- Mèo ơi mèo.
Đùng, Rào ràooo!
Cơn mưa lớn thoáng chốc nhấn chìm cả một vùng.
Cơn mưa đầu hạ chợt đến khiến cho người trong sân không kịp trở tay, đám nha hoàn cuống cuồng chạy thu quần áo phơi ngoài sân, màn mưa xám xịt như bao phủ cả vùng cảnh sắc ngoài viện, bên trong cánh cửa sổ đang mở, một mũi chân trắng đang đùa nghịch con mèo nằm trên mặt đất.
- Meo.
Con mèo nhỏ không chịu nằm yên nhe nanh giơ vuốt kêu lên, nhanh chóng chạy khỏi loài người ngu ngốc đó. Trên giường, Cẩm Nhi đầu quấn băng thu chân lại, chán ngán mở mắt.
Thế là con mèo nhỏ vừa chiến thắng loài người ngu ngốc nằm đó tiếp tục ngủ gật, Cẩm Nhi nhìn trong chốc lát, lại thò chân chọc nó, lần này lại nghịch cái bụng nó, mèo nhỏ quay quay cái đầu, nửa người ngồi dậy, một tí lại bị đẩy ngã ngửa ra, bàn chân trắng nõn xoa nhẹ trên bụng nó, mèo nhỏ chổng vó, phát ra những tiếng kêu thỏa mãn.
- Ai... mèo ơi mèo... ta chán quá a...
Cẩm Nhi khẽ nói, nhưng con mèo nhỏ còn đang hưởng thụ lấy mát-xa của loài người nô lệ, híp mắt không thèm để ý tới nàng.
- Vân Trúc tỷ có việc, cùng người tên Tô... Ừ, càng thân thiết với tỷ tỷ Tô gia, tiểu Thiền tuy đối với ta rất tốt, nhưng bọn họ cũng đều bận cả rồi, ta đầu quấn băng lại không thể chạy lung tung được... Ô, cái tên Ninh Nghị đó khi nào trở về...
Mưa ngoài cửa số che kín nỗi niềm của người con gái đang khẽ lẩm bẩm một mình trong phòng. Cẩm Nhi nhìn con mèo nhỏ đang thích thú dưới chân, ngửa đầu thở dài.
- Mèo ơi mèo... Giá ta giống ngươi được thì thật tốt biết bao, bị người ta giẫm lên giẫm xuống mà không hề biết tức giận, chỉ cần đùa giỡn một chút là vui rồi. Ôi, ta thật đau lòng... cũng không phải, không phải là đau lòng, nhưng mà Vân Trúc tỷ với cái kia... tỷ tỷ Tô Gia đã trở nên rất thân thiết với nhau rồi. Ngươi biết không, tỷ ấy là một đại thương gia, việc gì cũng ghi nhớ rất rõ, ta trước kia vì chuyện của Vân Trúc tỷ mà từng nặng lời với tỷ ấy, tỷ ấy sau này nhất định sẽ gây khó dễ cho ta...
- Ngươi biết không? Ta vốn dĩ... vẫn luôn muốn được gả về đây. Bởi vì được gả về đây rồi, ta sẽ có người thu nhận, cũng giống như ngươi có đúng không... nhưng càng sắp đến ngày thành thân, ta càng lo lắng hơn. Mà thành thân cũng rất kì quái. Hôm đó vốn dĩ rất vui vẻ, đột nhiên lại có đánh nhau. Ta mơ mơ màng màng tìm Ninh Nghị, sau đó thì đầu bị thương. Tiếp đến Ninh Nghị cũng ra ngoài báo thù... ta lại không thể ra ngoài. Đợi đến khi kịp phản ứng, thì chẳng còn tí không khí vui vẻ nào nữa cả. Ngươi nói xem, ta rốt cuộc là được gả tới đây hay là chưa được gả tới đây...
Thiếu nữ buồn rười rượi xoa gáy cổ:
- Trước kia nghe người xuất giá của Kim Phong lâu nói, một khi được gả đi thì là người có gia đình rồi. Tuy trước kia ta sống cùng Vân Trúc tỷ cũng coi như có gia đình, nhưng vẫn không giống như ở đây. Ta bây giờ... không cảm thấy mình đã lấy chồng, không cảm thấy mình đã trở thành một người khác. Ta cũng biết Vân Trúc tỷ cũng không biết làm thế nào, mà ta lại không dám nói rõ với tỷ ấy...
Ngọc Tử Yên hiểu, cửu ngũ chí tôn vị, hắn nhất định phải được.
