Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1288 - Chương 1288: Tiểu Gián Điệp Long Ngao Thiên

Chương 1288: Tiểu gián điệp Long Ngao Thiên Chương 1288: Tiểu gián điệp Long Ngao ThiênChương 1288: Tiểu gián điệp Long Ngao Thiên

Trong lòng Ninh Ky tính toán bước tiếp theo: Chỉ cần thuốc trị thương ở chỗ bọn họ thì mình có thể tùy thời tùy chỗ dắt chó tìm ra họ. Hay là đêm nay đi nghe trộm luôn cho nóng? Mà khoan, cần giám sát bên chó hoàng già trẻ nữa, không thể tập trung cái này đánh mất cái khác. Dự mưu, thậm chí là hành động ám sát mỗi ngày đều diễn ra trong Thành Đô thành, trong quân đã chuẩn bị trước, sẽ không để xảy ra chuyện, hơn nữa bên chó hoang không có võ nghệ, dễ nghe lén hơn. Còn bên kẻ xấu xa thì ... không chắc có cao thủ hay không, không cần thiết một mình mạo hiểm.

Ninh Ky suy nghĩ một lúc, nhìn qua đuôi mắt thấy một bóng dáng đến gần, liên tục cười nói với người khác “người mình, là người mình”.

Ninh Ky nhăn mặt, chờ người kia cười ngồi xuống bên cạnh mới nói khẽ qua kẽ răng:

- Ngươi mới mua đồ của ta xong, sợ người khác không biết à?

- Không phải, Long tiểu ca, chúng ta đều là người mình rồi, ngươi xem, đó là lão đại của ta, nhớ chứ?

Ninh Ky quay đầu nhìn trên đài, một trong hai người tỷ võ có dáng người cao lớn, tóc hói, là tên hói mà hắn từng nhìn từ xa vào ngày đầu tiên gặp mặt. Lúc ấy hắn chỉ có thể dựa vào bước đi và hô hấp xác định đối phương đã luyện nội công, bây giờ nhìn kỹ mới xác nhận võ chân của người này mạnh mẽ cứng rắn, đã tập chiêu thức của mấy nhà, tay đánh ra “Thường Thị Phá Sơn Thủ”, đây là một chi của Phá Sơn Thủ. Mấy chiêu của “Suất Bi Thủ” cũng khiến Ninh Ky thấy quen mắt, vi có một chiêu dễ thấy tên là “Phiên Thiên Ấn”.

- Đây là lão đại của ta, tên là Hoàng Kiếm Phi, người giang hồ tặng cho ngoại hiệu là Phá Sơn Viên. Nhìn công phu này đi, Long tiểu ca thấy sao?

Tên hói mặt mũi bặm trợn mà có cái tên nghe ngầu thế ư.

Ninh Ky chống một bên mặt, tên này luyện nội công nên có tính dẻo nhiều, có sức bền, ngoại công thì thiên hướng chiêu số cương mãnh, nhìn khá mãn nhãn, nhưng bởi vì không thể có đủ cương nhu, tập trung vào nội công quá mức và cạn kiệt tinh lực nên mới bị hói. Bên phụ thân luyện Phá Lục Đạo, nếu không có Hồng Đề di... phi phi!

Ninh Ky phun nước miếng xuống đất, ngừng suy nghĩ trong óc. Thứ đầu hói này sao có thể đánh đồng với phụ thân chứ, ngâm lại thật khiến người khó chịu. Hoàng Sơn ở bên cạnh nghỉ hoặc hỏi:

- Sao vậy? Võ nghệ của đại ca ta...

- Võ nghệ cao đến đâu, tới lúc bị thương vẫn phải nằm dưới đất nghe theo ta.

- Nhưng đại ca của ta võ nghệ cao cường. Long tiểu ca, ngươi ở lâu trong Hoa Hạ quân, từng gặp cao thủ, không biết có bao nhiêu người mạnh hơn đại ca của ta?

- Ngươi nhìn ta có giống như biết võ nghệ không? Đại ca của ngươi hói đầu thì ghê gớm lắm sao? Ta biết dùng súng kíp, sử dụng hỏa lôi, ta mà xách một cây súng tới bắn cái đoàng, ném một quả lôi nổ cái bùm chết đại ca ngươi luôn bây giờ.

Hoàng Sơn trợn mắt há hốc mồm:

-AI

Ninh Ky nhìn quanh:

- Lúc giao dịch thì lề mề, kéo dài thời gian, mới giao dịch xong đã chạy tới làm phiền ta, xảy ra chuyện gì thì ngươi có gánh nổi không? Hay ngươi thật ra thuộc đội quân pháp? Ngươi không sợ chết à? Thuốc đâu, cất chỗ nào rồi, trả đây, không bán cho ngươi nữa.

- Long tiểu ca, tiểu ca ơi, ta lỡ sơ ý...

