Khói lửa bốn phía, chính giữa thung lũng, xác chết của đám người Long Hồi bị thả xuống, bọc bằng lá cờ lớn, binh sĩ đi qua vái chào hướng xác chết của hắn.
Trên đất tuyết bên ngoài sơn cốc hỗn loạn dấu chân, hàng vạn người rút lui nhanh đạp nát toàn bộ đồng bằng tuyết, thám báo của Hạ Thôn từ phương hướng khác nhau đuổi theo đến cuối trời. Tần Thiệu Khiêm đứng trên đồi tuyết, tay cầm đại đao còn dính máu tươi, nhìn cảnh sắc phương xa. Lúc này bốn phía rộ lên tiếng hò reo, nhưng trong đầu của Tần Thiệu Khiêm tràn ngập nóng bỏng, đối với mọi thứ đập vào mắt, hắn tiếp thụ một nửa, một nửa khác chưa thể tiêu hóa hết.
- Phái tất cả thám báo ra ngoài! Giữ cảnh giác, tránh cho Quách Dược Sư trở về . . . đánh úp đột ngột chúng ta, đi mau lên! Giữ cảnh giác!!!
Oán quân đại bại tháo chạy.
Đối với sự thực trận giết ngược ngày hôm nay, từ lúc mọi người quyết định mở ra cửa doanh, sĩ khí sôi trào khắp chốn, làm một tướng lĩnh coi như xuất sắc, trong lòng Tần Thiệu Khiêm đã biết trước, có nắm chắc. Nhưng mà khi tất cả thế cục bước đầu đã ổn định, nhớ lại sự mạnh mẽ của người Nữ Chân một đường xuống nam, hắn dẫn dắt Võ Thụy Doanh khó khăn tính toán, ngăn trở, mấy tháng tới nay, mấy chục người liên tục thua đến nản lòng bên ngoài thành Biện Lương, trong thời gian đến Hạ Thôn này, họ chiến đấu anh dũng đẫm máu như đập nồi dìm thuyền. Lúc này mọi thứ đảo ngược, nhưng ngược lại khiến trong lòng Tần Thiệu Khiêm sản sinh cảm giác không chân thực.
Giày vo cho đến nay, mãi tới tối hôm qua bọn họ vẫn chưa thấy có nhiều khả năng phá cục hoặc là kết thúc, nhưng lúc này . . . đột nhiên chờ đến lúc hái quả ngọt rồi?
- . . . Lập Hằng đang ở đâu?
Trong đầu Tần Thiệu Khiêm xoay quanh chuyện này, bỗng nhớ đồng bạn vừa như huynh đệ vừa như thầy vừa như bạn này ngay lúc đó rất quả quyết. Trên chiến trường hỗn loạn, vị huynh đệ giỏi về xoay sở này cũng không thể nắm chắc rõ ràng thay đổi từng phút trong chiến tranh, đôi khi không thể hiểu thấu thế ưu hoặc thế yếu về mặt cục bộ, cho nên vị huynh đệ này không nhúng tay vào quyết sách tỉ mỉ. Nhưng sáng hôm nay, nếu không phải lúc ấy vị huynh đệ này bỗng nhiên biểu hiện ra quyết đoán, sợ rằng cơ hội thắng duy nhất sẽ vụt qua trong thoạt nhìn.
Về nắm chắc và bắt giữ sĩ khí đại cục thì khoảnh khắc đó Ninh Nghị biểu hiện ra chính xác không gì sánh bằng. Áp lực suốt mấy ngày qua, thảm liệt thậm chí tuyệt vọng, thêm vào áp lực mạnh ập đến trước mắt khiến mọi người muốn liều lĩnh một phen, tất cả bị áp súc đến cực điểm vào khoảnh khắc đó. Khi đám tù binh làm ra quyết định nằm ngoài dự đoán, đối với rất nhiều tướng lĩnh thì điều họ có thể làm có lẽ chỉ là đứng xem và do dự, cho dù trong lòng cảm động cũng chỉ có thể mong đợi binh sĩ trong doanh địa sắp tới anh dũng chiến đấu. Nhưng Ninh Nghị làm ra kiến nghị khiến người bất ngờ, đánh bạc mọi thứ.
Chiến đấu sau đó, Quách Dược Sư biểu hiện ra năng lực điều động và điều khiển binh sĩ dưới trướng của mình, nhưng bên phe Hạ Thôn vẫn giành được thắng lợi khá nhẹ nhàng. Khi đội ngũ của Lưu Thuấn Nhân toàn bộ bị diệt ở đằng trước Hạ Thôn, Quách Dược Sư bắt đầu điều động trực hệ của mình lùi lại, đám vật hy sinh bị bỏ lại trên chiến trường hỗn chiến với binh sĩ Hạ Thôn, đó là cuộc đồ sát đơn phương. Quách Dược Sư thì vẫn dùng thủ đoạn tráng sĩ chặt cổ tay gần như ác nghiệt dẫn dắt hơn một vạn chủ lực có thể sống sót rút lui.
