Xuống chút nữa, tự nhiên cũng có cao thủ muốn giết tay sai, bảo vệ chính nghĩa, mang theo một đám người ẩn nấp ám sát, vô luận là muốn nổi tiếng hay muốn bảo vệ chính nghĩa lục lâm thì đều không thiếu sức mạnh kẻ dũng. Cũng bởi vậy, theo tiếng hét to, anh dũng nhào lên, trường hợp xung đột vô cùng kịch liệt, chỉ tiếc lần này bọn họ gặp phải hai điểm cứng rắn.
Hai bên đột nhiên giao phong, theo bên cạnh Ninh Nghị bao gồm Trần Đà Tử, cao thủ nguyên các ngang nhiên giết ra, càng miễn bàn còn có đám người Nhạc Phi, Nhạc Bằng Cử đi theo bên cạnh Ninh Nghị tăng kiến thức. Bọn họ vốn có võ nghệ bất phàm, ngày trước tuy đã bị Ninh Nghị thống nhất kiểm soát nhưng có lẽ còn sót chút tật lục lâm, trải qua chiến trường rèn luyện, tất cả phong cách chiến đấu đều đã biết phối hợp với nhau, phát triển theo hướng mỗi chiêu đều giết người. Càng qua trận chiến Hạ Thôn với khí thế mấy vạn người lao vào nhau, đủ khiến cảnh giới của một người tăng lên mấy bậc. Lúc này hung hãn gặp gỡ càng hung hãn, người tấn công bị cứng rắn đè ép về mặt khí thế đỉnh cao nhất, vung đao thương, máu tươi phun ra, đáng sợ vô cùng.
Thị vệ theo bên kia xông giết ra rõ ràng cũng có dấu hiệu quân đội. Liên tục đụng hai điểm cứng rắn, trên phố tuy rằng chém giết lan tràn, nhưng chỉ khoảng nửa khắc đã hình thành cục diện vây giết, đám người ám sát bị chém ngã xuống đất. Có người muốn bỏ chạy, nhưng mỗi người đều bị theo dõi, rải rác vài người đột phá bao vây, nhưng trong nháy mắt bị đám người Trần Đà Tử đuổi theo tới nơi.
Thị vệ vương phủ khống chế hai thích khách bị thương nặng, cảnh giác nhìn chằm chằm bên Ninh Nghị. Bên Ninh Nghị thì cũng mang chút cảnh giác, nhưng trong kinh thành có nhiều hoàng thân quý tộc, gặp gỡ một, hai vương gia cũng không phải việc lớn gì, người của hắn đi qua thông báo thân phận.
Qua giây lát, có quản sự của vương phủ đi ra, quan sát Ninh Nghị một lúc, đang định nói chuyện, Cao Mộc Ân từ một bên đi tới:
- Hừm hừm, kẻ thù, có nhiều kẻ thù đấy chứ, ai kêu ngươi làm nhiều việc bất nghĩa.
Lúc trước thích khách bỗng nhiên giết ra, Cao Mộc Ân bị sợ tới mức tè ra quần, về sau chạy lung tung đụng trúng thân cây chảy máu mũi ròng ròng, lúc này mũi còn đang đổ máu, nói chuyện hơi lắp bắp, không dám đứng gần Ninh Nghị quá.
Cao Mộc Ân chủ yếu đến đây chào quản sự của vương phủ:
- Ngươi là . . . Trần vương phủ? Hay là Tề vương phủ? Có biết ta không? Ta quen với công tử của vương phủ các ngươi.
- Quảng Dương quận vương phủ.
Quản sự kia đáp lại một câu, ánh mắt vẫn nhìn hướng Ninh Nghị:
- Vương gia và Đàm Chẩn Đàm đại nhân đang ở bên trong uống trà. Ngươi là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng? Vương gia và Đàm đại nhân cho mời. Ưm, là công tử của Cao thái úy phải không? Muốn cùng vào không?
Nghe được tên này, Ninh Nghị cau mày.
Cao Mộc Ân ở một bên tái mặt, khóe môi co giật, tiếp đó nói:
- Không . . . không . . . không . . . không cần! Không cần quấy rầy thanh tịnh của vương gia, ha ha, trùng hợp ta đang tìm . . . tìm con khỉ lông vàng của ta, ha ha. Bây giờ ta đi tìm nó đây, ha ha . . . đi tìm . . .
Cao Mộc Ân lắp bắp nói xong xoay người đi luôn.
Trong kinh thành, nếu là vương gia khác thì có lẽ Cao Mộc Ân không đến mức sợ hãi, dù sao hoàng thân quốc đa số là trác táng, thật sự muốn làm Hiền vương ngược lại bị bên trên kiêng dè, thường ngày Cao Mộc Ân kết giao với một ít trác táng, có hai vị là công tử của vương phủ. Nhưng chỉ có vị kia ở bên trong là Cao Mộc Ân không dám gặp mặt.
Quảng Dương quận vương, đó là đứng đầu võ tướng mười mấy năm nay, quyền thần đủ sức đấu tay đôi với Thái Kinh, vị vương khác họ.
Ninh Nghị cau mày cũng bởi vì vậy.
Đồng Quán, Đồng Đạo Phu!
Từ khía cạnh nào đó thì Cao Mộc Ân thật ra là một người biết thời thế và tự lượng sức mình, dù ỷ vào mặt mũi của nghĩa phụ làm kẻ hư hỏng trong kinh thành, lăn lộn rất dễ chịu, nhưng có một số người khiến hắn không dám động chạm - đừng nói động chạm, hắn tuyệt đối không muốn chạm mặt với họ.
Thái Kinh, Đồng Quán, Tần Tự Nguyên, Vương Phủ, Lương Sư Thành, Lý Bang Ngạn – trong đó không bao gồm Lý Cương hoặc là những đại thần như Đường Khác – nguyên do Cao Mộc Ân e sợ nằm ở chỗ hắn biết rõ những người này, một khi thật sự chọc vào bọn họ sẽ bị những người này ăn tươi nuốt sống. Mặt khác, hắn biết chính mình có chút xấu xa, gặp phải đám đại nhân vật này, bọn họ không thể nào thích hắn. Cao Mộc Ân không mong có tiền đồ lớn lao gì, bởi vì tự biết thân biết phận nên khi đụng phải những người đó thì hắn luôn nhanh chân chạy trốn.
Sau khi Cao Mộc Ân bỏ trốn mất biệt, Ninh Nghị vào phòng Mộc Lâu phía đối diện gặp mặt Đồng Quán và Đàm Chẩn, từ khía cạnh nào đó thì đây đúng là cuộc gặp mặt bất ngờ không báo trước.
Trước đó Ninh Nghị từ xa thấy Đồng Quán hai lần. Vị quyền thần lấy thân phận thái giám phong vương này dáng người cao lớn, bộ dạng hiên ngang chính khí, dưới cằm để râu, ở địa vị cao lâu ngày lại là người cầm binh nên rất có khí thế uy nghiêm. Tuy Ninh Nghị làm việc ở Tần phủ nhưng không có thân phận chính thức với quan trên, hai người không có giao tiếp gì, trên cơ bản cũng không cần tiếp xúc. Quản sự vương phủ đưa Ninh Nghị vào trong lâu, một số thứ bị thích khách lật đổ đang được dọn dẹp trở lại như cũ, đi vào một cái sân, đẩy mở cửa, tuy là ban ngày nhưng bên trong đốt đèn sáng trưng, bốn phía bị bao vây nghiêm ngặt.
Ninh Nghị đi vào chào, lão nhân ngồi ở ghế chủ mặc thường phục màu đen, đặt chén trà xuống, đó là Đồng Quán. Ngồi ở vị trí khách là Xu mật sứ cũ Đàm Chẩn. Hai người đều quan sát Ninh Nghị, sau đó khiến hắn miễn lễ.
Đồng Quán đứng lên, đi hướng một bên, vươn tay đẩy ra cửa sổ, bên ngoài là lâm viên phong cảnh rất đẹp, cây mai đang nở hoa, trong tuyết đọng trông thật rực rỡ.
Đàm Chẩn đứng lên, muốn ngăn cản Đồng Quán:
- Vương gia, không thể! Còn chưa thanh trừ thích khách sạch sẽ . . .
Đồng Quán phất tay:
- Lão phu cũng là thân nhung ngựa, sao lại sợ vài tên thích khách, huống chi khách nhân đến, không có gì để ngắm thì không phải đạo đãi khách.
Đồng Quán đi trở về:
- Lập Hằng, ngồi đi.
Ninh Nghị trả lời theo khuôn phép:
- Không dám vô lễ.
Đồng Quán cười cười, cũng không bắt buộc, dù sao thân phận của hai bên cách biệt quá nhiều, hắn chiêu hiền đãi sĩ, đối phương cũng không cách nào càn rỡ, điều này rất bình thường.
- Mới cùng Đàm đại nhân nhấm nháp trà ngắm hoa mai, vừa lúc nhắc đến các ngươi. Cuộc chiến Hạ Thôn đánh rất đẹp, lão phu chinh chiến nhiều năm, lâu rồi chưa thấy trận đánh hào hứng đến vậy. Vừa lúc nghe thấy việc của ngươi, những mãng phu lục lâm này ngu xuẩn đáng giết, thuộc hạ của bổn vương cũng bắt được vài tên, chốc nữa sẽ đưa về chỗ của ngươi, trả lại lẽ công bằng cho ngươi. Ngươi không cần nói nhiều, quân đội có cách làm việc của quân đội, ngươi ra sức vì nước, những người này dám tới cửa gây sự thì đó là tìm chết, bổn vương sẽ chống lưng cho ngươi.
Ninh Nghị vốn muốn từ chối, nhưng Đồng Quán bày ra thái độ ‘ngươi muốn giết cứ giết’ ngắt lời Ninh Nghị.