Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1287 - Chương 1287: Trong Bông Giấu Cẩm Tú Kiếm Và Đao 19

Chương 1287: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 19 Chương 1287: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 19Chương 1287: Trong bông giấu cẩm tú kiếm và đao 19

Một góc khác trong thành, đám người Lư Hiếu Luân xin Tây Qua cho chức vụ mà không được bắt đầu cầm danh thiếp của lão nhân Lư Lục Đồng đi thăm viếng các hào kiệt khác.

Bọn họ lại sắp nhấc lên một làn sóng nhỏ.

Trong lúc bọn họ ra ngoài thì ở Nghênh Tân quán cách chỗ Tây Qua không xa, An Tích Phúc và Phương Thư Thường vừa đi dạo ven sông vừa trò chuyện. An Tích Phúc nói một số điều nhìn thấy ở phương Bắc, Phương Thư Thường cũng nói về phát triển của Tây Nam. Trong khoảng thời gian xưa kia, hai người xem như cùng tạo phản dưới trướng Thánh Công, nhưng An Tích Phúc là tướng lĩnh Tân Hưng phụ trách chấp hành quân pháp dưới tay Phương Bách Hoa, Phương Thư Thường thì là đệ tử của Bá Đao, hai người không quá thân, nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, dù chỉ là quen biết bình thường cũng thành xúc động khắc sâu.

Huống chi Tây Nam lần này dành sẵn nhiều chỗ tốt cho đất Tấn, An Tích Phúc không cần luôn cảnh giác làm việc. Thiên hạ hiện nay quần hùng nổi lên, nhưng hỏi ai có thể theo kịp bước chân của Hắc Kỳ, ở nhiều lúc có thể hợp tác một lần thì trừ Quang Vũ quân của Lương Sơn ra chỉ có đất Tấn do Lâu Thư Uyển quản lý.

Thế đạo này là như thế, phải có đủ thực lực, thái độ cứng rắn mới có thể ít vắt óc nghĩ âm mưu quỷ kế.

Hai người nói đến chuyện Phương Tịch tạo phản lúc mười mấy năm trước, rồi lại đề cập trận tan tác, hủy diệt lớn, nói tới cái chết của Phương Bách Hoa. An Tích Phúc nói “Không Tước Minh Vương Kiếm” Vương Thượng Thư ở phía Bắc hiện nay, Phương Thư Thường nói một số chuyện mà Ninh Nghị làm. Lẽ ra trong này tồn tại nhiều ân oán, nhưng bị cơn sóng lớn mười mấy năm gột rửa khiến tất cả chẳng còn đáng để so đo, sự hủy diệt của Phương Tịch đã sớm định sẵn, cái chết của một số người xét cho cùng thì không thể cứu lại.

Trò chuyện một lúc có nhắc đến Ninh Nghị, An Tích Phúc nói:

- Trong Thành Đô thành nhìn như thái bình, trên thực tế mạch nước ngầm dâng lên, các phương không yên. Không giấu gì ngươi, hiện giờ bên chúng ta đã nhận được đủ cách nói, bảo là có người định quấy rối, sẽ có người tiến hành ám sát trước lúc bắt đầu đại hội gì đó của các ngươi, nếu tình huống có gì không ổn là nhiều người sẽ theo lên ngay. Bên các ngươi ứng đối quá tiêu cực, ta mà viết thư gửi về phỏng chừng nữ tướng sẽ mắng chửi Ninh tiên sinh vô năng.

An Tích Phúc quản quân pháp nhiều năm, trên mặt luôn không có biểu cảm, chỉ khi nói đến chuyện Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị với Phương Thư Thường thì mới lộ ra chút nụ cười. Hai người này có thù giết cha, nhưng hiện giờ rất nhiều người nói họ có gian dfu với nhau. An Tích Phúc ngẫu nhiên nhớ lại lời nhục mạ Ninh Nghị của Lâu Thư Uyển sẽ cảm thấy buồn cười.

Phương Thư Thường bật cười nói:

- Các ngươi lạ nước lạ cái mà nhận tin đó ở đâu vậy?

- Từ đâu không quan trọng, hiện giờ các phương liên hệ, lôi kéo nhau, khá nhiều người muốn kết bằng hữu với đất Tấn. Kẻ nói lời này chưa chắc dám làm thật, nhưng nếu khắp nơi đều lưu truyền tin tức như vậy thì tất nhiên có người dám hành động. Lẽ nào bên các ngươi thật sự muốn để sự tình tích lũy tiếp ư? Có lẽ những lời nói hôm nay chỉ là thăm dò, nhưng dần dà họ thấy các ngươi không có phản ứng thì sẽ biến thành sự thật, làm liều đánh giết một phen, rồi các ngươi có thể mở hội được nữa không?

