Từ sáng sớm hôm nay, người Nữ Chân đã ngừng công thành.
Nguyên nhân ở chỗ Chủng Sư Trung dẫn dắt hơn hai vạn bộ đội Tây quân chạy đến dưới thành Biện Lương, chính thức mở ra đối chọi với Hoàn Nhan Tông Vọng, định từ đường lui uy hiếp Tông Vọng. Mà đối diện tình huống như vậy, Tông Vọng công thành không có kết quả, nào ngờ trực tiếp từ bỏ thành Biện Lương, dùng kỵ binh tinh nhuệ quy mô lớn phản công Tây quân, có lẽ vì tấn công mãi không hạ được nên trút giận. Sức chiến đấu trong thành Biện Lương không đủ, không dám ra khỏi thành cứu viện, theo sau ở ngoài thành, quân đội triển khai một cuộc đại chiến thảm liệt. Tuy Chủng Sư Trung là tướng già nhưng vẫn xung phong đầu tiên, dốc hết sức anh dũng chiến đấu, nhưng dù sao bởi vì thực lực chênh lệch, lúc chiều thám báo rời khỏi thành Biện Lương thì hơn hai vạn người Tây quân đã bị giết đến đại bại tháo chạy, tuy Chủng Sư Trung vẫn có thể kiểm soát một phần thế cục, nhưng tiếp tục cống đỡ e rằng toàn quân sẽ bị diệt ở ngoài thành Biện Lương.
Nghe thấy tin tức như thế, đám người Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị đều ngạc nhiên thật lâu. Tây quân ở trong mắt người thường thì rất nổi tiếng, đối với nhiều cao tầng Vũ triều cũng xem như có sức chiến đấu, nhưng có sức chiến đấu không đại biểu có thể chính diện cứng rắn chống lại người Nữ Chân. Trong chiến sự ngày trước, Chủng Sư Trung dẫn dắt Tây quân tuy rằng có sức chiến đấu nhất định, nhưng đối diện người Nữ Chân vẫn biết chuyện thức thời, đánh một trận, không đánh lại thì rút. Cho đến về sau, mọi người toàn trốn ra vòng ngoài, Chủng Sư Trung cũng dẫn dắt đại quân trốn đi, Quách Dược Sư tìm hắn đấu đơn thì hắn toàn đánh rồi lùi, không muốn đấu cứng với đối phương.
Nào ngờ khi Hoàn Nhan Tông Vọng thảm liệt công thành gần hai mươi ngày, vị lão nhân gia này bỗng nhiên giết tới.
Lần này, hắn không có lựa chọn rút lui.
Theo như thám báo đưa tin thì trong trận chiến này, bên ngoài thành Biện Lương
thây ngã khắp nơi, không chỉ riêng xác chết của hán tử Tây quân, trước khi hình thành Tây quân tan tác, đối diện tinh kỵ Nữ Chân danh chấn thiên hạ, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Chủng Sư Trung đã lấy được nhiều thành quả chiến đấu.
Ý đồ của lão nhân rất rõ, người Nữ Chân công thành hai mươi ngày không có kết quả, sức chiến đấu bắt đầu giảm xuống, quân số giảm nghiêm trọng, Tây quân có hơn hai vạn người, vẫn không thể đánh bại đối phương, nhưng chỉ cần cược tính mệnh thì có thể tạo thành tổn thất nhất định cho người Nữ Chân. Bộ đội Nữ Chân bị tổn thất nặng sẽ không thể suy xét công thành nữa, đám người Chủng Sư Đạo ở trong thành có thể lựa chọn hòa với đối phương.
Khi đám người Ninh Nghị ở Hạ Thôn bị rung động vì sự anh dũng quyết đoán của Chủng Sư Trung, trong thành Biện Lương, đám người đã rã rời kiệt sức đang hò reo vì Tây quân đến, mừng muốn khóc, so sánh thì chưa ai biết tin tức từ Hạ Thôn truyền đến. Tô Văn Phương vào Thương Binh Doanh, nhìn Sư Sư tóc mai rối, sắc mặt nhợt nhạt mà dáng người gầy guộc, nói cho hắn biết sự tình ở Hạ Thôn.
Sư Sư mở to mắt ngơ ngẩn nhìn Tô Văn Phương một lúc lâu, qua một lúc, hai tay siết vạt áo, hơi cúi người, tiếng khóc nghẹn ngào mà kịch liệt vang lên. Thân thể mảnh mai kia run run, phát ra tiếng ư ư, giống như cọng giá tùy thời ngã xuống, nước mắt rơi như mưa. Trông thấy cảnh này, vành mắt Tô Văn Phương đỏ hoe, hắn ở trong thành bôn ba mấy ngày, người cũng gầy guộc, râu ria xồm xoàm, một lúc sau hắn rời khỏi nơi này, tiếp tục bôn ba vì Tướng phủ.
