Chương 1291: Khúc tự sự cuối hè 3
Chương 1291: Khúc tự sự cuối hè 3Chương 1291: Khúc tự sự cuối hè 3
Thân hình giao thác, quyền phong bay lượn, một đám người ở bên cạnh vây xem âm thầm giật mình. Trên thực tế, có câu gọi là quyền sợ sức trẻ, Ninh Hi, Sơ Nhất đã tròn mười tám tuổi, thân thể phát dục đầy đủ, nội lực tràn đầy bước đầu, nếu đặt hai người trong lục lâm thì cũng có một chỗ đứng.
Trong bọn họ thì Sơ Nhất là đệ tử thân truyền của Hồng Đề, vừa làm con dâu cũng làm bảo tiêu, kiếm pháp cao siêu nhất. Ninh Hi hơi không tập trung vào võ nghệ, nhưng cái nhìn đại cục tốt nhất, mỗi khi dùng côn pháp chặn đường Trần Phàm, hoặc che giấu cho hai đồng bạn tấn công. Ninh Ky thì thân pháp linh hoạt, thế công xảo quyệt giống như mưa rền gió dữ, dung hợp tránh né với nguy hiểm, trực giác chiến đấu còn cao hơn anh trai và chị dâu của mình.
Đặc biệt là ba người vây công phối hợp ăn ý, nếu đặt ở giang hồ thì dù là tông sư cũng sẽ đánh thua. Sự thật thì nhiều người lục lâm được gọi là tông sư e rằng không đỡ nổi kiếm pháp của Sơ Nhất, càng miễn bàn là ba người hợp sức lại.
- Qua vài năm nữa thì Trần Phàm đừng mơ đánh kiểu này.
- Hồi Trần Phàm mười bốn tuổi cũng không lợi hại như Tiểu Ky nhỉ?
- Thêm vài năm nữa là càng ghê gớm.
Mọi người vui vẻ nhìn, bàn tán rôm rả.
Ninh Nghị khoanh tay trước ngực nói:
- Công phu là tranh giành trong đường tơ kẽ tóc, Trần Phàm đánh nát đồ vật, ta thấy ván này tính là hắn thua.
Tây Qua ở một bên cười khẽ, nhỏ giọng giải thích với trượng phu:
- Trong ba người thì kiếm pháp của Sơ Nhất là khó giải quyết nhất, nên Trần Phàm luôn dùng lão đại, lão nhị ngăn cách nàng. Thế công của Tiểu Ky xảo quyệt, người thì trơn trượt như cá chạch. Trần Phàm thường ra trọng quyền là vì sợ bị Tiểu Kim Cương Liên Quyền quấn lấy thì không dứt ra được. Ha ha, phen này hắn phải dốc hết sức rồi. Chàng chờ xem, lát nữa người bị giải quyết đầu tiên sẽ là Tiểu Ky, tiếc là hắn kéo kệ vũ khí ra mà không có cơ hội dùng. Tây Qua mới nói xong không lâu, quả nhiên đến chiêu thứ mười lăm, Ninh Ky bắt lấy cơ hội dùng chiêu Song Phong Quán Nhĩ đánh về phía Trần Phàm. Giây sau, Trần Phàm cười lớn một tiếng chấn động màng tai Ninh Ky, quyền phong xé gió như tiếng sấm nổ đánh tới trước mặt hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Ky và Trần Phàm từng đánh nhau nhiều lần kiểu huấn luyện, nhưng đây là lần khiến hắn cảm nhận nguy hiểm và áp lực lớn nhất. Quyền kình xé gió giống như dời núi lấp biển, trong phút chốc đã đến trước mắt, trực giác bồi dưỡng trên chiến trường phát huy tín hiệu nguy hiểm, nhưng thân thể căn bản không cách nào trốn tránh.
Bùm một tiếng, giống như tiếng túi vải đột nhiên phình ra, Ninh Ky văng xa mấy trượng, lăn lông lốc dưới đất. Trần Phàm cũng chật vật né công kích của Ninh Hi và Sơ Nhất, hắn thụt lùi ra xa. Ninh Hi và Sơ Nhất ngừng tấn công, nhìn ra sau. Bên Ninh Nghị cũng hơi rung động, những người khác thì không có phản ứng quá lớn.
Tây Qua nói:
- Không sao, Trần Phàm dốc hết sức đánh rồi.
Ninh Ky nằm sấp xuống đất thật lâu mới bỗng nhiên ôm ngực ngồi dậy, tóc rối xù, đôi mắt đờ đẫn như thể đi một vòng giữa bờ vực sống chết, nhưng không thấy vết thương nghiêm trọng nào.
Bên kia, Trần Phàm phất tay:
- A, chịu thua, chết mạng già này rồi, suýt không kiềm lại được.
