Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1292 - Chương 1292: Khúc Tự Sự Cuối Hè 4

Chương 1292: Khúc tự sự cuối hè 4 Chương 1292: Khúc tự sự cuối hè 4Chương 1292: Khúc tự sự cuối hè 4

Bữa tối ăn xong, mọi người ngồi trong sân tán dóc thêm một lúc. Ninh Ky nói chuyện với anh trai, chị dâu nhiều nhất. Hôm nay Sơ Nhất mới từ Trương Thôn đến, nàng tới Thành Đô có hai việc chính. Một là ngày mai là lễ Thất Tịch*, nàng đến sớm để chơi lễ với Ninh Hi.

(*) Ngày mùng 7 tháng 7 là lễ Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau, dành cho những cặp tình nhân. Thường sẽ ước nguyện vào giấy treo lên cây (có thể là cây tre).

Thứ hai là sinh nhật mười bốn tuổi của Ninh Ky, ngày chính xác là mười ba tháng bảy, chỉ còn vài ngày nữa. Sơ Nhất tiện đường mang đống quà được mẫu thân, mấy vị di nương, đệ đệ, muội muội trong nhà, một số bạn bè nhờ chuyển giao giúp.

Sơ Nhất cười nói:

- Không thể đưa cho đệ ngay hôm nay được, chờ tới ngày sinh thần đi.

Nhắc đến sinh nhật của Ninh Ky thì mọi người đều biết.

Lúc đám người ngồi trên ghế trong sân, Ninh Nghị nhớ lại chuyện lúc đứa con trai thứ hai chào đời:

- Nói đến thì lão nhị chào đời ngày mười ba tháng bảy, lúc ấy chưa lấy được tên hay. Đến ngày hai mươi tháng bảy, được tin Ngô Khất Mãi xuất binh xuôi Nam rồi lên bắc, mãi tới đi đánh xong Biện Lương, đủ thứ việc chồng chất lại với nhau. Sau khi giết hoàng đế mới có thời gian chọn tên cho hắn là Ky. Giết vua tạo phản là việc ky của cả thiên hạ, đương nhiên cũng có ý là hy vọng đừng làm ra những việc ngốc như thế nữa.

Ninh Nghị ở bên ngày nhớ về quá khứ, Ninh Ky ở bên kia nghiêm túc đếm số, thảo luận với anh trai và chị dâu:

- Ngày mười ba tháng bảy, ngày hai mươi tháng bảy, hưm, vậy là ta mới qua đầu thất là người Nữ Chân đã đánh tới à.

Ánh đèn vàng chập chờn soi sáng sân. Mọi người, bao gồm Ninh Nghị đều im lặng, sự yên tĩnh đột nhiên này như giá rét ập đến.

Sau đó là mấy bàn tay vỗ vào đầu Ninh Ky. - Nói vớ vẩn gì vậy!

- Có biết dùng từ không hả?!

- Ngươi mới là đầu thất ấy, đầu thất ...

Vẻ mặt Ninh Ky hoang mang, do dự đáp lại:

- Hai mươi trừ mười ba đúng là đầu thất của ta mà.

Hắn không hiểu vì sao bị đánh đòn, có đếm sai đâu?

Thời gian tụ hội ấm áp mà thú vị, nhưng đám người đều bận việc, sau đó giải tán.

Ninh Ky về nhà, tiếp tục rèn luyện võ nghệ dựa theo cảm ngộ hôm nay, hắn không đi giám thị chó hoang nhỏ. Hôm sau là Thất Tịch, cũng là lúc các nữ nhân làm thủ công dâng lên trăng mong có nhân duyên. Còn với nam nhân thì tiết mục chính là tế bái sao Khôi, khẩn cầu công danh. Hoa Hạ quân tổ chức nhiều hoạt động vào ngày này, náo nhiệt nhất chắc là hoạt động ưu đãi giảm giá mấy cuốn sách chỉ định cuộc thi bán trong chợ sách.

