Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 697 - Chương 697: Vết Thương Cuộc Chiến 2

Chương 697: Vết thương cuộc chiến 2 Chương 697: Vết thương cuộc chiến 2

Nguyên dãy núi lúc này đều chìm đắm trong không khí vui sướng như rượu, rồi lại mang theo một chút điên cuồng. Ninh Nghị bước nhanh đi lên sườn núi, chợt thấy một nữ nhân nằm trên cáng, đó là Quyên Nhi, trên người nàng có máu, đầu quấn băng vải, một con mắt cũng sưng lên.

Lúc dưới núi hỗn loạn đại chiến, một số binh sĩ Oán quân bị tách lẻ để đồ sát đã đột phá bức tường doanh trại không ai phòng thủ, lao vào doanh địa. Lúc ấy Quách Dược Sư đã lãnh binh rút lui, bọn họ tuyệt vọng chém giết lung tung, hậu phương đều là thương bệnh tàn binh, người còn có sức lực cố vùng lên chém giết, Quyên Nhi cũng ở trong đó, bị đuổi theo từ sườn núi lăn xuống, đụng trúng đầu, trên người cũng có mấy chỗ bị thương.

- Không bị nguy hiểm tính mạng chứ?

Ninh Nghị đầu tiên là chộp lấy đại phu chữa trị cho Quyên Nhi, Hồng Đè ở một bên đi qua kiểm tra cho Quyên Nhi.

- Quyên Nhi cô nương thân thể không sao, tuy lần này . . .

Đại phu lắc đầu nói hai câu, nhìn thấy biểu cảm của Ninh Nghị thì vội nói:

- Không nguy hiểm tính mạng.

- Về sau có ảnh hưởng thân thể không?

- Quyên Nhi cô nương bị gãy xương tay, về sau nếu gặp thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo e rằng sẽ đau, ngoài ra . . .

Đại phu này nói mấy câu, Quyên Nhi ở bên kia đã mở mắt ra, một con mắt bị sưng nên nàng chỉ có thể nhìn người bằng con mắt khác, trên người bị thương đổ máu, trông hơi thê lương:

- Lục cô nương . . . cô gia, cô gia . . . ta không có việc gì, cô gia không bị thương chứ?

Ninh Nghị đi qua, nắm lấy một bàn tay của nàng, vươn tay vuốt nhẹ gò má nàng, không biết nên nói cái gì.

Quyên Nhi miễn cưỡng nở nụ cười hỏi:

- Chúng ta đánh thắng không?

- Thắng.

Ninh Nghị đáp:

- Nàng đừng quan tâm mấy chuyện này, lo dưỡng thương đi, ta nghe nói nàng bị thương, rất lo cho nàng. Ưm, không bị gì thì tốt rồi, nàng hãy dưỡng thương, ta giải quyết xong công việc sẽ đến thăm nàng.

Quyên Nhi gật đầu:

- Ừm!

Ninh Nghị ngoắc tay sai người nâng Quyên Nhi đi, một bàn tay của nàng còn cố nắm chặt đầu ngón tay của Ninh Nghị, qua giây lát thì buông ra.

Ninh Nghị quay đầu hỏi Vũ Văn Phi Độ ở bên cạnh:

- Có bao nhiêu người xâm nhập doanh địa sau đó bị bắt?

Không đợi Vũ Văn Phi Độ trả lời, Ninh Nghị nói:

- Sai người đi giết hết.

Vũ Văn Phi Độ đầu tiên là gật đầu, theo sau có chút do dự:

- Đông gia, nghe bọn họ nói . . . giết tù binh là điềm xấu.

- A . . .

Ninh Nghị xoa trán, qua giây lát mới vỗ vai Vũ Văn Phi Độ:

- Không sao hết, bây giờ ta không có tâm trạng suy xét đại cục, tên nào vào đều phải giết, tên nào ở bên ngoài thì tha cho sống. Đi đi.

- Rõ!

Vũ Văn Phi Độ nhận mệnh lệnh, rời đi. Ninh Nghị đứng yên một lúc lâu rồi mới thở hắt ra, quay đầu nhìn. Bông tuyết bay không nhiều nhưng kéo dài liên miên, đã bắt đầu bao phủ toàn bộ thiên địa, không khí núi xa và đồi gần lần đầu tiên trở về ấm áp và yên tĩnh trong mảnh hoang tàn, vô luận là hò reo hay khóc thương, thảm liệt khiến người suýt tan vỡ và cảm giác giày vò đó rốt cuộc tạm thời tan biến.

Quay đầu ngẫm lại, mười ngày qua anh dũng chiến đấu chém giết, thảm liệt và giày vò thật sự khiến người có cảm giác như đã qua một đời người. Khả năng ép Oán quân rút đi như hiện giờ từng có vẻ thật xa xôi.

Hồng Đề từ phía sau đi tới, nắm tay của hắn, nói:

- Quyên Nhi cô nương không sao.

- Trước tiên thu về xác chết của Long tướng quân và tất cả huynh đệ khác.

