Chương 1289: Khúc tự sự cuối hè 1
Chương 1289: Khúc tự sự cuối hè 1Chương 1289: Khúc tự sự cuối hè 1
Chó hoang già trẻ móc nối với Quan Sơn Hải, kẻ xấu đầu hói lấy được thuốc trị thương, Ninh Ky vốn cho rằng bọn họ sẽ nhanh chóng làm chuyện xấu táng tận thiên lương, kết quả là những người này giống như cùng lây bệnh “từ từ mưu đồ”, tốc độ thực hành chuyện xấu giống như rơi vào cục diện bế tắc.
Chó hoang già vui vẻ mỗi ngày tham gia bữa tiệc, chó hoang trẻ bị nhốt trong sân thẫn thờ cả ngày. Hai kẻ xấu họ Hoàng tập trung vào tham gia đại hội tỷ võ, ngẫu nhiên gọi bằng hữu, hắn nghe lén từ xa hình như là họ muốn tham gia “anh hùng tiểu hội” như trong sách viết, mà sách này là phụ thân của ta viết mà, này, các ngươi còn làm chuyện xấu không vậy?
Chớp mắt qua tháng sáu, Ninh Ky thậm chí lúc nhàm chán bám đuôi điều tra chỗ ở của nhóm người Hoàng Sơn, Hoàng Kiếm Phi. Nhưng hai nhóm kẻ địch lười biếng nhác việc, không có chút hăng hái làm chuyện phá hoại, hiệu suất đó khiến hắn câm nín, mỗi ngày cố ý xụ mặt trong sân tỷ võ sắp biến thành mặt đơ thật.
Thời gian trôi qua, chuyện trên đời đương nhiên cũng bị thúc đẩy. Đến tháng bảy, các thương nhân, Nho sinh, võ giả lặn lội đến Thành Đô càng nhiều, bầu không khí nhộn nhịp hơn nữa. Ngày càng nhiều người hô hào muốn cho Hoa Hạ quân biết tay, mấy đội công tác của Hoa Hạ quân ở xung quanh cũng lục tục đi vào thành.
Mùng hai tháng bảy, khu vực phía Nam thành thị xảy ra xung đột. Đêm khuya có cháy, lửa sáng rực cả bầu trời, tình nghi là một nhóm cướp bắt đầu gây sự. Ninh Ky chạy cực nhanh đến giúp đỡ, nhưng khi tới hiện trường hỏa hoạn thì toán cướp kia hoặc là bị giết, hoặc bị bắt. Đội tuần tra của Hoa Hạ quân phản ứng siêu nhanh, có hai vị “đại hiệp võ lâm” ngoan cố chống cự đã bị lính tuần phố đánh chết.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, được bình ổn càng nhanh, nhưng sau đó lan ra gợn sóng không hề nhỏ. Đêm mùng ba, Ninh Ky đến nhà chó hoang già nghe trộm. Văn Thọ Tân đang cùng hai đồng đạo tin cậy uống rượu tán dóc, một mặt thở dài khen hành động vĩ đại của hơn mười vị nghĩa sĩ anh dũng hôm qua bị Hoa Hạ quân vây công vẫn kiên cường chiến đấu đến chết, một mặt khen hành vi của họ là “mò rõ bố trí và hư thực của Hoa Hạ quân trong Thành Đô”, chỉ cần thăm dò rõ những trạng huống này thì sắp tới sẽ có càng nhiều nghĩa sĩ ra tay.
Hai mươi mấy ngày gần đây Ninh Ky đã nghe lời tương tự như vậy vô số lần, đã có thể kiềm nén lửa giận mà cười khẩy. Gì mà mười mấy nghĩa sĩ anh dũng bị vây công, anh dũng chiến đấu đến chết, chỉ là một đám người lục lâm tụ nghĩa gây rối, bị phát hiện liền phóng hỏa chạy trốn, sau đó bó tay chịu trói. Có hai cao thủ đụng phải binh sĩ tuần tra, hai chọi hai đấu ra sống chết. Binh sĩ tuần tra từng ở chiến trường, bên kia thì tự nghĩ mình giỏi, đúng là võ nghệ không tệ, nên binh sĩ đã thẳng tay giết hai người đó, còn mình thì cũng bị thương. Trong tình huống này nếu là một chọi một thì khó đoán thắng thua, còn hai chọi hai sẽ thành như vậy, nếu mỗi đội năm người xông lên thì phỏng chừng bên Hoa Hạ quân sẽ không bị thương. Ninh Ky nhanh chân chạy đến hiện trường biết sơ về tình hình, nhưng không ngờ mới qua một ngày đã biến thành tin đồn như thế.