Thí dụ như giảm giá cuốn “Nguyên lý truy nguyên” phiên bản quý được in ấn tỉnh mỹ bằng giá sách in thô bình thường, chỉ là chất lượng giấy đã khiến người động lòng rồi. Bởi vì hôm qua mới tuyên bố các chỉ tiết quy tắc cuộc thi, hôm nay nhiều sĩ tử đến tìm mua, mỗi chỗ bán sách đều đông nghẹt người. Các Đại Nho, người nổi tiếng thì ở trên trà lâu gần đó họp mặt, đau buồn mắng chửi. Có người hô to đây là dương mưu của Hoa Hạ quân, mục đích là chia rẽ mọi người, hô hào tất cả phải đoàn kết.

Người tự đến mua sách đa số là sĩ tử nhà nghèo, có người mua được sách rồi cúi đầu chạy mất, cũng có người hiên ngang không quan tâm chỉ trích của đám Đại Nho. Đến chiều hôm nay, dần xuất hiện nhiều tình huống “mua hộ” cho người không tiện ra mặt. Hoa Hạ quân không cấm, giới hạn mỗi người được mua hai bộ, dùng một bộ, còn dư một bộ có thể lén bán cho người khác.

Tình huống gà bay chó sủa và náo nhiệt ngày lễ. Ngày này, Ninh Ky đang làm việc trong hội trường đại hội tỷ võ nghe tiếng bàn tán về bên ngoài. Có thư sinh đánh lộn tập thể trên con phố gần đó, khiến khán giả, võ giả xem tỷ võ trong hội trường đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt, sau khi trở về thì chép miệng nói trường hợp lộn xôn, tiếc là Hoa Hạ quân đến sớm quá, không có người chết.

Mấy ngày sau đó, hướng gió trong thành thường xao động mà hỗn loạn như vậy. Đối với Ninh Ky thì cảm nhận sâu nhất là về người dự thi trong đại hội đã lên cấp gần hết, võ giả có nội công, võ nghệ không tầm thường dần tăng nhiều.

Bên ngoài, sau một, hai tháng tụ tập và làm quen, các nhân vật lãnh tụ của văn nhân, võ giả thông qua trận tụ hội lớn này đánh ra tiếng tăm. Đám người có mục đích giống nhau dần nhận ra đồng bạn, hội hợp lại với nhau.

Trong này có Nho sinh muốn áp đảo Hoa Hạ quân về mặt học vấn, bọn họ quang minh chính đại lộ mặt. Một số văn sĩ trong lòng có ý tưởng cấp tiến, cảnh giác cao độ với Hoa Hạ quân thì bắt đầu lặn xuống nước, lén liên lạc với người cùng chung chí hướng. Một số văn sĩ nghiêng bên này, ngả bên kia là nhàn nhã nhất. Có số ít người tiếp nhận lý niệm về tứ dân, truy nguyên, vỡ lòng của Hoa Hạ quân bắt đầu tỏ rõ phản đối đám Đại Nho, đương nhiên khó mà nói rõ trong đó có bao nhiêu người là gian tế.

Bên phía người tập võ thì mấy cao thủ nội gia rốt cuộc bày ra sự dũng mãnh áp đảo trên sân đấu, khiến Ninh Ky thích thú xem tỷ võ hơn một chút. Nhưng theo tin Hoa Hạ quân sẽ tuyển chọn nhân tài trong đại hội tỷ võ được công bố, võ giả càng cố biểu hiện nhiều hơn, thường xuất hiện sự cố đánh gãy tay chân đối thủ làm lượng công việc của Ninh Ky tăng nhiều.

€ó lúc Hoàng Sơn còn đến chào hỏi Ninh Ky, tán gấu lôi kéo làm quen. Đám người xấu này còn chưa bắt đầu làm việc đã khiến hắn thấy ghét rồi.