Phương Thư Thường cười nói:

- Với tính cách của Ninh tiên sinh năm xưa ở trong thành Hàng Châu đều có thể làm chuyện như thế thì đâu thể nào không có chuẩn bị? Ta không thể nói ra chỉ tiết cụ thể, chủ yếu là chiến sự ở các nơi mới tạm dừng, người chưa tới đông đủ. Bên chúng ta thì quân đoàn Bảy còn ở bên ngoài, qua vài ngày mới vào. Còn bên Đàm Châu nữa, cũng cần thời gian. Trần Phàm đại khái phải chờ thêm mười ngày, nửa tháng mới chạy tới được.

Phương Thư Thường nói rồi vỗ vai An Tích Phúc:

- Phải rồi, năm xưa ngươi và Trần Phàm thân thiết, đã nhiều năm không gặp, đến lúc đó có thể tâm sự chuyện cũ với nhau, sắp gặp được rồi.

- Trần Phàm à.

An Tích Phúc nhắc đến cái tên này thì cũng nở nụ cười:

- Năm ấy ta mang theo sổ sách lên Bắc, vốn tưởng có thể gặp lại nhưng không ngờ nhiều năm trôi qua. Mà hắn cuối cùng vẫn ở bên Thiến Nhi tỷ đúng không?

Phương Thư Thường cười phá lên. Mặt trời vàng rực, đều có đi vào sân thoạt nhìn tầm thường kỳ thực căng thẳng, tập hợp danh sách theo dõi một ngày mới và thông tin đáng ngờ hỏi thăm được.

Trong thành thị tụ tập hàng nghìn, vạn người đang trình diễn đủ kiểu hí kịch cuộc đời, vô số người kiềm chế nỗi lòng, chờ đợi khoảnh khắc sự tình bắt đầu xung đột và bùng nổ.

Hôm sau là ngày hai mươi ba tháng sáu, Ninh Ky mang theo thuốc trị thương trộn lần hương liệu đặc biệt đi hiện trường đại hội tỷ võ để giao dịch. Thế giới của hắn không lớn, nhưng đối với thiếu niên mười bốn tuổi thì vẫn có đủ vui buồn giận ghét không thua gì sóng gió thiên hạ.

Lần đầu tiên giao dịch với phần tử phạm tội, trong lòng Ninh Ky hơi căng thẳng, thầm đặt ra nhiều dự án khác nhau.

Nhưng trên thực tế, quá trình giao dịch không phức tạp, sau khi xong chuyện tổng kết lại cho ra kết luận chủ yếu không đủ chính chắn là: Hắn là thiên tài!

Giờ Mùi ngày hai mươi ba tháng sáu, buổi chiều sân đấu mới mở cửa không lâu thì nam nhân vạm vỡ tên là Hoàng Sơn đã xuất hiện ở ngoài rìa, lén lút phát ra tiếng huýt gió hấp dẫn chú ý từ phía bên kia. Ninh Ky theo thường lệ mặt không cảm xúc đứng lên, đi vào phòng nghỉ nhỏ lấy một cái bọc ra vác lên vai, đi ra ngoài sân. Hai người gặp nhau trong con hẻm ở kế bên sân đấu võ, tuy là hẻm kế bên nhưng không ẩn khuất.

Lúc Hoàng Sơn đến đây hơi do dự hỏi:

- Long tiểu ca, tìm một nơi như vậy...

Ninh Ky cau mày không vui hỏi:

- Ngươi có ý kiến gì?

- Chuyện này không thể tìm nơi kín đáo hơn được à?

Ninh Ky nhìn hắn: - Đây là chỗ của ta, có gì mà sợ. Ngươi mang tiền đến chưa?

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nét mặt xa cách. Tuy mười mấy năm nay bản lĩnh mà hắn thực tiễn nhiều nhất là làm quân y và theo tiểu đội chém giết trên chiến trường, nhưng từ nhỏ hắn đã tiếp xúc với đủ hạng người. Dù ít làm chuyện đàm phán giao thiệp, gài hàng người ta, hắn lại có lý luận khá phong phú.