- Nghe người ta nói sự tình lần này gây ra chấn động khá lớn trong Hoa Hạ quân. Lửa cháy lớn, cả thành đều hoảng, tuy nói với bên ngoài là bắt được vài người, bên Hoa Hạ quân không có tổn thất gì, nhưng sự thực là bọn họ chết năm người, bị thương mười sáu người. Trên báo đương nhiên không dám lộ ra tin này, cố gắng ra vẻ thái bình.
- Nhưng tóm lại là các nghĩa sĩ đã làm hành động vĩ đại. Đạo Nho chính thống của Vũ triều ta bất diệt, sẽ có anh hùng như vậy tre già măng mọc không ngừng. Nào, uống rượu tiếp, cạn!
- Ây, ta cảm thấy hiện giờ không cần giới hạn trong đạo Nho chính thống của Vũ triều nữa. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, thiên hạ Kiến Sóc cũng là cái quả của gieo gió gặt bão.
- Ta không thích nghe lời này, người đọc sách như chúng ta sao có thể quên đại đạo quân thần. Không lẽ ngươi là gian tặc bên Vương Cự Vân?
- Ai là gian tặc hả? Ai nói? Thái tử cũ Quân Vũ kế vị ở Giang Ninh, sau đó bỏ lại dân chúng cả thành chạy trốn, khác gì với phụ thân của hắn? Thánh Nhân nói quân thần, phụ tử, hiện giờ quân không giống quân, thần tự nhiên không giống thần, mà phụ tử bọn họ trái lại khá giống. Ngươi bàn về đạo Nho chính thống thì ta muốn biện luận với ngươi, đạo Nho của ngươi là một nhà, một họ hay là vâng theo đạo Nho mà Thánh Hiền dạy? Cái gì là đại đạo - Ngươi nói vớ vẩn trái với lề lối, uổng cho ngươi tự xưng là đọc thuộc Thánh Hiền.
- Ta chính khí đầy mình!
- Thôi mà, đừng cãi nhau. .. đừng đánh...
Bóng sáng và náo kịch trong phòng hợp thành cái bóng kỳ lạ trong đêm cuối hè. Thiếu niên thở dài, đi vào hậu viện giám thị thiếu nữ tên Khúc Long Quân.
Thời gian chảy xuôi, sự đời kéo dài, có lẽ nhiều năm sau, không khí như vậy sẽ biến thành hình ảnh thuở thiếu thời của hắn. Ánh nắng cuối hè xuyên qua ngọn cây, gió ấm cuốn lấy tiếng ve, hoặc là buổi chiều hoàng hôn khi giong tố đến, Thành Đô thành ầm ï có sức hấp dẫn đặc biệt đối với người mới ra từ chiến trường trong núi rừng như hắn.
Mọi người đánh nhau trên lôi đài, các thư sinh múa mép chỉ điểm giang sơn, mùi máu và sắt giấu trong đối lập nhìn như khắc chế, theo thời gian trôi qua, cảm giác căng thẳng chờ đợi một vài sự tình xảy ra được đẩy lên cung bậc cao hơn. Các thư sinh hoặc hiệp khách mới vào Thành Đô thành ngày càng to mồm, ngau nhiên trên lôi đài cũng sẽ xuất hiện một ít cao thủ, ngoài mặt đồn đại hiệp này, túc lão kia bày ra phong tư trong tụ hội anh hùng nào đó. Người kể chuyện của Trúc Ký cũng tâng bốc họ, thổi phồng Hoàng Nê Thủ, Ưng Trảo, Lục Thông Lão này nọ lợi hại còn hơn cả đệ nhất thiên hạ.
