp:

- Không biết nữa, Tiểu Ky khá ngoan. - Ây, thôi, một lão già chơi gái có gì hay mà xem, quay về kêu người tra là được. Đi thôi.

- Không thể tra, là ta huấn luyện Tiểu Ky, bây giờ hắn lợi hại lắm. Hắn lén nhờ Tiểu Hầu, chàng mà làm to chuyện là hắn biết bị lộ, không chừng trách chúng ta suốt ngày giám thị hắn.

- Nàng nói cũng có lý, hắn biết lén tìm người là cố ý tránh giám thị của chúng ta, hiển nhiên có mưu đồ gì đó. Hay là phái ai đó đi theo hắn thật?

Ninh Nghị vừa nói vừa quan sát kỹ bên ngoài, sau đó cảm thấy làm như vậy hơi mất thân phận:

- Đi thôi, nàng cũng có nhìn ra cái gì đâu.

- Ta nửa đêm đi làm thịt lão, nhìn liền biết không phải người tốt.

- Nàng không thể làm vậy, đi nào.

- Đừng kéo, ta...

Xoetl

Bên kia có ánh trăng chiếu xuống, Quan Sơn Hải mang theo nữ nhân vào trạch viện rộng lớn, còn hai phu thê đứng trong hẻm nhỏ vắng vẻ cáu kỉnh trừng nhau.

- Có ai như chàng không, ở ngoài đường xé y phục của nữ nhân của mình, bị người ta nhìn thấy thì chàng thích lắm hả?

- Đã bảo là đi rồi mà, tướng công như thiên thần của nàng đã nói đến thế mà nàng nghe tai này ra tai kia. Chỉ là một lão già, đợi lát nữa ta kêu người bắt lão về rưới nước ớt lên... .

Tây Qua giơ hai tay đánh hắn, Ninh Nghị cũng giơ tay đánh trả, hai người vung tay như bánh xe đánh nhau trong hẻm tối, vừa đánh vừa đi về hướng nhà mình.

Đêm nay đốm lửa sáng lấp lánh, cảm xúc ủ rũ của Tây Qua vì chuyện Lão Ngưu Đầu bị Ninh Nghị “tự biên tự diễn xen vào” làm vơi bớt nỗi sầu. Sau khi trở về, hai phu thê mỗi người xem một số thứ khác. Có người đưa mật báo cho Tây Qua, tin báo về tình hình Lão Ngưu Đầu của Lạc Ninh đã đến.

Một đường gập ghềnh đi đến đây, không ai biết Lão Ngưu Đầu có thể kiên trì tiếp được không. Nhưng đối với Ninh Nghị thì mọi thứ ở Thành Đô hiện nay đều quan trọng, như hắn đã nói lúc đi dạo, có hàng nghìn, hàng vạn kẻ địch đang lao vào thành. Thoạt nhìn Hoa Hạ quân ứng phó cứng ngắc, nhưng đang ngầm tiến hành vô số công việc khác.

Tây Qua nhớ lại tất cả chuyện trượng phu đã nói, mặc dù nghe như mơ giữa ban ngày, nhưng nàng biết hắn đã nói ra thì đều là mục đích. Nàng cầm giấy bút, do dự một chút mới bắt đầu viết xuống bốn chữ “XX tự cường”. Nàng thật sự không muốn viết hai chữ đầu kia, Ninh Nghị ác quá, việc nghiêm túc như vậy mà cũng tự biên tự diễn ra được.

Sau “XX tự cường” là “Duy Tân biến pháp”, “Quân phiệt cũ”, “Quân phiệt mới”..v.v. Tây Qua dựa vào hồi ức viết ra những thứ này, nàng liên tục suy nghĩ về “thế giới kia” mà Ninh Nghị đã nói.

Đây là bước đường mà hắn nhìn thấy ư? Con đường này thật sự dài dằng dặc và khó khăn đến thế sao? Vì hắn không dám mơ tưởng đến thành công nên mới mặc kệ Lão Ngưu Đầu chia rẽ? Mới xem mọi thăm dò là thí nghiệm?

Khuất nhục và thăm dò hơn một trăm năm, không ngừng tìm đường, không ngừng thất bại, rồi lại không ngừng tổng kết kinh nghiệm và thay đổi tuyến đường, chưa từng xuất hiện một phút nào là chính xác tuyệt đối. Nếu nàng ở trong thế giới như vậy thì sẽ có cảm nhận như thế nào nhỉ? Là hăng hái hay tuyệt vọng?

Nàng nhớ năm đó ở giữa đường Hàng Châu nghe Ninh Nghị nói ra ngôn luận bình đảng thì cảm xúc kích động dâng trào. Khi hắn giết vua tạo phản, trong lòng của nàng nghĩ rằng mình cách ngày đó không quá xa. Mười mấy năm trôi qua, mỗi ngày nàng đều cảm nhận rõ ràng Trần Khê của mình lấy thước đo trăm năm, nghìn năm để định nghĩa thành công của sự nghiệp này.

Đời người quá ngắn ngủi.
Bình Luận (0)
Comment