Chương 1283: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 15
Chương 1283: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 15Chương 1283: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 15
- Sau đó thế nào?
- Sau đó hả, người Đông Doanh bị đánh bại.
-A...
Ninh Nghị cười huơ tay:
- Sau khi người Đông Doanh bị đánh bại, đừng quên còn phe xấu là phương Tây. Truy nguyên học của bọn họ đã phát triển đến độ cao khó với tới, Hoa Hạ thì .. . Nho gia lịch sử ba nghìn năm sót lại, suy yếu một trăm năm yếu ớt khiến mình tụt lại phía sau họ một khoảng cách rất xa về truy nguyên học. Như lúc trước đã nói, mình lạc hậu là sẽ ăn đòn, người ta mỗi ngày lảng vãng trước cửa nhà, uy hiếp mình, bắt phải nhường ra ích này lợi kia.
- Nhưng lúc ấy bên phía chúng ta có ý chí kiên cường vượt qua tất cả, có sức mạnh tinh thần đoàn kết toàn bộ Trung Hoa. Đến lúc ấy dù nàng còn đói bụng, tay cầm chiếc bánh bao cuối cùng cũng sẽ nhường cho chiến hữu ăn, nàng hãy tưởng tượng lúc ấy xuất hiện quân đội như vậy. Truy nguyên học của phương Tây tiên tiến hơn chúng ta hiện tại cỡ một trăm năm, máy bằng sắt bay trên trời, xe chiến bằng sắt thép chạy dưới đất, bọn họ ném một quả bom đủ để nổ banh nguyên con phố.
- Hoa Hạ. .. bùng nổ chiến tranh với đất nước mạnh nhất của phương Tây.
Ninh Nghị nhìn trời đêm, hơi tạm dừng.
Tây Qua nhíu mày hỏi:
- Thua hả?
- Không, đó là lần cuối cùng của loài người trong lịch sử nhân loại dùng sức mạnh tinh thần cứng rắn san bằng chênh lệch lạch trời vật chất, bọn họ đánh lùi phương Tây. Đến lúc ấy, Hoa Hạ chịu đòn một trăm hai mươi năm mới lần đầu tiên được nhiều nước phương Tây chú trọng, chiếm được không gian phát triển yên ổn.
Hai người đi tới trước, nắm tay nhau đung đưa.
Tây Qua cười hỏi: - Tiếp theo là thống nhất thiên hạ, thiên thu muôn đời?
Ninh Nghị bật cười:
- Tiếp theo ư, tiếp đó bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ trải qua quá nhiều khuất nhục, bị đánh hơn một trăm năm, mãi đến lúc ấy họ rốt cuộc tìm được một biện pháp. Bọn họ nhìn thấy giáo dục và cách tân cho từng người, khiến mỗi người đều trở nên cao thượng, quan tâm người khác thì có thể thực hiện sự tích vĩ đại như vậy. A Qua, nếu như là là nàng thì nàng sẽ làm thế nào?
Tây Qua nhìn hắn.
- Bọn họ sẽ tiếp tục đào sâu hơn, bọn họ dùng ý chí tinh thần san bằng cơ sở vật chất. Khi vật chất không đủ, họ sẽ hoàn thành lột xác tinh thần cho toàn xã hội trước, bước qua chướng ngại vật chất, đi vào điểm cuối cùng là xã hội đại đồng.
- Lột xác tinh thần, sao làm được?
- Thông qua giáo dục trên lớp và thực tiễn.
Trong một lúc Tây Qua còn chưa thể hiểu thấu những điều này.
Ninh Nghị nhìn phía trước, mở miệng nói:
- Cuối cùng bọn họ cho ra một kế luận, trong tinh thần thiếu thốn cơ sở vật chất thì loài người khó mà vượt qua lạch trời về tinh thần. Muốn đạt đến đại đồng mà mỗi người bình đẳng, tinh thần của mỗi người đều vô cùng cao thượng thì đầu tiên bọn họ phải sáng tạo cơ sở về vật chất, giáo dục, văn hóa.
Ninh Nghị nói đến đây thì ngừng lại.