Ninh Nghị nói một câu, cũng là nói với đám người đi theo đứng bên cạnh mình:

- Báo cho tất cả tướng lĩnh, đừng thả lỏng cảnh giác. Buổi chiều bắt đầu tế bái Long tướng quân, buổi tối chuẩn bị một bữa ăn ngon, rượu thì . . . vẫn là mỗi người một bát. Phái người đưa tin cho kinh thành, cũng nhìn xem bên kia đánh trận thế nào. Ngoài ra, theo dấu Quách Dược Sư . . .

Trong gió tuyết, Ninh Nghị hạ đạt từng mệnh lệnh.

Nơi cách Hạ Thôn mấy dặm, cánh đồng tuyết, chiến đấu giữa thám báo còn đang tiến hành. Xác của ngựa chiến và chiến sĩ ngã trên tuyết, trong rừng cây ngẫu nhiên bùng nổ chiến đấu, để lại một, hai mạng người, đám người sống sót đi hướng khác nhau, chốc lát sau lại xen kẽ vào nhau.

Đến gần giữa trưa, đại đội tháo chạy của Oán quân mới chậm lại.

Trong đội ngũ sĩ khí xuống thấp, Quách Dược Sư cưỡi ở hàng đầu, sắc mặt lạnh như băng, không vui không giận. Dọc đường đi, tướng lĩnh đắc lực dưới tay của hắn đã chỉnh lý lại đội hình, Quách Dược Sư thì đặt sự chú ý vào tình báo do thám báo mang lại. Trong số tướng lĩnh cấp cao của Oán quân, Lưu Thuấn Nhân đã chết, Trương Lệnh Huy rất có thể đã bị bắt hoặc bị giết, đội ngũ hiện giờ chỉ còn lại trực hệ của Quách Dược Sư, tính kỹ thì cỡ một vạn năm nghìn người.

Ba vạn sáu nghìn người tấn công sơn cốc số lượng chỉ bằng một nửa phe ta, đối phương chẳng qua là một ít Vũ triều tàn binh, đến cuối cùng, bên ta hao tổn hơn một nửa. Đây là chuyện mà Quách Dược Sư chưa từng nghĩ đến.

Giờ phút này Quách Dược Sư ngừng lại giữa cánh đồng tuyết, ghìm ngựa đứng lại, đưa mắt nhìn quanh, trong thiên địa tràn ngập cảnh tượng màu trắng, khiến người cơ hồ phân không rõ phương hướng. Quân đội bọn họ đa số từ dân đói của Liêu Đông tổ hợp thành, nhưng vì sống sót, về sau đầu nhập vào thành lập Vũ triều, tập hợp nạn dân mất đi tài sản, đất đai trong Yến Vân Lục Châu, bọn họ không có căn cơ, cũng không biết nên đi về đâu. Khi mấy tên tướng lĩnh đến hỏi mệnh lệnh của Quách Dược Sư, biểu cảm bình tĩnh của Quách Dược Sư không để ai nhìn thấu suy nghĩ.

Các tin tức vẫn đang truyền tới. Qua thật lâu, trên cánh đồng tuyết, Quách Dược Sư chỉ một phương hướng, nói:

- Chúng ta đành phải . . . đi bên kia.

Các tướng lĩnh sắc mặt ngạc nhiên, nhưng không lâu sau, đa số dừng chân, thở dài, chiều hôm nay, bộ đội Oán quân này lần nữa lên đường, đi sâu hơn vào gió tuyết.

Ngày này là ngày mười tháng mười hai Cảnh Hàn năm thứ mười ba, cuộc chiến người Nữ Chân xâm nhập phía nam lần đầu tiên nghênh đón cơ hội thay đổi. Đối với nhiều bộ đội đang ở quanh Biện Lương thì tình huống khiến người bất ngờ, trong thời gian ngắn, đa số lục tục nhận được chiến báo của Hạ Thôn. Bởi vì mệt mỏi sau khi đại chiến, chiều hôm nay, quân đội của Hạ Thôn đa phần thanh lý vết thương, củng cố sức chiến đấu. Binh sĩ nào còn có thể đứng lên thì đều đội tuyết lớn tham dự buổi tế bái Long Hồi tướng quân và nhiều người chết trận trong mười ngày qua.

Thám báo thả ra dần trở về, có người giao một phong thư cho Ninh Nghị.

Thám báo kia khi đang theo dấu đội ngũ của Quách Dược Sư thì gặp một lão nhân võ nghệ siêu cao, đối phương bảo hắn mang phong thư này về chuyển giao, trải qua mấy người lục lâm xác nhận, lão nhân kia là Phúc Lộc tiền bối duy nhất còn may mắn sống sót bên cạnh Chu Đồng.

Mở thư ra xem, phát hiện bên trong là một phong huyết thư.

Ninh Nghị đọc xong, đứng yên trong tuyết một lúc rồi ném huyết thư vào lửa đốt thành tro.

Đây chỉ là nốt nhạc đệm nhỏ trong đại chiến, chờ sự tình viết trong phong huyết thư đó công bố thiên hạ thì đã là nhiều năm về sau.

Lúc chạng vạng, thám báo từ kinh thành trở về mang đến một tin gấp gáp khác.

Bình Luận (0)
Comment