Rất khó ước đoán sự thay đổi tâm trạng của Quách Dược Sư vào buổi sáng sớm này, rất khó nói rõ ý tưởng của hắn khi quyết đoán cho rút lui. Không phải Oán quân không thể chiến, nhưng hiện thực lạnh lẽo như mùa đông. Hạ Thôn có khả năng đập nồi dìm thuyền, không chết không ngừng, Oán quân thì tuyệt đối không thể nào đặt cược tất cả mọi người vào một trận chiến.
Tần Thiệu Khiêm thầm đề phòng Quách Dược Sư có thể sẽ quay lại đánh bất ngờ, khi hắn quay đầu nhìn chiến trường tràn ngập khói lửa, tuyết lớn đang rơi, trong sơn cốc trải qua ác chiến thảm khốc suốt mấy ngày nay, dấu vết xác chết và lửa chiến tràn ngập, đập vào mắt một đống hoang tàn. Nhưng lúc này, cảm xúc sau khi chiến thắng lần đầu tiên bùng nổ từ đám người ở rải rác khắp nơi. Cùng với tiếng hò reo, cười vui còn có tiếng nức nở cố kiềm nén.
Cừ Khánh khập khiễng đi qua dải lưng núi kia, nơi này đã là khu vực đằng trước nhất mà binh sĩ Hạ Thôn truy kích, có một số người đang ôm nhau cười, trong tiếng cười có chút nức nở. Cừ Khánh trông thấy Mao Nhất Sơn ở sau một tảng đá lớn, người ướt đẫm máu, cơ hồ ngồi bệch trên tuyết, hắn cười phá lên rồi không hiểu sao ôm trường đao khóc tức tưởi, khóc mấy tiếng lại lau nước mắt, muốn đứng dậy, nhưng vịn tảng đá muốn đứng lên rồi lại ngã bệch xuống, ngồi cười trong tuyết.
Cừ Khánh không dìu Mao Nhất Sơn dậy, đi lướt qua lưng Mao Nhất Sơn. Có người đụng nhẹ Cừ Khánh, có người đi tới ôm vai hắn nói gì đó, hắn cười vung nắm tay đánh vào ngực đối phương, sau đó hắn bước vào rừng cây gần đó.
Trong rừng cây này vẫn còn lan tràn tuyết trắng và máu đỏ thắm, ngẫu nhiên còn có xác chết. Cừ Khánh đến chỗ không có bóng người, trong lòng dâng trào mệt mỏi, mới chậm rãi quỳ ngã xuống đất, qua giây lát, nước mắt chảy ra, hắn mở miệng phát ra tiếng khóc thút thít, qua một lúc mới đấm mạnh xuống lớp tuyết, cụng đầu vào thân cây đằng trước. Cừ Khánh lại đấm vào thân cây, đập đầu mấy cái, máu chảy ra, hắn há mồm cắn, tay đấm rồi cào, mãi đến khi trán, tay, miệng chảy đầy máu, hắn ôm cây, hai mắt đỏ rực khóc ròng.
Tiếng khóc của nam nhân không dễ nghe, vặn vẹo như kẻ điên.
Cừ Khánh từng là một tướng lĩnh trong Võ Uy doanh, có đội ngũ hai, ba trăm người dưới tay, cái đêm tập kích Mưu Đà Cương, cơ hồ toàn quân bị diệt. Hắn ngơ ngẩn mất hồn rời khỏi đại đội, sống thừa vật vờ, vô tình đi tới Hạ Thôn. Mọi người nói Nữ Chân hung tàn, tràn đầy thần thoại không ai có thể đánh lại, lời như vậy là để mình nhẹ lòng, khiến mọi người cảm thấy thất bại là có nguyên nhân, Cừ Khánh vốn cũng tin như vậy, nhưng mà mấy ngày qua, chung quy bị hắn nhìn thấy thứ khác biệt.
Không có gì là không thể thắng, nhưng đám huynh đệ của hắn chung quy đã chết hết.
Cừ Khánh ôm thân cây, tiếng khóc vặn vẹo mà nặng trĩu lúc ngừng lúc nối kéo dài thật lâu.
Giây phút này, trừ Cừ Khánh ra, còn có rất nhiều người khóc trong tiếng cười.
Trong Thương Binh Doanh trên sơn cốc, có người khép mắt lại, lắng nghe âm thanh bên ngoài, thì thào:
- Chúng ta thắng?
Nữ nhân gầy gò phụ trách chăm sóc gật đầu, trầm giọng đáp lại:
- Ừ.
Thương binh nhỏ giọng nói:
- A, chúng ta thắng rồi . . .
Rốt cuộc ngừng thở, tấm dệm dưới thân của hắn đã ướt sũng máu tươi.
Bên cạnh, mọi người còn đang bận rộn cứu trị người bệnh, hoặc là thu lại xác chết, bên dưới vọng lên tiếng hò reo thoáng như trong mộng.