Ninh Ky ban ngày làm việc, buổi tối đi dạo, đi nhà Văn Thọ Tân nghe đủ loại ngôn luận kỳ cục, sau đó quan sát động tĩnh của Khúc Long Quân cả ngày bị nhốt trong nhà. Thời gian lâu, hắn phát hiện nữ nhân thật là đáng sợ. Từ khi đến Thành Đô, Khúc Long Quân này đã bị nhốt trong nhà hơn một tháng, mỗi ngày ngắm phong cảnh giống nhau vậy mà nàng không cảm thấy bức bối. Ninh Ky từ nhỏ đã chạy lung tung trong núi, đi theo cao thủ học võ, nhìn quân đội huấn luyện. Trong đám bạn thơ ấu của hắn cũng có con gái, họ đi theo nhóm Hồng Đề di nương, Qua di học võ nghệ, thường ngày giống hệt đám con trai, các nàng xuống tay rất ác, có khi đánh lộn tập thể cũng không ngán, Ninh Ky nhìn còn thấy hãi. Các cô nương này dù bị đưa vào hoang dã mà không mang theo đồ ăn gì vẫn có thể thoải mái hoạt động mười ngày, nhưng nếu họ bị nhốt trong nhà ba ngày giống như Khúc Long Quân chắc đã sớm kêu cha gọi mẹ.

Đúng là mỗi người có sở trường riêng.

Đám người xấu chỉ biết nói miệng chứ không dám hành động thật, tư duy của Ninh Ky càng phát tán, khi hắn nhìn Khúc Long Quân đã không giống lúc trước mỗi ngày muốn giết người.

Hắn từ trên chiến trường xuống dưới, lại đi người nhà của các chiến hữu qua đời, khi nghe nói đám kẻ địch muốn đến quấy rối thì hắn nghẹn một bụng tức, để hắn bắt được tội phạm là sẽ vung đao ngay. Nào ngờ giám thị một tháng, hùng tâm tráng chí của hắn sắp bị đám kẻ địch đánh tan hết. Đôi khi Khúc Long Quân thừ người ở dưới lầu, hắn ngây người ở trên lầu, cảm thấy đám người này thật là đáng buồn, vừa tức vừa thấy tội.

Cứ như thế qua giai đoạn nóng nhất mùa hè, mà thật ra cũng không quá khó chịu, đến ngày mười ba tháng bảy, nhóm Trần Phàm, anh trai và chị dâu đầu đến mừng sinh nhật cho Ninh Ky.

Buổi tối, Qua di và phụ thân bận rộn công việc cũng ghé qua, khích lệ hắn sau này học giỏi hơn, mỗi ngày hướng về phía trước. Đây là đầu thu tươi xanh của Ninh Ky tròn mười bốn tuổi.

Thời gian trôi qua từng ngày, Thành Đô xao động mặt ngoài khiến người nhìn không ra nhiều manh mối đại loạn. Rằm tháng bảy, Tết Trung Nguyên, giấy vàng và cờ trắng bay đầy trời. Ban ngày ngẫu nhiên có đồ giấy đầu trâu mặt ngựa du hành qua phố.

Khúc Long Quân đốt tiền giấy trong góc hướng Bắc của sân, cúng cho phụ thân mình nhiều năm trước chết trong tay Hoa Hạ quân.

Mỗi nơi ở đồng bằng Thành Đô cũng đang có các buổi lễ cúng lớn hoặc nhỏ. Dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, mé Bắc Mi Châu, trong doanh địa tù binh gần chỗ trú đóng của sư đoàn Một thuộc quân đoàn Năm Hoa Hạ, Hoàn Nhan Thanh Giác đứng trong hàng rào cao nhìn cảnh tượng ky binh tập kết, xuất phát ở gần đó.

- Có chuyện gì vậy? - Bên chó Hán xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chăng?

- Có người đến cứu chúng ta?

Doanh địa tù binh này không lớn, ở giữa giam giữ nhiều tù binh cấp cao được chọn lựa ra. Bọn họ biết nửa tháng sau mình sẽ bị áp đến Thành Đô tham gia nghi thức hiến phu, đây sẽ là một trong những giây phút khuất nhục nhất của tộc Nữ Chân từ bốn mươi năm qua tới nay, nhưng không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, lúc này đám huân quý và tướng lĩnh Nữ Chân có trí tuệ đánh trận nhìn ra được lần xuất chinh này của Hoa Hạ quân không bình thường, đoán là gặp tình huống ngoài ý mốn nào đó khiến tâm tư bọn họ xao động. Đương nhiên, khi họ nhìn trông giữ quanh doanh địa tự hiểu là không có cơ may chạy trốn nào, chỉ có thể mong đợi vào đại soái hoặc Cốc Thần thần cơ diệu toán nghĩ ra biện pháp tốt nào đó đến cứu họ.
Bình Luận (0)
Comment