Tây Qua nghĩ một lúc, hỏi:
- Tỉnh thần cao thượng liên quan gì đến vật chất? - Giống như lúc ta no bụng sẽ chọn đi làm chút chuyện tốt, sẽ muốn làm người tốt. Còn khi ta đói thì hơn phân nửa không có tâm tư làm người tốt.
- Vậy có khác gì nghèo thì gian giàu thành bụt chứ? Người tốt kiểu này liệu có xứng đáng gọi là tốt không?
- Cái gì là người tốt thật sự đây A Qua? Nơi nào có người tốt thật? Người thì vẫn là người, có dục vọng, có điểm yếu, là dục vọng sản sinh nhu cầu, là nhu cầu thúc đẩy sáng tạo ra thế giới ngày nay. Chẳng qua mọi người đều sinh hoạt trong thế đạo này, một số dục vọng tổn thương người khác thì chúng ta sẽ nói đây là sai, có dục vọng hữu ích với đa số người thì chúng ta gọi nó là lý tưởng. Mình lười biếng chỉ biết ăn ngủ, nhưng trong lòng muốn làm quan, đây là dục vọng. Mình cố gắng học tập tiến tới, muốn làm quan, đây là lý tưởng.
Hắn cười nói:
- Tuy rằng vật chất không thể khiến người biến thành tốt thật, nhưng vật chất có thể giải quyết một phần vấn đề, có thể giải quyết được thì tính là tốt. Giáo dục cũng có thể giải quyết một phần của vấn đề, vậy là giáo dục có ích. Tiếp theo họ vứt bỏ văn hóa hơn ba nghìn năm, muốn xây dựng văn hóa của mình, mỗi thứ đều là giải quyết một phần vấn đề. Đợi khi làm tốt mọi thứ, đến một ngày nào đó có lẽ bọn họ sẽ có tư cách khiêu chiến mục tiêu cuối cùng kia.
Tây Qua ngập ngừng hỏi:
- Còn lần khiêu chiến trước thì sao? Bọn họ làm thế nào đi đến kết luận này? Bọn họ khiêu chiến thế nào?
Hắn vuốt tóc nàng:
- A Qua, truyện thì chỉ là truyện, vấn đề chủ yếu là trong những giai đoạn ta nhìn thấy, trung tâm quy luật thật sự chủ đạo xuất hiện mỗi lần biến cách là cái gì. Từ Phong trào Tự cường đến Duy Tân biến pháp, quân phiệt cũ, quân phiệt mới, từ chính phủ tinh anh đến chính phủ nhân dân, trung tâm giữa những thứ này là gì?
Hắn tạm dừng một lúc:
- Trung tâm giữa chúng có tên là đồng thuận xã hội, hoặc nên nói là tiềm thức đám đông.
- Đồng thuận xã hội không phải loại nổi ở mặt ngoài, mà là gom mọi người trong xã hội này thành một khối, người đọc sách có lẽ nhiều chút, càng nhiều người làm quan, ít nông dân cực khổ hơn. Bỏ cái nhìn của họ với thế giới vào sau đó tính ra giá trị bình quân, đây là hình dạng quyết định một xã hội.
- Đương nhiên, lúc đầu người thường không đọc sách chiếm tỷ lệ rất nhỏ, càng tiến lên trước thì sức nặng của họ rất nặng. Chúng ta nói ba trăm năm Mãn Thanh đột nhiên bị đánh, mọi người sẽ bắt đầu suy nghĩ làm cách nào? Lúc này đề xuất Phong trào Tự cường, mọi người sẽ nghĩ có lý à, đám đông chấp nhận sự biến đổi này.
- Tiếp tục bị đánh, chứng minh biến đổi chưa nhiều, tính ý tưởng của mọi người vào, chưa chấp nhận đủ nên có Duy Tân biến pháp. Lúc này mà nàng nói chúng ta không cần hoàng đế thì không thể hình thành đồng thuận xã hội.