Hoàng Sơn bây giờ mới hiểu ra, xua tay nói:

- Ta sai rồi, ta có lỗi, ta đi liền đây, ngươi đừng giận, ta đi liền ....

Hoàng Sơn vừa rối rít nói vừa xoay người rời đi, nhưng đã yên lòng. Xem thái độ của thằng nhóc này thì chắc không phải là bẫy của Hoa Hạ quân, nếu không thì có cơ hội như thế lẽ ra họ đã cố gắng đặt bay.

Trong Hoàng Sơn thành thật, đôn hậu nhưng ở xứ lạ thì tự nhiên hắn phải giữ cảnh giác cơ bản. Sau khi tiếp xúc thêm một lần, hắn thấy đối phương không có gì đáng ngờ mới yên lòng, ra khỏi hội trường chạm mặt với đồng bạn gầy chờ sẵn, kể lại toàn quá tình. Không lâu sau, “Phá Sơn Viên” Hoàng Kiếm Phi thắng tỷ võ hôm nay thương nghị với hai người rồi mới đi về.

Nhóm người họ Hoàng ở trong một sân phía đông tòa thành, lý do chọn khu vực này là vì gần tường thành, xảy ra chuyện gì thì chạy đường này là nhanh nhất. Bọn họ là gia tướng của một gia đình giàu có gần Bảo Khang thuộc Hồ Bắc, nói là gia tướng chứ thật ra không khác gì gia nô. Huyện thành nơi ấy gần vùng núi, ở giữa Thần Nông Giá và núi Võ Đang, toàn là vùng núi. Địa chủ lớn sở hữu nơi này tên là Hoàng Nam Trung, nghe nói thuộc dòng dõi thư hương nhưng thật ra hay qua lại với lục lâm.

Giống như Bá Đao là thổ ti ở đất Miêu, trên vùng núi kéo dài khu vực giao giới Thần Nông Giá và núi Võ Đang nếu không có vũ lực cá nhân đủ mạnh thì khó mà đứng vững gót chân. Hoàng gia sinh sản mấy đời tại đây, thường huấn luyện nông dân thành đoàn nhân dân có chút năng lực vũ trang, người hầu trông nhà cũng là nuôi qua nhiều đời, có lòng trung thành tin tưởng được. Lúc người Nữ Chân giết qua Tương Phàn đã không có nhiều tinh lực quấy phá vùng núi xung quanh, nên thực lực của Hoàng gia còn đầy đủ.

Lần này đến Tây Nam, Hoàng gia tập hợp một thương đội hơn năm mươi người, do Hoàng Nam Trung tự mình mang đội, chọn lựa người nhà đáng tin nhất đi theo, diễn thuyết mạnh mẽ khẳng khái xong mới tới đây, mục đích là để làm ra công lao sự nghiệp chấn động người đời. Hơn năm mươi người của hắn mà đụng phải bộ đội Nữ Chân thì không còn một mẩu xương, nhưng đến Tây Nam thì hắn có ưu thế mạnh hơn xa người khác, đó là sự thuần túy của đội ngũ.

Mãi tới giây phút hiện nay, tất cả tụ nghĩa đến Tây Nam đều có thể bị lẫn hạt cát vào, nhưng đội ngũ của Hoàng Nam Trung thì không, đội của hắn xem như số ít tộc lớn xứ khác có lực lượng vũ trang khá mạnh. Lúc trước bởi vì Hoàng Nam Trung ở trong núi nên không nổi tiếng, nhưng hôm nay ở Tây Nam, tiết lộ một chút tiếng gió ra sẽ có vô số người đến lôi kéo làm quen với hắn.

Hoàng Nam Trung đến đây với hai ý tưởng.

Nếu Hoa Hạ quân thật sự mạnh đến mức không tìm được bất cứ sơ hở, hắn sẽ coi như tới đây mở rộng tầm mắt. Quần hùng thiên hạ đã nổi lên, hắn về nhà có thể phỏng theo hình thức này chính thức mở rộng lực lượng của mình. Đương nhiên, vì chứng kiến những chuyện này, hắn khiến mấy thuộc hạ giỏi võ đi trước tham gia đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ, giành được vài thứ hạng càng tốt. Nhưng đó chỉ là ý tưởng tiêu cực nhất, hắn cũng là Nho giả, hiểu rõ đại nghĩa. Nếu Hoa Hạ quân thật sự lộ ra sơ hở để cắm vào thì hơn năm mươi người Hoàng gia sẽ không tiếc mạng sống đánh ra một đòn kinh thiên động địa, vĩnh viễn khắc cái tên dũng liệt, hành động đại nghĩa của Hoàng gia vào lịch sử trong tương lai, để vô số người ghi nhớ giây phút sáng rọi anỳ.