Nàng biết hắn cơ quan tính toán tường tận, lại không biết chính mình sớm đã thân vùi lấp nhà tù.
Đối với h...
Đối với h...
- Trước đây ta chuyện gì cũng có thể nói với Vân Trúc tỷ...
Nàng "Ưm" một tiếng:
- Nhưng lần này, ta cũng biết Vân Trúc tỷ cũng đang lo lắng cho Ninh Nghị, ta cũng không tiện nhắc đến. Mèo ơi mèo, đây có phải là cảm giác sau khi cùng chung một chồng không? Ta và Vân Trúc tỷ đều cùng chung một người chồng rồi... Ừm, Ninh Nghị...
Nàng khẽ thở dài, ngồi dậy, nâng con mèo nhỏ lên trước mắt, nhìn nó trong chốc lát. Con mèo nhỏ mở to mắt, hai móng ngắn ngủn giương ra phía trước, không nhúc nhích, Cẩm Nhi cũng tròn mắt nhìn nó, một lát sau, nghiêng nghiêng má áp sát vào nó, nhưng cuối cùng vì sợ bị nó cào liền đem thả nó xuống. Con mèo nhỏ nhân cơ hội nhảy xuống giường, nhảy ra khỏi phòng, trong tiếng mưa rơi bên ngoài lại vọng vào những âm thanh ồn ã khác lạ.
Cẩm Nhi khẽ xao lòng, chân trần bước xuống giường, nhón chân ra mép giường lén nhìn ra ngoài, sau đó lại há hốc miệng thở hổn hển, chạy về chỗ cũ. Tiếng ồn ào trong mưa vang vọng hồi lâu, sau khi chầm chậm yên ổn lại, có người từ đầu bên kia thang lầu tiến tới, sau đó lại chuyển hướng tiến vào trong phòng.
Trên chiếc giường trong phòng, thiếu nữ quấn băng trên đầu nằm nghiêng trên đó, người hơi co lại. Trong tiết trời se lạnh, thân thể mảnh mai, thon thả với cái đầu quấn băng khiến trông càng mỏng manh hơn, hai chân để trần lộ ra ngoài.
Ninh Nghị khẽ ngồi bên mép giường, đưa tay kéo nhẹ tấm chăn ở bên cạnh, hết sức nhẹ nhàng đắp lên cho cô. Sau đó lại lặng lẽ ngồi đó nhìn cô.
Người thiếu nữ trước mặt có gương mặt xinh đẹp mê người, dưới đôi mày thanh tú là đôi mắt lanh lợi, cái mũi và đôi môi xinh đẹp, cái cằm đầy đặn. Ngay cả lúc này đây cho dù là mảnh mai nhất thì thân hình nàng vẫn vô cùng kiều diễm. Ngón tay Ninh Nghị nhẹ nhàng từ đùi nhỏ của nàng trượt lên trên, lướt qua những đường cong phập phồng ẩn hiện dưới lớp áo, cố hết sức không đánh thức người con gái đang ngủ, chỉ khi tới bả vai lại chậm rãi đi xuống, qua cánh tay, chạm vào ngón tay của nàng.
Ngón tay nhẹ nhàng kia nắm lấy. Khi Ninh Nghị nhìn về phía gương mặt Cẩm Nhi, chỉ thấy một đôi mắt đang mở to nhìn mình rồi lập tức nhắm mắt lại.
- A...
Ninh Nghị hơi nghiêng đầu.
Cẩm Nhi vẫn còn nhắm nghiền hai mắt, chỉ là phía dưới mí mắt khẽ chuyển động, một lát sau, nàng giống như con cá cảnh nhiệt đới ửng hồng hai má, lộ vẻ ngượng ngùng sau khi bị phát hiện. Lúc này Ninh Nghị mới cười cười, nàng thì cố sức ngồi dậy.
Ninh Nghị nói:
- Nàng bị thương, không nên... a...
Lời còn chưa dứt, Cẩm Nhi đã nhào tới, cằm gác lên vai hắn, ôm chặt lấy hắn. Tiếp đó Ninh Nghị cũng chỉ còn cách ôm chặt lấy nàng.
Cẩm Nhi cơ trí dũng cảm nhắm mắt lại: lúc này không cần giả vờ đang ngủ nữa rồi. Nàng tha hồ mà thỏa mãn cảm giác được hắn ôm ấp. Ninh Nghị một tay ôm lên gáy nàng, một tay vuốt ve tấm lưng nàng, tiếp đó trượt xuống, cẩn thận nhấc bổng nàng lên...
Cơ thể nàng trong chốc lát trở nên cứng nhắc, nàng cảm nhận được động tác hắn đặt nàng lên giường, tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng sau đó Ninh Nghị cũng không áp lên người nàng, mà vừa cầm tay nàng, mình thì nằm xuống bên cạnh.
- Nàng đang bị thương không nên vận động mạnh như vậy.
- Nàng đang bị thương không nên vận động mạnh như vậy.
Cẩm Nhi nằm bên cạnh hắn hồi lâu, cuối cùng mở to mắt, hạ giọng nói:
- Thực ra... vết thương của thiếp cũng sắp lành hẳn rồi.
- Ừ?
Cẩm Nhi đưa tay sờ vào tấm băng quấn trên đầu, khẽ thẹn thùng:
- Đã sắp khỏi hẳn rồi...
Ninh Nghị ngẩn người, sau đó nhịn không được cười phá lên. Cẩm Nhi mím môi lúng túng. Ninh Nghị nằm đó thả lỏng tinh thần:
- Thực ra nhìn bộ dạng quấn băng trên đầu của nàng, khiến ta nghĩ tới lúc ta vừa mới tỉnh lại...
- Ồ?
- Bị Tiết Tiến đánh, sau đó khi vừa mới tỉnh lại thấy đầu bị băng bó, sau đó lại nhớ ra mình bị đánh đúng vào lúc thành thân.
- Thiếp... thiếp không biết có phải mình bị đánh không nữa...
Cẩm Nhi nói có chút ngượng ngùng, Ninh Nghị cũng cười phá lên, hắn thì biết rất rõ.
Thế cục đêm thành thân hôm đó có chút hỗn loạn, đối với Cẩm Nhi mà nói, e có thể gọi là đao quang kiếm ảnh, sau đó lại trông thấy đổ máu. Cẩm Nhi vừa kêu vừa chạy loạn, hình như trông thấy có người đang thích sát Ninh Nghị nên định chạy qua giúp đỡ, sau đó nàng lại ngã một cú, một lát sau, khi Ninh Nghị phát hiện ra thì khắp đầu Cẩm Nhi chỉ toàn máu, thế cho nên sau khi đám thích khách bỏ chạy hết hắn liền triệu tập lực lượng đi truy sát.
Khi thầy thuốc đến khám mới biết máu trên đầu nàng toàn là máu người khác. Còn bản thân nàng tuy có bị va chạm ở đầu thật, nhưng vết thương không nặng, xuất huyết cũng không nhiều. Ninh Nghị thở phào một hơi. Lúc ấy lực lượng của đám người Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn, Giác Minh cũng đã vận dụng rồi, Kỳ Khôn cũng chuẩn bị ra tay, Ninh Nghị lập tức triệu tập mọi người thuận thế truy đuổi, tiếp theo dò la tin tức tỉ mỉ, cuối cùng mới dẫn đến vụ thảm sát ở Đào Đình. Đợi đến khi Ninh Nghị trở về thì vết thương của Cẩm Nhi đã gần khỏi rồi.
- Nhưng, Lập Hằng chàng không còn nhớ gì đến chuyện trước kia sao?
- Không nhớ chút nào.
Nghe thấy câu hỏi của Cẩm Nhi, Ninh Nghị cười đáp:
- Không nhớ ra mới tốt, chúng ta không phải là một rồi... Đúng rồi, để ta gỡ băng xuống cho?
- Không cần, trông xấu lắm. Thiếp muốn tự gỡ lúc không có chàng ở đây.
- Không cần, trông xấu lắm. Thiếp muốn tự gỡ lúc không có chàng ở đây.
Cẩm Nhi lắc lắc đầu, một hồi sau nhìn Ninh Nghị, nói:
- Kì thực thiếp có lúc nghĩ Lập Hằng trước khi mất trí nhớ sẽ như thế nào?
- Mọt sách...
Ninh Nghị nói:
- Nghe nói ở một ngõ nhỏ, chỉ biết đọc sách, lão sư cũng không thích, thơ viết cũng khó nghe, đại khái là biển cả toàn nước, tuấn mã cũng chỉ có bốn chân...
