Đồng Quán trở về chỗ ngồi:
- Về chiến sự ngoài thành, chiến sự Hạ Thôn, bổn vương và Đàm đại nhân đều muốn nghe ngươi tự mình nói xem, ngươi hiện tại có rảnh chứ?
- Vương gia có mệnh, không dám không theo.
Đồng Quán nở nụ cười:
- Người đâu, lấy ghế cho hắn!
Đồng Quán lại bảo:
- Chuyện ngươi sắp nói sẽ mất thời gian dài, đừng đứng, ngồi xuống đi.
Chốc lát sau, Đồng Quán lại rót một chén trà cho Ninh Nghị.
Có thể lấy thân phận thái giám dược phong làm vương khác họ, về mặt nào đó thì đây là người thái độ xử sự đều khôn khéo hàng đầu, thành tựu mà Ninh Nghị từng có cộng lại cũng không bằng một góc của Đồng Quán. Chẳng qua Ninh Nghị là người hiện đại, tầm nhìn, tri thức đều là điểm cộng, đương nhiên, trong trường hợp đột ngộ như thế này, diều hắn cần làm không phải biểu lộ chính mình lợi hại cỡ nào. Ninh Nghị ra vẻ thư sinh bình thường, thuật lại chiến sự ở ngoài thành dựa theo sách lược tuyên truyền của Trúc Ký. Đồng Quán, Đàm Chẩn thỉnh thoảng gật đầu, ngẫu nhiên lên tiếng hỏi thăm.
Cứ thế hơn nửa canh giờ, mới kể xong sự tình. Đồng Quán và Đàm Chẩn khen ngợi đám người Ninh Nghị, lại chuyện phiếm mấy câu, Đồng Quán hỏi:
- Về việc hòa đàm thì Lập Hằng thấy sao?
Ninh Nghị đáp:
- Thái Nguyên là mấu chốt. Nếu không thể lấy đại quân tinh nhuệ đẩy lên Thái Nguyên, sau khi Tông Vọng và Tông Hàn gặp nhau chỉ e khó giữ đất bắc.
Đồng Quán gật đầu, nói:
- Nhưng mà thành quả chiến đấu của trận chiến Biện Lương thì Lập Hằng cũng nhìn thấy rồi, mỗi mình Tông Vọng đã lợi hại như vậy, nếu hai quân gặp nhau, đánh dưới thành Thái Nguyên, chết thêm mười mấy vạn quân đội thì biết làm thế nào?
- Đường hẹp gặp nhau ai dũng thì thắng, trong vòng mấy năm e rằng không có bao nhiêu đường ra.
- Vấn đề nằm ở chỗ đó.
Đàm Chẩn ở một bên lên tiếng:
- Lập Hằng cảm thấy ai có thể gánh nổi trách nhiệm này?
Ninh Nghị nhíu mày, giả vờ bây giờ mới nghĩ ra điều này, trong lòng thì tự nhủ: Đừng bảo là ta nhé?
Đồng Quán hơi vừa lòng khi thấy biểu cảm của Ninh Nghị, phất tay với Đàm Chẩn:
- Ta và lão Tần quen biết hơn hai mươi năm, Đổng mỗ rất bội phục cách làm người làm việc của hắn, cuộc chiến lần này nếu không phải có hắn thì khó mà cố gắng xoay chuyển. Hai người Thiệu Hòa, Thiệu Khiêm một người ở Biện Lương, một người thì ở Thái Nguyên, lập công lao hãn mã, bảo rằng việc lớn lần này do một mình lão Tần chống dậy cũng không khoa trương. Lập Hằng, ngươi làm việc ở Hữu tướng phủ là rất có tiền đồ, cứ tận tình làm, không phải e ngại gì hết.
- Nhưng trong kinh có nhiều vấn đề.
Đồng Quán nhìn Ninh Nghị vẫn cau mày, cười đứng lên:
- Bên trên có nhiều vấn đề, có một số có thể giải quyết, có một số thì không dễ dàng, mấy tên già chúng ta ở trong đó có đôi lúc hận bản thân bất lực. Đương nhiên, nói những chuyện này với ngươi vừa thích hợp nhưng cũng không thích hợp.
Đồng Quán vừa nói vừa bước tới, thở dài, vỗ vai Ninh Nghị:
- Ngươi còn trẻ tuổi, nhìn các ngươi làm lão phu nhớ thời còn trẻ. Gió nổi lên vào cuối giai đoạn thanh bình, anh hùng không hỏi xuất xứ. Ta biết Lập Hằng nhà ngươi xuất thân nghèo khó, nhưng bổn vương nghĩ nếu cho ngươi hai, ba mươi năm thì không chừng ngươi sẽ là người lộng triều thời đại tiếp theo.
Ninh Nghị ngập ngừng muốn nói lại thôi:
- Vương gia.
Đồng Quán nói:
- Bổn vương đã già rồi, giữ thanh danh trước mặt hay sau lưng người khác cũng đã cố định, điều duy nhất các ngươi làm là cho người trẻ tuổi một ít thời gian, có một số việc đám già chúng ta không làm được, nhưng tương lai các ngươi có thể làm. Lập Hằng à, nếu ngươi gia nhập chiến sự thì cũng xem như người trong quân đội, lần này đại chiến, Võ Thụy Doanh được công đầu, bổn vương cố tranh thủ cho các ngươi, về sau gặp điều gì không vui cũng đừng băn khoăn, cứ đến nói với bổn vương, đương nhiên, nói với lão Tần cũng giống như vậy. Bổn vương không lo lắng việc ngươi làm hiện giờ gồm những gì, lục lâm có nhiều kẻ lùm cỏ, nhưng mà có một câu nói rất có đạo lý đối với người trẻ tuổi các ngươi, bổn vương đưa cho ngươi.
Đồng Quán chỉ vào Ninh Nghị, tạm dừng rồi nói:
- Đời người ngắn ngủi, theo gió bắt trăng đừng lưu tình.
. . .
Ninh Nghị giữ biểu cảm vừa vinh hạnh vừa có chút kinh sợ đi ra cửa lớn, sau khi lên xe ngựa thì đổi vẻ mặt nghiêm túc ngay.
Đi trên phố bị nhân sĩ lục lâm ám sát thật sự không tính là việc lớn gì, nhưng vào phút mấu chốt này chạm mặt với Đồng Quán khiến tất cả trở nên ý vị sâu xa.
Đồng Quán không che giấu mục đích gặp mặt, đơn giản là tỏ ra thân thiện và lôi kéo người, thân phận làm quan của Ninh Nghị tuy rằng không xuất chúng, nhưng tổ chức vườn không nhà trống, tổ chức Hạ Thôn chống cự, một đường đi tới, bị Đồng Quán biết sự tồn tại của Ninh Nghị cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Đồng Quán lấy thân phận vương gia chịu ngồi nghe kể chuyện chiến sự suốt một canh giờ, còn thỉnh thoảng hỏi vài câu với tư thái vai diễn phụ, điều này đã là ban ơn to lớn, nếu là võ tướng bình thường đã sớm cảm động đến rơi nước mắt. Những lời Đồng Quán nói sau đó càng bày tỏ ý đồ đơn giản.
- Theo gió bắt trăng đừng lưu tình.
Ninh Nghị thì thào lặp lại một câu, quản sự Trúc Ký ở trong xe nhìn qua, dè dặt hỏi:
- Ông chủ, vương gia nói những thứ gì?
Ninh Nghị nhìn thoáng qua quản sự:
- Đi theo ta có thịt ăn.
Quản sự này vốn cũng có thân phận phụ tá, lúc này ra chiều đăm chiêu, đột nhiên biến sắc mặt:
- Bên tướng gia . . .
- Hiện tại còn không biết là cố ý thăm dò đánh tiếng trước hay là đã lén kết minh.
Ninh Nghị lắc đầu, theo sau lại trầm tĩnh lại:
- Không cần suy nghĩ nhiều, tạm thời nhìn xem đã.
. . .
Chớp mắt đã qua hai ngày kể từ cuộc ám sát trên con phố đó và Đồng Quán xuất hiện. Không khí bên trong kinh thành dần có khuynh hướng chuyển ấm.
Tự nhiên không phải vì thời tiết ấm lên.
Khi người Kim xuống nam, xâm lược ập đến, đối mặt họa đổ thành thì không khó kích phát tâm huyết trong dân chúng. Nhưng kích tình qua đi, nhiều người chết, áp lực từ bên ngoài giảm bớt, nhiều người bị phá nát gia đình, khi tất cả phản ứng lại thì tương lai đã biến thành sắc màu nhạt nhòa. Giống như mọi người cùng đối mặt nguy cơ sẽ kích phát ra tiềm lực của bản thân, khi nguy hiểm qua rồi, người cạn kiệt sức lực chung quy vẫn sẽ ngã xuống.
Làm sao khiến người hồi sức ở giai đoạn sau là một vấn đề lớn.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian cuộc chiến công thành tạm chấm dứt, nhiều người nhà không tham dự thủ thành đã chết – hoặc chết vì đói, hoặc tự sát – các trường hợp liên tục báo lên trên. Khi hệ thống dư luận của Hữu tướng phủ và Trúc Ký hoàn toàn vận chuyển, tuy số người chết bị phát hiện vẫn liên tục tăng thêm, nhưng trên mặt người khổng lồ Biện Lương đã kiệt sức nghiêm trọng giờ đây có chút sắc hồng.
Về bi tráng của người chết, trả giá của dũng sĩ, truyền thừa ý chí và cảnh cáo nguy hiểm còn chưa rút đi tùy theo tướng phủ và Trúc Ký vận tác, lên men khuếch tán trong thành. Đối với thời đại này thì khuếch tán định hướng dư luận là chuyện rất đơn giản, bởi vì con đường thông tin của người bình thường rất hẹp, chỉ cần bọn họ thoáng nghe được những thứ gì, quan phủ hơi phối hợp thì thường là sẽ hóa thành sự thực chém đinh chặt sắc.