Trong hoàng thành, các đại thần đã tụ tập ở đây, tập hợp tin tức từ các phương đổ về, không khí vui vẻ hăng hái. Lúc này, một lão nhân tên Tần Tự Nguyên đứng trên điện nói về một chuyện phá hư không khí.
Chuyện đó là . . . cứu viện Chủng Sư Trung.
. . .
Trời đã vào đêm, gió tuyết tụ tập ở khu vực Hạ Thôn, hòa cùng ánh sáng từ đống lửa.
Oán quân đã rút lui khỏi nơi này, khu vực quanh đây hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Thôn. Đại chiến ở đây mãi đến giữa trưa mới chấm dứt, nhưng các việc vặt khác thì kéo dài tận lúc này còn chưa xong xuôi, lúc đầu mừng như điên và kích động, vui sướng thoát khỏi miệng hùm đã tạm thời giảm bớt, trong ngoài doanh địa đang bị một đống việc bủa vây.
- . . . đại chiến mới xong, biết mọi người đều rất mệt, lão tử cũng mệt, nhưng lúc nãy mở họp, Tần tướng quân và Ninh tiên sinh đã quyết định ngày mai nhổ trại, tiếp viện kinh sư, các ngươi hãy truyền đạt chuyện này xuống dưới.
Trong lều nhỏ sáng ngọn đèn, các quan tướng trung tầng của Hạ Thôn quân đang mở họp, trưởng quan Bàng Lục An tuyên bố tin tức không vui chút nào, nhưng dù đã bận rộn cả ngày thì các quan quân dưới trướng đều có mấy trăm người vẫn cố vực dậy tinh thần.
- . . . liên tục chiến mười ngày, đánh bại Quách Dược Sư, ai đều biết tình huống của mọi người. Nhưng kinh sư nguy ngập, chiều hôm nay truyền đến tin tức cũng đã rõ ràng, Tiểu Chủng tướng công được ăn cả ngã về không, tiến thẳng đến bản trận của Tông Vọng! Hắn biết Tông Vọng đánh cuộc chiến công thành đã xuống sức, quân đội của Tông Vọng lại bị thương vong thì khó mà tiếp tục cường công kinh thành, Tiểu Chủng tướng công cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Tông Vọng. Nhưng hiện giờ quân đội kinh thành không thể ra khỏi thành cứu viện! Phạm vi mấy chục dặm, lính có thể đánh trận chỉ còn đội của chúng ta!
- Trong buổi họp hôm nay, Ninh tiên sinh đã nhấn mạnh, cuộc chiến kinh sư từ lúc Quách Dược Sư rút đi cơ bản xem như đánh xong, kết thúc rồi! Đây là chiến thắng của chúng ta!
Trong ánh lửa, Bàng Lục An phất tay:
- Nhưng kết thúc chỉ đại biểu rằng đại cục không thay đổi, hơn phân nửa khả năng giữ được kinh sư. Nhưng chúng ta thật sự đánh thắng trận chiến này rồi sao? Mấy vạn người Nữ Chân giết chóc, một đường tiến quân thần tốc, giết tới kinh thành của triều ta, mấy phen phá thành! Bên ngoài thành Biện Lương, liên tục đánh bại đại quân mấy chục vạn của triều ta! Hiện giờ chúng ta chỉ miễn cưỡng đẩy lùi bọn họ, nhưng dù đẩy lùi thì có thể làm được gì? Tương lai chúng ngóc đầu trở lại, triều ta có thể ngăn được không?
- Chư vị huynh đệ, Tần tướng quân, Ninh tiên sinh hôm nay đã nói, mặc kệ thành quả chiến đấu hôm nay như thế nào thì tương lai giữa hai nước sẽ lại có thời kỳ quyết chiến, đây là cuộc chiến diệt nước ngươi chết ta sống! Trong trận chiến này, điều quan trọng nhất là cái gì? Là người có thể đánh trận!
Bàng Lục An tạm dừng, nhìn đám quan tướng:
- Như chúng ta ở Hạ Thôn, như đám người Long tướng quân đến cứu viện, như Tiểu Chủng tướng công dám đánh với người Nữ Chân. Chúng ta có thể nương tựa không phải là người thông minh sau khi nhận biết đại cục thì co vòi, mà là những huynh đệ biết khó vẫn đến! Chư vị, người Nữ Chân muốn bình an trở lại, chỉ có sức đánh một trận này. Quân ta đánh với Quách Dược Sư đã rèn lửa thành đao, ngày mai nhổ trại đụng đại quân Nữ Chân, hoặc đánh hoặc không đánh đều là hành động thấy máu mài bén dao. Ngày sau người Nữ Chân lại kéo đến, các ngươi đều là trụ cột vững vãng của quốc gia này, cùng nhau đi săn thiên hạ, khoái ý biết bao! Chư vị phải thuật lại những điều này cho huynh đệ dưới trướng.