Phương Thư Thường cười nói:
- Thấy chưa, đã bảo là hắn không đỡ nổi ba mươi chiêu mà.
Mọi người cũng hùa theo chế nhạo Trần Phàm.
Hắn chửi:
- Vậy chứ mấy người qua đây chắn ba mươi chiêu thử xem! Hắn bước tới xem trạng huống của Ninh Ky phủi tro bụi trên người thiếu niên:
- Được rồi, không sao chứ? Trận đánh này khác với chiến trường mà.
Mọi người cười nói, Ninh Ky và Sơ Nhất đi tới cảm ơn Trần Phàm. Tuy Tây Qua chế nhạo Trần Phàm nhưng kêu Ninh Ky cũng đi qua nói tiếng cảm ơn.
- Một số người tập võ trên vách vực, luyện quyền trong dòng nước xiết, cảm nhận vi diệu ra sức trong sống chết, cái này gọi là “trộm thiên cơ”. Cú đấm này của Trần thúc đánh vừa đúng, ước chừng thật sự lấy mạng già của hắn, mấy năm sắp tới hắn không thể lại dạy ngươi như vậy nữa.
Cú đấm đó của Trần Phàm xem như ngưng tụ tài học cả đời vào một chiêu, vô cùng hung hiểm nhưng không tổn thương người khác, tuy nhiên tạo thành cảm giác áp lực, cảm ngộ giữa sống chết cho Ninh Ky là thật sự tồn tại. Phần nào là nhờ Trần Phàm nắm chắc thời cơ, nếu không phải trong khoảnh khắc bắt lấy cơ hội đánh ra cú đấm này thì hắn đã không đến mức chật vật né Ninh Hi, Sơ Nhất.
Ninh Ky nói cảm ơn xong sắc mặt còn tái nhợt, ngồi dưới đất không đứng lên nổi:
- Hi hi, lúc này suýt tưởng chết thật rồi.
Ninh Hi cười toe toét xen lời:
- Trần thúc cũng đánh ta một đấm đi.
Trần Phàm ngồi xổm dưới đất nheo mắt nói:
- Thập Tam Thái Bảo khổ luyện của ngươi chủ yếu là chịu đòn, đánh một đấm vô ích, phải luôn đánh tới khi ngươi cảm thấy mình sắp chết mới được. Hay là chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.
Ninh Hi cười nói:
- À, vậy thôi khỏi cần, chúng ta đi ăn nào.
Mọi người cười nói chuyện một lúc, Ninh Ky vẫn ngồi dưới đất nhớ lại cảm giác vừa rồi. Qua một lúc, nhóm Tây Qua, Đỗ Sát, Phương Thư Thường cũng đấu vài chiêu với Trân Phàm, Kỷ Thiến Nhi. Trước kia bọn họ quen thuộc võ nghệ, tu vi của nhau, nhưng lần này dù sao cách xa hai năm, đánh một trận mới nhanh chóng hiểu rõ tiến bộ của đối phương.
Mấy năm nay mọi người đều rèn luyện trong quân đội, vừa là huấn luyện người khác vừa là tập luyện cho mình. Trước kia dù muốn giữ riêng võ công, nhưng dưới bối cảnh chiến tranh thì họ đã biết chia sẻ. Mọi người huấn luyện hợp tác chiến trận cho tiểu đội tinh nhuệ, chải vuốt lại võ nghệ của mình, tinh giản tất cả, mấy năm trôi qua, tu vi của mỗi người đều tiến bộ hơn rồi. Nhóm người Trần Phàm, Tây Qua hiện giờ có lẽ đã không thua gì Phương Thất Phật, Lưu Đại Bưu năm xưa, thậm chí là vượt qua một chút.
Lúc bọn họ bàn luận võ nghệ thì đám người Ninh Hi xen lẫn trong đó lắng nghe, họ từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên không quá hiếm lạ.
Qua một lúc, mặt trời lặn phía Tây.
Ninh Ky nương cảm ngộ ở bên cạnh đánh mấy bộ quyền cước, mọi người mới ồn ào kéo nhau đi ăn cơm. Trong lúc ăn, cả đám thuận miệng nói về hoàn cảnh trong Thành Đô thành, ngẫu nhiên nhắc đến một vài cái tên đều khá xa lạ với Ninh Ky.
- Những người đến Thành Đô lần này có gì lợi hại lắm à? Hắn thấy đám già đọc sách đó nếu có bản lĩnh thật thì sao không bày ra sự lợi hại ở trước mặt người Nữ Chân đi? Còn những người đến tham gia lôi đài nữa, đều là nồi tròn vung méo, không ai ngó coi được cả.
Ninh Ky nhớ đến những ngày qua đến nay hai con chó hoang và đám người xấu kia còn kéo dài chưa hành động, hắn nghe mọi người trò chuyện, liếc trộm hỏi ý huynh trưởng.