Lúc trước phụ thân giảng bài cho huynh trưởng từng nói, khi đàm phán giao thiệp với người khác thì điều quan trọng nhất kéo người ta vào tiết tấu của mình, diễn kịch với người ngoài thì điều quan trọng là dưới bất kỳ tình huống nào đều đụng chuyện không sợ, vai diễn tốt nhất là bệnh thần kinh, tự đại ngông cuồng, chỉ nghe tiếng nói của mình chứ không thèm quan tâm ý nghĩ của ai, làm rối nhịp của người khác rồi thì ngươi làm cái gì đều là đúng.

Huynh trưởng không giỏi về mặt này, thường đóng vai quân tử hiền hòa, không có tính đột phá. Còn mình thì rất khác biệt, tâm trạng bình tĩnh, không sợ chút nào . .. hắn thầm trấn an mình như vậy. Đương nhiên, sự thật là Ninh Ky cũng chẳng sợ gì, chủ yếu là nam nhân vạm vỡ phía đối diện võ nghệ không cao, dù đánh thật thì hắn không cần sử dụng đến đao thứ ba.

Đây là lần đầu tiên hắn kết hợp lý luận với thực tiễn.

Nhưng nam nhân nhìn dáng vẻ đương nhiên của Ninh Ky thì tin thật, sờ soạng trên người và trả lời:

- Đương nhiên có mang theo tiền.

- Có thì móc ra đi, còn chờ cái gì? Trong quân có tuần tra canh gác, ngươi càng lo lắng thì người ta càng chú ý ngươi kỹ hơn. Còn lề mề nữa là ta đi đây.

- Này, cho ngươi.

Nam nhân lấy một nén bạc ra khỏi ngực áo, bù đủ sáu điếu tiền còn lại cho Ninh Ky. Hắn còn muốn nói thêm điều gì, Ninh Ky đã thuận tay nhận lấy, yên lòng kiềm nén không cười ra tiến, ném cái bọc vào người đối phương, rồi mới nâng nén bạc trong tay ước lượng, dùng tay áo lau.

- Có đủ sáu điếu tiền không? - Đủ chứ, ta đã cân trước khi đến, mà...

- Đủ rồi, cứ coi như ngươi đưa đủ sáu điếu tiền. Bộ dạng lề mề như ngươi mà cũng xưng là cao thủ võ lâm, vào quân đội sẽ bị đánh chết ngay! Sợ cái gì, trong Hoa Hạ quân không chỉ mình ta làm việc này.

- Hả? Còn có người người khác ư?

Lúc trước thiếu niên nói việc phạm kỷ luật này vô cùng nguy hiểm, thúc giục đưa thêm tiền, bây giờ hắn thốt ra câu này khiến nam nhân tên Hoàng Sơn cảm giác bị lừa dối.

Thiếu niên tên Long Ngạo Thiên lườm hắn:

- Có gì lạ lắm à? Muốn sao hả? Dù ta có nói thì chắc gì ngươi tìm được người khác giao dịch?

Thiếu niên lau nén bạc bằng ngực áo, sau đó bỏ vào túi tiền mới yên lòng:

- Được rồi, ngươi mua đồ của Long Ngạo Thiên này thì tính là bằng hữu, về sau gặp chuyện gì cứ đến tìm ta. Ta làm quân y, quen biết nhiều người. Nhưng ta cảnh cáo ngươi không được nói oang oang ra, cấp trên tra nghiêm, một số việc chỉ có thể làm lén.

Hắn nói những lời này bằng điệu bộ vênh váo lưu manh, sau đó trở lại vẻ mặt không cảm xúc xoay người đi trở về.

Hoàng Sơn đuổi theo, hỏi với bộ dạng không tin nổi:

- Trong Hoa Hạ quân. .. cũng toàn như vậy à?

Ninh Ky dừng lại, chớp mắt, nghiêng đầu nhìn đối phương:

- Chẳng lẽ bên các ngươi không phải thế?

- Cũng có, nhưng ta cảm thấy...

- Đồ khờ! Đi đây, đừng theo ta. Ninh Ky đút hai tay vào túi, bình tĩnh quay về hội trường, khi đi vào một buồng vệ sinh mới cười phá lên.

Mình thật là lợi hại, toàn quá trình dắt mũi đồ ngốc kia. Thế này thì Trịnh Thất Mệnh thúc thúc còn dám nói mình không phải thiên tài nữa không!

Ninh Ky ở trong nhà vệ sinh một lúc, sau đó bình ổn tâm tình trở lại mặt đơ, quay về hội trường, ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment