Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Hai Năm Đầu Khởi Công

Chương 602: Hai năm đầu khởi công Chương 602: Hai năm đầu khởi công

Năm ngoái, khi Phương Thất Phật chết, Trần Phàm từng đề nghị đòi lấy pháo đất làm bằng gỗ cây du với Ninh Nghị, Ninh Nghị vẫn chưa đồng ý, cũng không phải là do rào cản kỹ thuật gì mà là bởi vì ứng phó việc người Kim xuôi nam, Tần Tự Nguyên đã chuyển giao phương pháp chế tạo pháo đất cho triều đình, một khi kỹ thuật bị tiết lộ, phía Tây Qua khai chiến với triều đình, xuất hiện đồ tốt như vậy, mình khó lòng tránh khỏi liên can.

Tới lúc này, đối với Ninh Nghị có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, đặc biệt là vị trí của Lữ Lương sơn thật sự mẫn cảm, hắn không thể không tận lực sớm đem một vài thành quả đến Lữ Lương sơn để ứng phó một vài khó khăn có khả năng sẽ đến.

Đối với những chuyện phiền phức này, hiện giờ Ninh Nghi nhận thức vẫn chưa đặc biệt rõ ràng. Hoàn cảnh và tập tục của Lữ Lương sơn có chút đặc thù, khác biệt rất lớn với Trung Nguyên, Thanh Mộc trại tồn tại là vì một mục đích chủ yếu, chính là muốn làm một trung tâm buôn lậu của hai miền nam bắc - cho dù tương lai có thể sẽ phải đối mặt với uy hiếp từ phía nam hay phía bắc - cũng vẫn chỉ một chữ "Thủ" mà thôi. Như vậy mà suy xét, các thứ như địa lôi, hỏa dược có tác dụng rất lớn.

Đương nhiên, cho dù loại địa lôi bằng đá này cũng không phải là thứ có công nghệ cao gì, nhưng cũng có khá nhiều rào cản kỹ thuật cần phải khắc phục. Đây là loại địa lôi đơn giản nhất ở đời sau: đá rỗng, bỏ thêm hỏa dược mạnh, vụn sắt và các vật liệu khác vào, cộng thêm một thiết bị đánh lửa là đã hoàn tất. Mà tình hình Ninh Nghị hiện tại miễn cưỡng cũng chỉ có đủ hỏa dược tính mạnh, còn thiết bị đánh lửa thật ra cũng chưa quen dùng, vì lúc này diêm quẹt vẫn chưa xuất hiện.

Dùng giấy nhám nhóm lửa bọc một đầu diêm, đầu khác buộc một sợi dây nhỏ. Kéo sợi dây, đốm lửa xuất hiện, địa lôi nổ. Ở hậu thế, cộng hòa nhân dân Trung Hoa thời đầu lập nước, những người dân binh chính là dùng phương pháp này để chế tạo mìn, nhưng mà ở Vũ triều lúc này, làm thế nào để đạt tới hiệu quả như vậy vẫn còn là vấn đề lớn. Cũng may thời đại này dù vẫn còn lạc hậu nhưng những nhà giả kim thuật đã từng tiếp xúc với những biến đổi hóa học trong lưu huỳnh, photpho và các chất khác, lại nghiên cứu dùng thêm đá lửa cùng với phần lớn vật dễ cháy cũng đã có thể tạm thời có được hiệu quả nổ tung, chỉ có điều tính an toàn không cao, lúc cài đặt vẫn cần phải được xử lý thật cẩn thận.

Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần có thời gian, theo yêu cầu của Ninh Nghị, mở rộng sự có mặt của đồ vật nhỏ này chung quy cũng không phải khó. Nếu lần này cần đến Lữ Lương, trước tiên hắn sẽ đem những... thứ chưa nhuần nhuyễn đến đấy, ít nhất trước hết sẽ để cho người ở Lữ Lương học được cách phá đá đã.

Ngoại trừ địa lôi, chế tạo Du mộc pháo ở phía Ninh Nghị đã đến giai đoạn tương đối nhuần nhuyễn. Ít nhất là dưới sự kiểm soát của Ninh Nghị, có một vài công nhân kiêm luôn pháo thủ đã có thể nắm giữ được bí quyết chế tạo thổ pháo và quy luật bắn pháo, trên cơ sở đó, thân Du mộc pháo đã có thể cố gắng kết hợp với sắt thép. Mà thợ thủ công bên núi Lữ Lương nghiên cứu lò cao, cũng đã tích lũy được chút ít kinh nghiệm.

Có liên quan với phát triển kỹ thuật, Ninh Nghị biết phương thức ổn thỏa nhất là dựa vào sự tiến bộ của cơ sở khoa học, nhưng với hắn, căn bản là không có thời gian để chờ đợi cơ sở khoa học, bởi vậy phòng nghiên cứu của Trúc Ký phần lớn chỉ có dựa vào phương pháp thực nghiệm nghèo nàn này.

Đầu tiên xác định các loại phương pháp thử nghiệm, phương pháp ghi chép và quy trình. Rồi sau đó chính là vô số thử nghiệm phiền phức, ghi lại các hiện tượng, rồi tổng kết quy luật. Phương pháp của Ninh Nghị trong vấn đề này là đơn giản dễ làm nhưng chỉ nhằm đạt được mục tiêu duy nhất là: phát nổ.

Dùng tất cả các phương pháp khác nhau để thử nghiệm hoặc là bốc cháy hoặc là phát nổ, chỉ cần có được tính sáng tạo độc đáo, có thể làm lại là được thưởng. Mà sau đó, tiến hành so sánh sự khác nhau giữa lý thuyết với phát nổ thực tế. Tìm ra điểm khác biệt, tổng kết quy luật, chỉ cần nhất định có thể đưa ra, giải thích đáng tin cậy, được thưởng càng nhiều hơn.

Trong thời đại này, những người được xem như nghiên cứu hóa học thật sự đều là những nhà giả kim thuật tương tự như Công Tôn Thắng, còn người được tiếp xúc với sự phát nổ phần lớn đều là thợ thủ công làm pháo hoa. Ninh Nghị liền tập hợp họ lại, đặt ra quy tắc cơ bản, ưu đãi tùy theo cấp bậc, mọi việc còn lại thì tùy vào sự tích cực của bọn họ. Nhưng điều này thật sự đóng một vai trò quan trọng, đó là những nguyên tắc cơ bản như "Tương phản", "Đầy đủ". Trong hai năm nay, lúc đầu các thợ thủ công được tuyển chọn vào Trúc Ký mặc dù có tư chất bình thường nhưng cũng đã nắm giữ được phương pháp nghiên cứu khoa học cơ bản, bao gồm sự hiện diện của các nguyên tố cơ bản khác nhau - đó là tự nhiên chứ không phải do Ninh Nghị dạy lúc đầu - họ cũng đã tự mình tích lũy sự hiểu biết riêng.

Lúc này ở Vũ triều thợ thủ công có địa vị thấp, tuy rằng Công bộ tạo tác cục cũng có nghiệp vụ hỏa khí, nhưng trong số các thợ thủ công ở đó, mặc dù cũng là tiểu quan lại nhưng cũng tuyệt đối kém hơn so với những ưu đãi mà Ninh Nghị đưa ra. Thưởng tiền vàng rất nhiều, Trúc Ký còn có thể lợi dụng mối quan hệ của Tướng phủ, đưa một vài con cháu của thợ thủ công vào trường học, đây mới chính là điều khiến người ta càng thêm đổ xô đến, thế cho nên trong xưởng chế tạo hỏa khí hiện giờ có không ít thợ thủ công thậm chí đều được Ninh Nghị lo liệu cuộc sống riêng tư.

- ... Những thứ này cần phải chú ý, kê lót cho thật kỹ, đừng để bị va chạm. Nhất định phải trông chừng thuốc nổ thật tốt cho ta, một chút lửa cũng không để xuất hiện, a Tứ, chuyện này các ngươi nhất định phải lưu ý...

Trong viện, mưa đang rơi, Ninh Nghị vừa kiểm tra những đồ vật sẽ mang đến núi Lữ Lương, dặn dò mọi người, vừa nghe thê tử ở bên kia nói về tình hình trong nhà.

- ... Trong Trúc Ký tổ chức đại hội thi đấu Ngũ Tử kỳ, gần đây số người tham gia khá nhiều, hiện giờ bọn người Nhiếp chưởng quỹ cũng tham gia góp vui rồi. Cũng sắp đến luận võ năm ngày một lần của các hộ viện, Nhiếp muội muội tổ chức việc này cũng đâu vào đấy.

- Nàng ấy có chuyện thích là tốt rồi. Về phần Nhiếp chưởng quỹ, dường như còn chưa cưới vợ, hay là muốn biểu hiện một chút ở trước mặt các cô nương?

Đàn Nhi mở miệng cười nói:

- Rất có khả năng này nha.

Đàn Nhi nhắc đến thi đấu Ngũ Tử kỳ ở Trúc Ký gần đây đã hoạt động trở lại, lúc này Trúc Ký không ngừng mở rộng, quy mô đã phát triển tới mức vô cùng to lớn. Lấy Biện Lương làm trung tâm, tổng cộng đã mở mười bốn tửu lâu - tuy rằng việc cứu giúp nạn nhân bị thiên tai khiến cho Ninh Nghị kết không ít thù, nhưng việc tích lũy mạng lưới quan hệ đối với một cửa hàng như Trúc Ký này mà nói, đã phi thường khủng bố, gần như phân đoạn nào cũng không thiếu bằng hữu và đồng bạn hợp tác, hơn nữa dựa vào năng lực của Ninh Nghị, vạch ra kế hoạch, hợp đồng ký xong, tiền vàng rót vào, cứ như vậy mà tiếp diễn, mọi việc đều suôn sẻ.

Ngoại trừ tửu lâu, Trúc Ký có gần ba mươi chiếc xe ngựa đi khắp mọi nơi, mỗi một chiếc trang bị hai người bảo tiêu, một nhân viên chào hàng, một người may vá, một người kể chuyện, có đôi khi còn có thể tăng giảm. Ngoài ra, ngoài thành còn có đại viện phụ trách nghiên cứu mọi thứ, trước mắt nhân số đạt gần ba trăm. Các xưởng chuyên chế tạo các mặt hàng như than đá, lò than, nước hoa, xà phòng thơm, nhang muỗi, nước trái cây, hợp tác với xưởng in ấn Vương gia, xưởng vải Tô thị, cửa hàng, nhân viên thiết kế, trước mắt người ở lại tòa nhà Ninh gia có rất nhiều... Tổng cộng, lúc này người làm việc cho vợ chồng Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi kỳ thật đã lên đến hơn bốn ngàn người.

Chỉ trong thời gian một hai năm đã mở rộng đến mức này. Đối với vấn đề vui chơi giải trí của con người, Ninh Nghị chưa bao giờ lơ là, các xí nghiệp văn hóa cũng từ đấy mà ra. Trên thực tế, ở nơi này quanh năm không có điện, người thường rất nghèo nàn trong vấn đề giải trí, người đời sau khó mà tưởng tượng được. Ban ngày còn đỡ một chút, đến tối, ngoại trừ việc ôm nữ nhân lên giường, gần như không có việc gì để làm. Ngay từ đầu khi người làm còn ít, Ninh Nghị đã hết sức yêu cầu bọn thủ hạ tổ chức lễ hội nửa tháng một lần, dưới trướng Trúc Ký có người kể chuyện, nghệ nhân xiếc, cũng có thể liên hệ với các cô gái thanh lâu am hiểu ca múa. Loại chuyện này cũng không khó.

Đương nhiên, các tiết mục giải trí cũng không chỉ có xem biểu diễn là xong, sau khi những võ giả ở đồi Độc Long gia nhập, Ninh Nghị lấy danh nghĩa rèn luyện thể lực tổ chức các hoạt động như luận võ, đá cầu. Mặt khác để cho thủ hạ của đám người thuyết thư tuyên truyền rộng rãi trong nội bộ những chỗ tốt của việc này, thí dụ như nói một loại song thiết quyền có một không hai của Văn Chiếu lâu, một Thối công nào đó rất cao của Vũ Yến lâu, Tăng kinh uy chấn của Hà Sóc vân vân. Lúc này Trúc Ký vẫn lấy từng tửu lâu làm trung tâm, nghị luận rất nhiều, mọi người không khỏi tò mò ai lợi hại hơn. Mà cách mỗi mười ngày nửa tháng sẽ có luận võ một lần, rồi sau đó để cho người ta giao lưu tỷ thí, ai có thành tích tốt sẽ có thưởng.

Những võ giả đến từ đồi Độc Long kia, một phần vốn là những kẻ hung ác giết người không cần suy nghĩ ở Lương Sơn. Sau khi cải tà quy chánh, tính cách ngược lại trở nên hiền hoà, đối với phần thưởng thật ra cũng không ham muốn. Nhưng các đệ tử trẻ tuổi của bọn thủ hạ mang theo vẫn có hứng thú đối với những thứ này. Còn về phương diện khác, mặc dù phần lớn người xem tỷ võ đều là công nhân Trúc Ký, nhưng trong những người này cũng có nữ tử. Thậm chí nữ tử Phàn lâu sau khi nghe nói cũng sẽ tìm cơ hội chạy tới vây xem. Thật ra đối với người tỷ thí mà nói thì việc này chính là cổ vũ lớn lao rồi.

Ninh Nghị đối với việc tỷ võ yêu cầu nghiêm khắc chỉ giới hạn ở phương diện rèn luyện thân thể, tỷ thí phân định thắng thua liền ngừng lại. Sau đó có thể tự học hỏi lẫn nhau. Bởi vì khống chế tốt cho nên những người quen biết nhau ở đồi Độc Long sau khi tỷ thí cũng không tổn thương tình cảm, lại còn làm cho những công nhân Trúc Ký càng hiểu rõ nhau hơn, trong đó còn xuất hiện một vài công nhân "Ưu tú", trong số bọn họ vốn cũng có những hung đồ Lương Sơn, những người này cũng có dạy dỗ đệ tử trẻ tuổi, hiện giờ dưới sự tuyên truyền, đại bộ phận người Trúc Ký đều biết rằng ở một lâu nào đó ai ai cũng có thể đánh nhau, ai ai cũng đều vui vẻ giúp người. Đợi đến sau khi khai xuân năm nay, khi đại bộ phận người ở kinh thành tụ tập lãnh bao tiền lì xì, Ninh Nghị còn cho Chúc Bưu và Công Tôn Thắng phía bên đại viện tỷ thí một phen, tuy rằng tỷ thí lần này phần lớn chỉ là mang tính chất biểu diễn, nhưng hai người đều là cao thủ sẽ cho mọi người được mở rộng tầm mắt.

Trong các cuộc tỷ thí, huyên náo nhất trong Trúc Ký là nơi những người luyện võ tụ tập. Phía ngoài, trận đấu Ngũ Tử kỳ đầu tiên chính là hãng vải của Đàn Nhi khai mở, đầu tiên Quyên nhi và Hạnh nhi dạy các nữ công cách chơi cờ, sau đó Tô Đàn Nhi sẽ đấu cờ với các nhân viên. Các nữ công ở đại đô này cũng không phải là người rất thông minh, bình thường cờ vây lưu hành, các nàng cũng không thắng nổi, cờ năm quân cũng khá đơn giản. Gần nhất hãng vải cũng vì thế mà tiến hành tỷ thí và chọn lựa mạnh mẽ.

Mà trong Trúc Ký, cũng đang tỷ thí chính là nguyên chủ nhân tửu lâu Vân Trúc, thậm chí còn có mấy chưởng quỹ cũng tham dự trong đó, sẵn sàng tuyển ra vài người lợi hại nhất, sau đó lại cùng với bên hãng vải tiến hành "Trận chung kết".

Lúc này Nho học còn chưa tới bước "Tồn thiên lý, diệt nhân dục", tuy rằng cũng có không ít yêu cầu đối với nữ tử, nhưng vẫn chưa đến mức liếc mắt nhìn là đã kêu vô lễ. Trong những trận đấu này, có đôi khi nam nữ vừa ý lẫn nhau, tiến hành tìm hiểu, có tình cảm tốt, cũng là chuyện bình thường. Lúc này đã có được mấy đôi, xem như là một sự việc khiến cho Đàn Nhi cao hứng. Từ năm ngoái tới giờ, mỗi khi có những chuyện tương tự như vậy, cầu hôn, trong hôn lễ hoặc là Đàn Nhi hoặc là Ninh Nghị đều sẽ đích thân xuất hiện, đưa lên lễ hỏi hoặc là đảm nhiệm người chủ hôn.

Kiểm tra những thứ muốn mang theo Lữ Lương, nói rõ những chuyện gần đây nhất, dặn dò hoạt động của "Tô Ninh" tiếp theo. Mặc dù là vừa mới về đến nhà, nhưng thời gian riêng tư cho hai vợ chồng cũng không nhiều, sau khi thu dọn đồ đạc, và sau khi nói chuyện nhà với đám người Tô Văn Định, Hạnh nhi xong, Ninh Nghị lại đi tìm Ninh Hi, đứa trẻ đã gần hai tuổi rất thích chạy lung tung. Ninh Nghị và Đàn Nhi cầm tay nhau đi dọc hành lang, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi.

- Cha, mẫu thân, đuổi, đuổi theo connn!

Giọng nói non nớt của đứa bé vang lên ở phía trước, sau đó ngã phịch trên mặt đất, Đàn Nhi kêu lên "Nè" định chạy tới, lại bị Ninh Nghị cười kéo lại:

- Con trai, ngã một chút cũng không sao.

Quả nhiên, Ninh Hi chống đỡ hai cánh tay trên mặt đất, sau đó lồm cồm bò dậy, nó vỗ vỗ tay phủi bụi đất, sau đó đưa hai tay nhỏ bé hứng lấy nước mưa bên ngoài mái hiên. Ninh Nghị và Đàn Nhi rốt cục cười đi tới, lấy khăn lụa lau sạch tay cho nó.

Chỉ một lúc sau, Vân Trúc cũng đội mưa trở lại, nàng nói nhanh việc tranh tài cờ năm quân với Ninh Nghị. Trong nháy mắt, sắc trời đã hoàng hôn, khi tới cơm chiều, cả nhà ngồi quây quần. Lúc này số người đã không ít, Đàn Nhi, Tiểu Thiền, Vân Trúc, Cẩm Nhi, Văn Định, Văn Phương... Cẩm Nhi đã tháo băng vải trên đầu xuống, nhưng bởi vì nguyên nhân cái trán bị bịt trước kia nên lúc này lại có vẻ tiều tụy, làn da trên trán đặc biệt hơi tái. Ninh Nghị lại dặn dò mọi việc sau khi rời đi một hồi, chủ yếu nhất là vấn đề trường tư thục của Ninh gia mình. Thông qua mối quan hệ của Tướng phủ, Nghiêu gia, Vương gia cơ bản đã nói xong chuyện mời thầy dạy học, các loại thủ tục kế tiếp thì phải do bọn họ lo liệu rồi.

Lúc này đây ở kinh thành, "Tô Ninh" đã là một gia đình lớn chân chính rồi. Sau bữa tối, Ninh Nghị vẫn còn tìm đám người Văn Định đến nói chuyện, bảo bọn họ đừng ức hiếp các nàng Vân Trúc, Cẩm Nhi...

...

Khi Ninh Nghị trở về trời vẫn còn mưa lớn. Nhưng trong màn đêm tòa nhà vẫn có vẻ vô cùng náo nhiệt. Sau khi Cẩm Nhi trở lại phòng, ngồi khoanh chân trên giường, hai tay chống cằm, có chút cảm giác mới mẻ, nhưng ít nhiều cũng có chút mất mát. Cảm giác mới mẻ của nàng chính là vì đây là lần đầu tiên sau khi nàng xuất giá cùng với Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, Vân Trúc tỷ vây quanh một chỗ ăn cơm. Mấy nữ tử chia sớt nhau một người đàn ông, cho dù thích hắn, cảm giác này thật sự cũng không tốt lắm nhưng cũng không còn cách nào khác. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là giữa nàng và các tỷ tỷ đã từng có hiểu lầm, hiện giờ vẫn còn có vẻ xa lạ. Do vậy tâm trạng của nàng phức tạp, trong lòng mất mát, phần lớn cũng bởi vậy mà ra.

Đương nhiên, loại cảm giác này cũng không làm cho nàng cảm thấy áp lực, vả lại đây cũng là điều hiển nhiên của hầu hết các cô gái như nàng. Nàng cố gắng làm cho mình cảm thấy nơi này không có gì mà mình không hài lòng. Đợi khi Ninh Nghị tìm đến nói vài lời với nàng, nàng phải biểu hiện là vô cùng cao hứng, rồi sau đó lại đi tìm Vân Trúc tỷ nói chuyện phiếm... Nghĩ như vậy, nàng cho là Ninh Nghị sẽ tới muộn.

Thời gian đã không còn sớm, lúc nàng muốn đi tìm Vân Trúc tỷ nói chuyện phiếm thì Ninh Nghị đã từ bên ngoài tiến vào, dọa nàng nhảy dựng. Ninh Nghị đóng cửa lại, cầm tay nàng đến bên giường, kéo nàng ngồi xuống.

- Ta mới từ bên Vân Trúc tỷ của nàng lại đây, Cẩm Nhi, sau khi cưới nàng, chúng ta vẫn chưa lần nào nói chuyện nghiêm chỉnh, ngày mai ta đi rồi, có một số việc muốn nói riêng với nàng.

Kéo cái ghế dựa ở phía trước cửa sổ cách đó không xa đến, Ninh Nghị nói với giọng điệu nghiêm túc.

Đây là muốn dạy dỗ mình - trong lòng Cẩm Nhi nghĩ như vậy, tâm trạng cũng không thấy khó chịu, thật ra nói chuyện như vậy là chuyện đương nhiên, bản thân mình làm tiểu thiếp vừa bước vào nhà, hắn sắp đi khỏi, nhất định là phải dặn dò mình một số việc. Thí dụ như không được cãi nhau với đại tỷ này, phải lấy đại cục làm trọng này vân vân. Bởi vì Ninh Nghị nghiêm túc, vì thế nàng ngoan ngoãn khép hai chân lại ngồi ở bên giường, hai tay đặt trên đầu gối, chờ nam nhân kia dạy dỗ nàng.

Ninh Nghị ngồi ở trên ghế, sau đó cảm thấy khoảng cách giữa hai người có chút xa, kéo ghế dựa lại gần chút nữa, hắn cầm hai tay Cẩm Nhi, suy nghĩ một chút, cười rộ lên:

- Thật ra, ngày mai ta sẽ phải đi rồi, bởi vì chuyện như thế này, ta biết thành thân có chút qua loa, sau đó cũng không có bao nhiêu thời gian cùng nàng, nhưng bất kể như thế nào, Cẩm Nhi, nàng qua cửa, thì đã là một trong các thê tử của ta rồi, cho nên... Đêm nay ta sẽ ở tại chỗ này cùng nàng, được không?

Cẩm Nhi mở to hai mắt, hơi lạ lẫm, nghi hoặc đối với cách xưng hô "Thê tử" hơi, mặt đã đỏ lên, đầu hơi choáng váng, nàng cảm giác dường như mình đã gật đầu nói mấy câu gì đó, nam nhân ở trước mắt cũng nói "Động phòng" và vân vân. Kế tiếp, hết thảy cũng bắt đầu trở nên có chút chóng mặt rồi.

Hai người cũng trải qua rất tốt rồi mới lên giường, hàn huyên một hồi, nhưng nói chuyện gì, Cẩm Nhi sau này cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ là hô hấp dồn dập, nàng cảm giác mình nên thả lỏng một chút, bởi vì những chuyện cần biết thật ra nàng cũng biết, nhưng trong lòng vẫn thấy căng thẳng không yên, nam nhân ôm lấy nàng, đặt nàng xuống, nàng cũng không phản kháng, thậm chí còn phối hợp, rồi lại cảm thấy động tác của mình quá vụng về. Cảm giác khá rõ rệt là quần áo trên người bị cởi đi thấy hơi lạnh, bởi vì cảm giác mát đến từ trên đùi, quần dài trên người được cởi hẳn ra. Nàng nhớ rõ trước kia bản thân cũng đã từng nghe nói qua một ít động tác, tuy rằng làm cũng có chút xấu hổ, nhưng đối với nam nhân của mình, rõ ràng lấy lòng hắn thì tốt rồi, tuy nhiên khi nhớ lại, nàng lại không nhớ mình có làm những động tác ấy hay không, cũng không biết mình đang làm cái gì, chỉ nhớ là khi trong thân thể truyền đến cảm giác đau đớn xa lạ, nhưng tâm trạng nặng nề đã không còn, chỉ cảm thấy rất yên tâm...

Đêm này thời gian giằng co rất lâu, cuối cùng nàng nhớ Ninh Nghị lau thân thể cho nàng, nàng nghĩ sẽ tự mình đi, nhưng cuối cùng nàng lại nặng nề đi ngủ.

Lúc tỉnh lại là rạng sáng, nàng ôm thân thể hắn, còn muốn ngủ, nhưng trong đầu nhớ rõ trời chưa sáng hắn sẽ rời đi rồi, cho nên muốn đứng dậy chuẩn bị nước ấm rửa mặt cho hắn. Nhưng Ninh Nghị ngăn nàng lại, không cho nàng đứng lên, nàng nhìn hắn, biết hắn sẽ rời đi một thời gian ngắn, cho nên nhìn thật lâu, cuối cùng dần dần nhắm hai mặt lại, tiến vào mộng đẹp.

...

Mưa đã tạnh, trời còn chưa sáng, cửa Ninh phủ lóe lên đèn lồng thật to. Đoàn xe đã sắp khởi hành, Ninh Nghị từ giã nhóm người Đàn Nhi, Tiểu Thiền, Vân Trúc, ôm từng người, hôn lên trán các nàng, với Ninh Hi cũng thế. Sau khi lên xe, hắn quay đầu lại nhìn về nơi sâu trong phủ kia, nhìn người nào đấy đang tiễn đưa hắn.

Nơi xa trên tiểu lâu, một nữ tử đang quấn chăn len lén ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía ngoài sân cửa chính...

- Đi thôi.

Chúc Bưu bắt chuyện với hắn, treo lên xe, thấy ánh mắt của hắn, hỏi:

- Nghĩ gì thế?

- Cảm thấy... Hơi có lỗi với một người.

- À? Có lỗi với ai?

- Ngươi đẹp trai như vậy, nói ngươi cũng không hiểu.

- Hả..

Chúc Bưu sửng sốt sau một lúc lâu, gãi gãi cổ:

- Ta đây... tiếp theo nên nói như thế nào...

- Đi thôi. Ninh Nghị cười cười:

- Khởi hành thôi, đi Lữ Lương.

- Khởi hànhhh!

Chúc Bưu hướng ra ngoài hô một câu, sau đó cười, hưng phấn lên:

- Lại có thể được gặp Lục tiền bối rồi, lần này ta muốn lãnh giáo thêm mấy tuyệt chiêu của nàng, ha ha...

Trong làn sương mù, đoàn xe bắt đầu khởi hành, dần dần rời xa ngôi nhà, không bao lâu, nó vượt qua đường phố, vượt qua thành thị. Dưới sương mù đầu hạ và nắng sớm, đi tới vùng đất vô chủ không hề giống với Trung Nguyên - Lữ Lương sơn. Cũng cùng lúc đó, một cô gái tên là Lâu Thư Uyển dẫn theo một đội quân dưới trướng Điền Hổ rời khỏi Hà Bắc, đi về hướng Lữ Lương. Trước đây, trong số bọn họ ai cũng không từng nghĩ, còn sẽ có một ngày không hẹn mà gặp...

Bình Luận (0)
Comment