Cẩm Nhi bật cười:
- Nhưng thiếp vẫn luôn nghĩ chuyện chàng trước kia ở đâu. Chàng nghĩ xem, có thể là chàng cố ý giả bộ cái gì cũng không biết. Chàng lợi hại như thế, tài hoa như thế nhưng vẫn trốn trong cái thành Giang Ninh này... Khi đó thiếp vẫn còn là hoa khôi ở Kim Phong lâu, thiếp nhớ những sự tình khi đó, người đã từng gặp, những chuyện từng nghe, tất cả đều muốn biết về người mang tên Ninh Lập Hằng... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trước đây đúng là chưa từng nghe đến bao giờ...
Đây là tâm tư bí mật của Cẩm Nhi. Ninh Nghị nhẹ nhàng xoa đầu nàng, có lẽ nàng thật sự muốn tìm một kí ức bí mật gì đó về mình, nhưng mà Ninh Lập Hằng khi đó quả đúng là một tên mọt sách không hơn không kém, làm gì có cơ hội gặp được một hoa khôi như Nguyên Cẩm Nhi đây - cho dù là gặp, Cẩm Nhi cũng chưa chắc có bất cứ ấn tượng gì.
Hai người nằm đó, nắm tay nhau, nói những chuyện vụn vặt. Thật ra Cẩm Nhi có chút căng thẳng, không biết Ninh Nghị liệu có làm gì với nàng hay không. Trò chuyện một lúc, Ninh Nghị nói:
- Thực ra lần này ta trở về chủ yếu là lấy chút đồ rồi lại lập tức đi lên phương bắc, chắc chỉ có đêm nay thôi, ngày mai lại lập tức phải lên đường rồi.
- Vừa trở về... đã phải đi rồi sao?
Cẩm Nhi nhìn hắn, hơi có chút thất vọng.
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Dưới kia còn nhiều chuyện phải làm, phải xử lí, ta chỉ tới thăm nàng một lúc, không thể ở lại lâu được. Đợi đến lúc ăn cơm sẽ lại tới thăm nàng.
- Ừ.
Cẩm Nhi thất vọng gật đầu.
- Ta nhớ ra một chuyện, nàng nên gọi ta là tướng công mới đúng.
Ninh Nghị ngồi dậy cười nói.
Ninh Nghị ngồi dậy cười nói.
- ... Tướng công.
Cẩm Nhỉ nằm ở đó nhìn hắn, lúc này, đến ngay cả tâm tình nũng nịu cũng không có.
Ninh Nghị hôn lên sống mũi cô.
Sau khi hắn ra ngoài, Cẩm Nhi nhìn theo bóng lưng của hắn rồi cũng bò dậy theo. Trên thực tế, trong bốn người vợ hiện tại của Ninh Nghị, chỉ có nàng là người duy nhất còn là con gái, nhưng nghĩ đến Ninh Nghị chỉ có thể ở lại một đêm, tất nhiên là phải bầu bạn với đại phu nhân rồi, nghĩ vậy, trong lòng nàng có chút trống trải, nhưng cuối cùng cũng vẫn nhảy xuống giường:
- Thúy Đào! Thúy Đào! Em đang ở đâu, mau tới đây, giúp ta mang chút nước nóng tới, ta phải tháo bănggg!
Nàng nghĩ Ninh Nghị đã đi xa nên gọi to nha hoàn như vậy, trên hành lang cách một bức tường, Ninh Nghị quay đầu nhìn nhìn, nhịn không nổi bật cười. Phía trước, Tô Đàn Nhi đang ở đó chờ hắn:
- Gặp Nguyên... à, Nguyên gia muội tử rồi à?
- Ừ.
Ninh Nghị gật gật đầu.
- Nàng ấy bị thương, tâm trạng có chút không tốt, có vẻ như sợ bị thiếp bắt nạt.
Tô Đàn Nhi hé miệng cười.
- Kỳ thực nàng ấy là khá nhát gan, bảo tiểu Thiền đi bầu bạn với nàng ấy nhé.
- Vâng, chàng cũng sớm trở về, có bốn nữ nhân và một hài tử chờ đợi chàng.
Nàng ngửa mặt, ánh mắt trong veo, Ninh Nghị cũng chỉ có thể gật đầu.
Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa đi qua một hành lang, trong căn phòng trước mặt có một số người đang sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đồ lên xe ngựa. Đưa vào cửa, đầu tiên là một vài hòn đá tròn to như quả dưa hấu, Ninh Nghị cầm trên tay ước lượng, sau đó bắt đầu hỏi người bên cạnh tiến độ nghiên cứu phát triển thiết bị dẫn lửa.
Hòn đá này tên là địa lôi.
Trong cơn mưa, người người bận rộn, gói ghém nhiều thứ đồ vật chuyển lên xe ngựa.