- Chỉ khi nào bọn họ tiếp tục bị đánh, không cần hoàng đế mới trở thành đồng thuận xã hội. Rồi thì quân phiệt cũ trở thành đồng thuận, quân phiệt cần học lý niệm và kỹ thuật của bên ngoài, dần dà cũng trở thành đồng thuận. Hệ thống văn hóa của chúng ta rõ ràng khác hẳn với truy nguyên học, sau khi ăn đòn lâu sẽ chậm rãi cắt bỏ hệ thống văn hóa này, thành đồng thuận. Sau khi thành lập chính phủ tinh anh, người nổi bật mở mắt nhìn thế giới đi làm quan, lúc ấy đồng thuận xã hội cho rằng như vậy là được rồi, nên họ không ngừng gom lợi, cũng trở thành một loại đồng thuận.
- Chờ đến khi gã mập chính thể tinh anh không cử động nổi nữa, dân chúng lầm than, mọi người có đồng thuận là muốn ưu tú hơn, thanh liêm hơn, nghiêm khắc với bản thân hơn. Đồng thuận xã hội như vậy mới càng ảnh hưởng sâu sắc đến một đám người, trong lòng họ công nhận những ý tưởng này mới làm ra những chuyện đó được, mới có thể trong tình huống bị đói vẫn nhường chiếc bánh bao cho người khác. Đây là đồng thuận xã hội trải qua khuất nhục một trăm năm rốt cuộc đúc kết ra, là thứ mà mọi người từ tận đáy lòng cảm thấy nên như vậy.
- Một trăm hai mươi năm, kẻ địch rốt cuộc bị đánh bại, không còn giặc bên ngoài, đồng thuận dựa theo quán tính còn đang kéo dài, nhưng lúc này mọi người vẫn chưa có nhiều đồ ăn. Nàng đói bụng, trước mặt có chiếc bánh bao, nàng sẽ nhường cho đồng bạn hay mang về cho con mình ở nhà?
- Khi câu hỏi như vậy rơi xuống hàng tỷ người thì nàng sẽ phát hiện lúc khổ nhất, mọi người cảm thấy cần có “cao thượng” này, khi tình huống khá hơn thì một số người cảm thấy nó không còn cần thiết. Nếu muốn giữ sự cao thượng này thì phải làm sao đây? Thông qua vật chất, giáo dục, văn hóa tốt hơn nữa để bù đắp một phần có lẽ sẽ làm được.
- A Qua, hôm nay nàng đừng quản đám nông dân bên ngoài, nàng chỉ cần nhìn các thư sinh, quan viên bên cạnh nàng, những học sinh của ta, rồi nàng hãy nghĩ đồng thuận xã hội của ngày nay là gì? Mỗi người bình đẳng ư? Da số người trong xã hội này thậm chí còn chưa hình thành đồng thuận với ý tưởng “muốn cho người làm nông biết chữ”. Thậm chí không cần nhận thực chung như hoàng đế, ta đã tiến lên trước mấy bước rồi, càng đừng nói dến đồng thuận như là .... Lão Ngưu Đầu.
- Không có đồng thuận đó thì Trần Thiện Quân không thể thật sự đào tạo ra quan viên như vậy. Giống như xây dựng pháp viện trong Hoa Hạ quân, chúng ta quy định ra điều lệ, nghiêm túc thực thi, khiến mỗi người làm việc dưới quy định đó. Trong xã hội xảy ra vấn đề, mặc kệ nàng là người giàu hay nghèo thì đều đối mặt điều như nhau, cố gắng làm bình đẳng một chút, nhưng đồng thuận xã hội nằm ở đâu? Nhóm người nghèo xem không hiểu quy định nghiêm khắc đó, bọn họ hướng tới là quan thanh thiên phán án, bởi vậy dù có tam lệnh ngũ thân* không ngừng mở lớp giáo dục, tổ chấp pháp lưu động bên ngoài có nhiều lúc không kiềm được xung động muốn làm quan thanh thiên, vứt bỏ điều lệ, hoặc là xử lý nghiêm hoặc tha cho.
(*) Ra lệnh ba lần, nhắc nhở năm lần, nghĩa là căn dặn nhiều lần.
Tây Qua lẩm bẩm:
- Có thấy phán sai đâu.
Ninh Nghị cười nói:
- Đúng là không tệ lắm, dù sao cần lần mò, quen dần.