Đưa tầm mắt quay về Thành Đô, buổi chiều, Tây Qua sửa sang hành trang xong xuôi, mang theo một đội thân vệ, chuẩn bị lên ngựa rời khỏi Nghênh Tân Lộ.
Ninh Nghị tiễn nàng một đoạn:
- Lần này đi qua đó nhớ bảo trọng.
Tây Qua nắm tay trượng phu, vẻ mặt hơi khó xử nói:
- Ta đi rồi chàng cũng bảo trọng, ta cứ cảm thấy có một số người sắp không kiềm chế được. Hay là kêu Hồng Đề tỷ tỷ lại đây...
Ninh Nghị cười nói:
- Bên này có nhiều người như vậy, lại có Trần Phàm âm thầm theo dõi, đừng lề mề như thế. Nàng di rồi bọn họ càng dễ rơi vào hố, đừng lo, mấy tên tôm tép thì làm được gì ra hồn. Nam nhân của nàng dày dạn kinh nghiệm, kẻ nào đến đều phải chết.
Tây Qua do dự một chút, cuối cùng bật cười:
- Dù gì là Huyết Thủ Nhân Đồ uy chấn thiên hạ mà.
Ninh Nghị vỗ nhẹ nàng:
- Được rồi, đừng ba hoa nữa, nàng cứ gióng trống khua chiêng ra khỏi thành là được.
Hai người lần thứ hai dặn nhau giữ sức khỏe, Tây Qua mang theo thân vệ cưỡi ngựa đi về phía cửa Tây Thành Đô. Trên đường đi, nàng có thể cảm nhận những ánh mắt bất thường nhìn chăm chú vào mình.
Cùng lúc đó, lão nhân Lư Lục Đồng đang làm khách quý quan trọng nhất ngồi dự một buổi tụ hội. Trong sân có một số võ giả trẻ tuổi so tài với nhau, còn ông ta thì cùng vài tiền bối võ lâm bên cạnh chỉ điểm. - Điều quan trọng nhất của võ công là nên giao lưu như vậy. Nói tới thì năm Kiến Sóc, Trung Nguyên bị chiếm đóng cũng tương đối xúc tiến bắc quyền nam truyền, ngươi xem trong bộ quyền của hai vị này có dấu vết nam bắc rõ rệt. Theo lão phu thấy, được như vậy càng tốt, chứng minh có giao lưu, nhưng rõ ràng quá thì không hay, đó là vì giao lưu chưa đủ.
Tuy ông ta lớn tuổi nhưng cũng vì vậy mà có nhiều kiến thức, mọi người gật gù khen khi nghe ông ta chỉ điểm. Hai võ giả trẻ được chỉ điểm càng hân hoan, cảm thấy nghe một câu của những tiền bối võ lâm này còn hơn tự tập ở nhà mười năm.
Hội trường của đại hội tỷ võ, nhi tử của Lư Lục Đồng là Lư Hiếu Luân dùng Hoàng Nê Thủ đánh gãy một phần của đối thủ. Lúc trọng tài tuyên bố hắn thắng rồi, hắn còn buông lời khiêu khích đối phương.
Lư Hiếu Luân nhìn người nọ ôm chân gãy lăn lộn, hắn cười khẩy nói:
- Bày đặt nhảy hả, bây giờ còn nhảy nữa không?
Đại phu trẻ nhảy lên đài chữa chân cho người bệnh đẩy Lư Hiếu Luân ra, mặt lạnh tanh khó chịu nói:
- Đừng cản đường, ngươi đã thắng.
- Ôi, vết thương này của hắn không chữa khỏi được đâu, đừng tốn công, què rồi!
- Tránh ra.
Đại phu trẻ ngồi xổm xuống, quen thuộc cấp cứu. Khóe mắt Lư Hiếu Luân nhích nhẹ, hắn quanh năm suốt tháng đánh gãy xương người ta, cũng là cao thủ chữa trị. Đại phu trẻ này thủ pháp thành thạo, không chừng thật sự có thể chữa cho đối phương gần như lành hẳn. Đại phu trẻ tuổi như vậy có khả năng cao là Hoa Hạ quân từ chiến trường xuống, nghĩ vậy, hắn thấy khuôn mặt lạnh của quân nhân này trở nên gai mắt.