Trong lúc này, thiếu nữ thường mặc váy trắng ngồi trong phòng hoặc trong chòi mát cũng sẽ trở thành một phần của ký ức. Bởi vì tiến độ bên Quan Sơn Hải thong thả, không nắm chính xác hành tung của “đại công tử Ninh gia”, Khúc Long Quân chỉ đành ở trong sân suốt ngày, nơi đi duy nhất là sân nhỏ đối diện bờ sông.
Tính cách thiếu nữ yên lặng, lúc Văn Thọ Tân không ở nhà thì đầu chân mày luôn đượm nỗi sầu. Nàng thích ở một mình, không thích nha hoàn, người hầu thường đến quấy rầy. Lúc một mình nàng thường ngồi ở một tư thế qua nửa canh giờ, hoặc một canh giờ. Chỉ có một lần Ninh Ky đúng dịp gặp nàng tỉnh lại từ giấc ngủ, không biết mơ thấy gì mà mắt nàng kinh hoàng, trán ướt mồ hôi, đi chân trần xuống giường, loanh quanh như người mất hồn.
Ninh Ky không thích mấy thứ u buồn, áp lực, nhưng mỗi ngày hắn giám thị đối phương chờ khi nào bọn họ sẽ thực hành gian mưu, những ngày nặng nề đó cũng trở thành thói quen. Nhưng thời gian lâu, ngẫu nhiên sẽ xảy ra chuyện lạ. Một đêm nọ, toàn bộ lầu các nhỏ không có người ngoài, Ninh Ky ngồi trên nóc nhà nhìn sấm chớp phía chân trời.
Khúc Long Quân ở trong phòng dường như bị cái gì kinh động, nàng nhìn bốn phía, thậm chí khẽ hỏi:
- Ai đó?
Ninh Ky nhíu mày, thầm nghĩ chính mình học nghệ không tinh, chẳng lẽ làm ra tiếng động bị nàng phát hiện? Nhưng chính mình chẳng qua là ngồi yên trên nóc nhà, sao nàng phát hiện ra được?
Thiếu nữ nghỉ hoặc đi một vòng trong phòng, nhưng không tìm được gì nên đành thôi. Nàng ôm tỳ bà, tựa vào cửa sổ đàn một khúc hướng về mây sấm ở phía xa.
Không lâu sau, Văn Thọ Tân say khướt trở về, lên lầu khen ngợi tài đàn của Khúc Long Quân rồi nói:
- Vị đại công tử của Ninh gia hành tung mơ hồ, khó mà thăm dò trước hành trình được. Ta và nhóm Sơn Công âm thầm thương nghị, gần đây trong Thành Đô thành thế cục căng thẳng, sẽ có một đợt nạn lớn nên trong Hoa Hạ quân đặc biệt khẩn trương, bây giờ mà đến gần hắn dễ dẫn tới cảnh giác. Nữ nhi, ngươi phải chuẩn bị tinh thần thả dây dài, nếu lần này tụ nghĩa trong Thành Đô không thành công, chung quy để Hắc Kỳ qua được ải này thì ngươi cũng sẽ không khó tìm cơ hội khác đến gần cao tầng Hoa Hạ quân.
Khúc Long Quân nói:
- Nữ nhi đều nghe theo phụ thân.
Văn Thọ Tân nói:
- Đây cũng là nghĩ cho an nguy của ngươi. Hãy nhìn sấm chớp ở phương xa đi, nó giống như thế cục Thành Đô ngày nay, không lâu nữa sẽ ập đến. Hắc Kỳ quân đang tích lũy âm mưu xấu xa, không biết sẽ có bao nhiêu nghĩa sĩ chết trong loạn lớn này. Hành động vĩ đại, Long Quân, sắp tới ngươi sẽ được nhìn thấy hành động anh dũng phóng khoáng không thua gì năm xưa, năm mà...
Hoàng Sơn do dự một chút, hơi khó tìm ra thí dụ, cuối cùng nói:
- Không thua gì ... Châu Đồng hành thích Niêm Hãn!
Đồ ngốc!
Đúng là giông tố sắp kéo đến rồi, Ninh Ky thở dài đi xuống lầu, về nhà.