Đám người Hoàng Nam Trung đến đây đã vài ngày, ngầm qua lại khá nhiều nhưng vô cùng cẩn thận chọn vài Đại Nho từng quen biết, nhân phẩm đáng tin để giao lưu. Trong lúc qua lại còn dính tới phe Đới Mộng Vi. Hoàng Nam Trung tạm thời chưa xác định khi nào sẽ ra tay được. Hôm nay Hoàng Kiếm Phi, Hoàng Sơn trở về, báo cho hắn biết đã mua được thuốc trị thương.

Bọn họ vốn cũng có mang theo thuốc, nhưng vì tránh gây nghi ngờ nên không mang nhiều, chuẩn bị trước số thuốc sẽ tránh cho bị chú ý. Nghe nhóm người Hoàng Sơn kể lại quá trình mua thuốc khiến hắn có hứng thú hơn. Hoàng Sơn khẽ thở dài:

- Không ngờ trong Hoa Hạ quân cũng có mấy trò này.

Không biết là hắn than thở thật hay thầm vui.

Gia chủ Hoàng Nam Trung ngồi trên ghế thái sư trong phòng bưng tách trà lên, bình tĩnh thổi nguội:

- Nơi nào có người thì đều na ná nhau, không có chỗ nào là gắn liền như một miếng sắt, vấn đề chỉ là nên tìm ra khe hở như thế nào. Hoàng Diệp, ngươi đã đi theo tiểu tử tên Long Ngạo Thiên đúng không? Một cái tên không biết trời cao đất rộng.

Người gầy tên Hoàng Diệp là người theo dõi Ninh Ky trên đường về vào hai ngày trước, hắn cười gật đầu:

- Đúng rồi, hôm trước theo hắn đến nhà, còn vào nhà của hắn. Người này không có võ nghệ, ở một mình, cái nhà xập xệ này khá lớn, ở chỗ . .. Hôm nay nghe Sơn ca kể thì chắc hắn không nghỉ ngờ gì, mỗi tội tính khí kém thật. Hoàng Nam Trung nói:

- Còn nhỏ mồ côi, thiếu giáo dục là chuyện thường. Không sợ hắn xấu tính, chỉ sợ hắn không có kẽ hở. Bây giờ đã có lần đầu mua bán thì sẽ có lần thứ hai, sau đó không phải theo ý hắn nói không. Đương nhiên, tạm thời đừng động hắn, nhớ kỹ nơi hắn ở, vào phút then chốt cần dùng. Thiếu niên này tự cho mình giỏi, hành vi vô tình bán thuốc này giúp đưa quan hệ vào trong Hoa Hạ quân, đây là thu hoạch lớn nhất hôm nay. Hoàng Sơn và Tiểu Diệp đều có công.

Hai tên gia tướng khom người cảm ơn. Hoàng Nam Trung lại hỏi thăm về cảm nhận tỷ võ Hoàng Kiếm Phi, nói chuyện một lúc. Chờ khi trời tối Hoàng Nam Trung mới ra chỗ ở, lặng lẽ đi viếng một Đại Nho đang ở trong thành tên là Lãng Quốc Hưng. Vị Đại Nho này tạm thời nổi tiếng hàng đầu trong thành, sau khi Hoàng Nam Trung đến đã được hắn dẫn tiến cho một lão nhân nổi tiếng khác tên là Dương Thiết Hoài. Người ta tôn xưng lão nhân này là “Hoài Công”, mấy ngày trước ở đầu đường biện luận với nam nữ ngu muội trong Thành Đô, bị ai đó ném đá đập vỡ đầu, hiện giờ rất nổi tiếng trong thành.

Lãng Quốc Hưng là minh hữu vững chắc của Đới Mộng Vi biết chỉ tiết của Hoàng Nam Trung, nhưng vì giữ bí mật, hắn chỉ dẫn tiến Hoàng Nam Trung đến trước mặt Dương Thiết Hoài chứ không lộ ra sự thật. Ba người ngồi tán dóc chuyện trên mây, phỏng đoán tỉ mỉ ý tưởng của Ninh Ma Đầu. Hoàng Nam Trung thuận miệng nói hắn đã mở một manh mối trong Hoa Hạ quân, hắn giấu tên của đối phương, chỉ tiết lộ mình trả tiền lót đường. Hai người kia biết rõ việc tham ô hủ bại của Vũ triều, chỉ cần nói sơ là họ ngầm hiểu.

- Nơi nào có người thì ở đó tuyệt đối không thể nào là miếng sắt vững chắc, như trước kia ta đã nói rồi, chắc chắn sẽ có hỗ hổng để chui vào.

- Chuyện bình thường, không lạ gì.

Hai Đại Nho vẻ mặt thản nhiên bình luận như trên.

“Không có sai sót nào, ta đúng là một thiên tài!”

Cũng trong đêm, Ninh Ky vừa bơi trong nước vừa hưng phấn nghĩ đi nghĩ lại.

“Hay là về sau ta vào Vũ triều làm gián điệp cho rồi, như vậy cũng vui, hi hi hi.”
Bình Luận (0)
Comment