Giống như cái đám quên ơn phụ nghĩa Bá Đao ngày hôm đó vậy, mắt cao hơn đầu!
Sau khi trọng tài tuyên bố bên thắng, Lư Hiếu Luân xuống lôi đài, đi về phía đại phu và người bệnh đang được cứu chữa. Hắn đứng một bên hỏi:
- Bạn nhỏ, từng lên chiến trường rồi à?
Trên mặt đại phu trẻ dính chút vết máu, ánh mắt chuyên chú, hoàn toàn phướt lờ hắn. Lư Hiếu Luân bước qua, tùy ý huơ chân định lén kéo trật cái chân gãy của người kia.
Lư Hiếu Luân mới tùy ý nhấc chân lên thì tay của đại phu nhỏ không hiểu sao đã giơ ngang ấn đùi của hắn, sức mạnh không lớn nhưng đè lại cẳng chân chưa ra sức của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, sau lưng Lư Hiếu Luân dựng đứng lông tơ.
Đại phu ngồi xổm dưới đất ngước cặp mắt lạnh băng như rắn độc lên:
- Ngươi làm gì vậy? Đi cho đàng hoàng.
Đại phu nói xong thả tay ra, lạnh lẽo rút đi như chỉ là ảo giác.
Lư Hiếu Luân đi ra hội trường, lưng áo ướt mồ hôi lạnh.
Lư Hiếu Luân đã năm mươi tuổi, thời trẻ ham hưởng lạc, thích kết bạn, tuy đi du lịch bốn phương nhưng ngẫu nhiên quen biết cho hắn mở rộng tầm mắt, võ nghệ coi như khá cao trong lục lâm hiện nay. Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, hắn thậm chí không cách nào phân biệt ra quân y trẻ kia ngăn cản hắn là nhờ trực giác hay võ nghệ.
Hắn mơ hồ cảm thấy nếu đối phương có võ, hơn nữa tay cầm vũ khí bén thì vừa rồi hắn đã bị rạch mạch máu trên đùi. Chỗ hiểm đó bị người tùy tay đè lại mà hắn không kịp phản ứng, là vì võ nghệ của đối phương cao hay do hắn sơ sẩy?
Suy xét đến tuổi của đối phương, Lư Hiếu Luân cho rằng khả năng lớn nhất là mình sơ ý thôi.
Ánh sáng hoàng hôn đầu thu trải dài trên đường của Thành Đô, Lư Hiếu Luân gặp mặt một sư đệ đi theo rồi cùng đến chỗ phụ thân tham gia tụ hội ở gần đó, dọc đường đi vẫn luôn suy nghĩ về vị quân y trẻ kia. Lư Hiếu Luân đi qua vài con phố, đến một góc đường ít người qua lại, sư đệ bỗng kéo hắn lại. Lư Hiếu Luân ngước đầu nhìn phía trước, một nam nhân cao to, đầu buộc khăn trùm màu trắng xám đang nhìn họ bằng ánh mắt không phải của người lương thiện.
Nam nhân kia thân hình khôi ngô, cao hơn Lư Hiếu Luân nửa cái đầu, khớp xương hai tay thô to, trên nắm tay, khớp ngón tay đầy vết chai, hiển nhiên là người lục lâm võ công không tâm thường. Lư Hiếu Luân không để ý nhiều đến hình thể của đối phương, cả đời hắn chuyên học công phu vỡ xương, không sợ ngạnh công, trái lại công phu dùng vũ khí, thân pháp nhanh lẹ mới tạo uy hiếp cho hắn.
Lư Hiếu Luân nhìn đối phương, chắp tay hỏi:
- Các hạ là ai?
Người kia bước chân vững vàng, đung đưa nắm tay đến gần:
- Lư Hiếu Luân, truyền nhân của Lục Thông lão nhân, gần đây rêu rao sơ hở của Bá Đao trong thành. Ta đến thử võ nghệ của ngươi, xin chỉ giáo.
Dạo này Lư Hiếu Luân và phụ thân tham gia các bữa tiệc lớn, cũng chú ý cao thủ đổ về Thành Đô tham gia đại hội tỷ võ trong khoảng thời gian này, nhưng hắn không có ấn tượng gì với người trước mắt. Thái độ của đối phương ung dung, chớp mắt đã đến trước mặt, hai tay giang rộng, thân hình kia rất có khí thế cắn trời nuốt đất.