Trần Phàm ở bên kia nhìn qua:
- Tiểu Ky, chó cắn người sẽ không sủa, ngươi thường hay gặp mấy người kia có lẽ là vì chúng sủa quá dữ.
Trong mắt Tây Qua chứa ý cười nói:
- Hài tử này gần đây trong lòng cất giấu chuyện gì đó, có lẽ là theo dõi mấy kẻ xấu, còn lừa chúng ta, muốn ăn một mình.
Trần Phàm nhìn Ninh Ky, có chút hứng thú hỏi:
- Thật không?
Ninh Ky trợn to mắt nói:
- Không, có đâu, ta đang làm đại phu trong đại hội tỷ võ, đương nhiên cả ngày toàn là nhìn thấy người như vậy. Một đám người nửa cười nửa không, trầm tư nhìn hắn, qua một lúc thì họ cũng không hỏi nhiều.
Phương Thư Thường nói:
- Tuy Vũ triều mục nát nhưng vẫn còn vài lão già có năng lực và cũng dám làm việc, Đới Mộng Vi xem như là một trong số đó. Đại hội Thành Đô lần này đương nhiên là nhiều người đến, nhưng mật báo có nói vài người giỏi xen lẫn vào, họ không lộ mặt, có một là Từ Nguyên Tông vốn ở Hàn Khẩu, nghe nói đến theo lời mời của Đới Mộng Vi đến đây, nhưng vẫn luôn không lộ mặt. Ngoài ra còn có Trần Vi, Vương Tượng Phật của Phúc Kiến. Tiểu Ky, nếu ngươi gặp những kẻ này thì đừng đến gần.
Ninh Ky hào hứng hỏi:
- Bọn họ lợi hại không?
- Chỉ có thể nói là đều có bản lĩnh của riêng mình. Hơn nữa chúng ta không nghe ngóng nhiều, có lẽ còn có người khác nữa. Trần thúc thúc của ngươi đến sớm cùng là để phòng bị những việc này chặt chẽ hơn. Nghe nói nhiều người còn muốn mời Lâm Ác Thiền đến, chắc tin đã gửi tới nơi rồi, nhưng không ai biết hắn có đến hay không. Ninh Ky nhíu mày hỏi:
- Lúc kháng Kim thì những người này ở đâu?
Phương Thư Thường trả lời: - Một số người tham dự kháng Kim, một số khác từ đầu tới đuôi chỉ lo thân mình, trốn trong núi. Nhưng nói đến thì những kẻ tập võ này đều có chung một chỗ yếu, ngươi đoán xem là cái gì?
Ninh Ky cau mày suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra đáp án.
Ninh Nghị ở bên kia cười nói:
- Ninh Hi, ngươi nói đi.
Ninh Hi do dự trả lời:
- Là được tâng bốc từ văn nhân?
Phương Thư Thường cười võ vai hắn.
Ninh Nghị gật đầu, nói:
- Thói trọng văn khinh võ đã kéo dài hơn hai trăm năm, người lục lâm tự có khuôn phép của riêng mình, nhưng tự định vị bản thân không cao. Châu Đồng được tôn là đệ nhất thiên hạ trong lục lâm, năm đó muốn làm quan, Tần lão đều lười gặp ông, sau này tuy đã từ chức vị Ngự Quyền Quán nhưng Thái Úy phủ vẫn có thể điều động tùy ý. Đại hiệp lợi hại đến đâu vẫn không cho rằng mình mạnh hơn người đọc sách có học vấn, nhưng cố tình đây là lại là một nghề chú trọng mặt mũi và tiếng ảo nhất.
- Trước kia người lục lâm lại đây ám sát thường là vì nghe hai, ba câu lời đồn nên đến kiếm thanh danh, đều là bè lũ ô hợp, sử dụng một số biện pháp cũ trong lục lâm. Nhưng đám người Đới Mộng Vi, Vương Cự Vân lần này sợ thật, một bên hô hào với thiên hạ, một bên chiêu hiền đãi sĩ thỉnh cầu một số người lục lâm có tiếng tăm. Thí dụ như Từ Nguyên Tông, trước kia luôn khoác lác là mình nhàn vân dã hạc, nhưng đột nhiên được Đới Mộng Vi tự tìm đến, thuyết phục bằng tình bằng lý lẽ, nghe nói lập tức xiêu lòng, không biết bây giờ đang nấp trong xó nào ở Thành Đô.
Ninh Nghị nói như vậy, đám người đều cười phá lên.
Ninh Ky ra chiều đăm chiêu gật đầu, hắn biết hiện giờ mình còn chưa đủ tư cách tham gia hành động của các thúc bá này, nên không nói nhiều.