Lư Hiếu Luân lao lên.
Cánh tay hai người cứng rắn đấm vào nhau trong không trung.
Lư Hiếu Luân cảm giác cánh tay đau nhức, hắn khép hai tay lại, dùng công phu ưng trảo chộp về phía cánh tay trái của đối phương, nếu để hắn bắt được là sẽ bẻ gãy tay ngay. Bất chợt quyền phong xé gió đến bên cạnh hắn, nắm đấm dọc theo sườn trái móc lên. Đầu óc Lư Hiếu Luân ù đặc, cảm giác nội tạng đảo lộn, thức ăn đêm qua chực chờ phun ra, đau đớn như sóng xô lên não. Giây sau, ưng trảo của hắn không bắt được cánh tay của đối thủ, còn đối phương lùi lại một bước đấm trúng mặt hắn, sau đó túm hắn, nhấc chân xoay tròn ném hắn bay đi.
Lư Hiếu Luân kề sát mặt đường lăn xa bảy, tám trượng, bụi bặm bay mịt mù.
Sư đệ lúc trước đứng ở bên cạnh tính xông lên, nam nhân giơ nắm tay to như miệng tô đấm một phát, sư đệ ngã xuống đất xỉu. Lư Hiếu Luân nằm dưới đất phun ra bung máu, muốn bò dậy nhưng dạ dày quặn thắt, giấy giụa mãi không lên nổi.
Nam nhân còn nơng tay, nhìn hai sư huynh đệ nằm đo đất thì lắc đầu nói:
- Ấy, lại là kẻ mua danh trục tiếng.
Lư Hiếu Luân cố nén cảm giác buồn nôn, khó khăn phát ra tiếng:
-Ngươi... ngươi là...
Hắn lăn lộn ba mươi năm trong lục lâm, biết rõ mình có thể ăn đòn nhưng phải biết thân phận người đánh mình, thí dụ như bị Châu Đồng đánh, bị Lâm Tông Ngô đánh, bị Tâm Ma đánh. Không bị những người này đánh chết xem như thành tích chiến đấu tuyệt vời. Nam nhân này võ công giỏi như vậy ắt hẳn có tiếng tăm.
Dưới ánh chiều tà, nam nhân kia không trả lời, chớp mắt đã biến mất ở góc đường.
Bóng người đánh Lư Hiếu Luân đi qua mấy con phố, lúc đến bên ngoài hội trường tỷ võ vừa lúc so tài hôm nay bắt đầu kết thúc. Hắn tìm cái mũ đội vào, yên lặng đứng trước tấm biển tuyên truyền đặt ở ven đường, ngắm lý lịch và sự tích của các vị “cao thủ”, tính toán võ nghệ của họ ra sao. Hắn cũng hy vọng từ trong này nhìn ra chút dấu vết liên quan sức mạnh của Hoa Hạ quân, hoặc hy vongj có thể tra ra võ nghệ của Tâm Ma cao cường đến cỡ nào.
Trong khoảng thời gian này, hắn mấy phen cẩn thận tìm đồng bạn đáng tin, vốn tưởng người Lư gia được thổi phồng như lãnh tụ lục lâm, lại có chút xích mích với Bá Đao phải ghê gớm lắm, nào ngờ đánh một trận thì ra là chuột nhắt.
Hắn nhìn đoàn người đi ra hội trường, ánh mắt hơi phức tạp. Cả đời hắn luyện quyền, yêu võ đến si mê, nếu có thể thì hắn cũng muốn tham gia cao thủ tranh phong như thế này, tìm hiểu hư thực của võ giả trong thiên hạ. Nhưng không sao, lần này là Tả tướng Thiết Ngạn tự mình tới cửa xin gặp, mời hắn rời núi. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Một ít thú vui nhỏ bé đành tạm gác lại.
Vương Tượng Phật thầm nghĩ như thế.
Hắn nhìn một lúc rồi đi tới trước, rời khỏi con phố này.
Ven đường, đại phu trẻ mua một cái đầu heo xách trong tay đang đi về nhà, lướt qua vai Vương Tượng Phật.