Lưỡi ánh đao va chạm mấy đợt trong đêm tối, trong khoang thuyền có người lục tục lao ra. Phụ nhân trẻ tuổi ở trong phòng bếp ném bỏ bánh bột ngô trong tay, nhanh chóng xông lên tầng hai. Nàng chạy nhanh về phòng, buông xuống then cửa, đưa mắt nhìn chồng tư liệu trong phòng.
Có người ở ngoài cửa hỏi:
- Lão bản nương, là Tông Phi Hiểu của Hình bộ! Làm sao bây giờ?
- Ngăn lại hắn, có thể ngăn bao lâu hay bấy lâu!
Phụ nhân vừa nói vừa kéo một chậu than ra, đổ dầu vào, đốt lửa.
Sau khi Tần Tự Nguyên hạ ngục, Mật Trinh Tư bị qua tay, người chủ đạo bên triều đình là một đại thái giám tên Vương Sùng Quang, người này là thủ lĩnh của một tổ chức tình báo do hoàng đế lập nên, từ khi Tần Tự Nguyên sáng lập Mật Trinh Tư mà bị gác lại thì Chu Triết được gợi ý, sai Vương Sùng Quang cũng làm một cơ cấu giống như vậy, mục đích không phải đối ngoại, mà là đối nội, theo dõi quan lớn triều đình dưới tay mình.
Ý tưởng này của Chu Triết có lẽ chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, nhưng tài năng của con người thì có cao có thấp, Tần Tự Nguyên có thể dựng lên Mật Trinh Tư là bởi vì ngày xưa bên người có một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, có của cải dư dả. Vương Sùng Quang chỉ có thể lấy da hổ hoàng đế, hơn nữa lúc này địa vị của thái giám không cao, tuy Chu Triết sai Vương Sùng Quang làm việc nhưng về mặt bản chất thì vị hoàng đế này không tin thái giám, thí dụ như Vương Sùng Quang dám cảnh cáo vị đại thần nào thì không chừng vị đó sẽ đi méc với Chu Triết, có lẽ Chu Triết sẽ nhìn thấu ý tưởng của Vương Sùng Quang ngay, vì thế tổ chức tình báo này cuối cùng chỉ là một anh môn nhỏ èo uột, không có thực quyền, mãi đến bây giờ Chu Triết mới lấy nó ra, cho nó tiếp nhận di sản của Mật Trinh Tư, song song đó vì ít người sử dụng nên điều người của Hình bộ phối hợp.
Ninh Nghị đã có ý tưởng trao tay Mật Trinh Tư, đa số sự tình khá thuận lợi. Nhưng Tô Đàn Nhi cũng nhúng tay vào việc của Mật Trinh Tư - hai người ở chung lâu ngày, phương thức tư duy cũng hợp nhau, khi Ninh Nghị đi lấy sự vật ở phía bắc thì nhờ Tô Đàn Nhi trông phía nam giúp. Chiếc thuyền này của Tô Đàn Nhi không phải Mật Trinh Tư, nhưng Trúc Ký di chuyển trọng tâm, việc Ninh Nghị không tiện làm đều là nàng làm thay, hiện giờ phân loại những tài liệu này không dính líu nhiều đến Mật Trinh Tư, nhưng nếu bị Hình bộ thô bạo kê biên tài sản thì hậu quả có thể lớn có thể nhỏ. Ninh Nghị âm thầm bố cục, các mối làm ăn có nhiều thứ không thể phơi ra ánh sáng, bị lấy được sẽ là điểm yếu.
Tông Phi Hiểu làm một trong các tổng bộ đầu của Hình bộ, đối với việc giao tiếp Mật Trinh Tư thuận lợi hắn trực giác có mờ ám, tra lần một rồi lần hai, phát hiện Tô Đàn Nhi ở lại bên này, chắc chắn là đang phá rối. Tông Phi Hiểu đánh bừa mà trúng thực, mò đúng chỗ yếu của Ninh Nghị, vừa đi vào lâu thuyền, hắn một đường xung phong lên.
Trong phòng, tiểu phụ nhân ném tư liệu vào chậu than, nhưng đốt không nhanh, bên dưới vọng lên hỗn loạn và hò hét, Tô Đàn Nhi bỗng đá ngã chậu than, tiếp đó đẩy ngã một cái kệ cạnh cửa.
Bóng dáng cao lớn của Tông Phi Hiểu đã xông đến ngoài cửa:
- Mở cửa! Đi ra!
- Cứu mạng, nước tràn!
Trong cửa truyền ra tiếng kêu la, Tông Phi Hiểu rút đao chém, keng một tiếng, không ngờ ván cửa và then cửa ở bên trong là sắt.
- Đi ra, mở cửa ra! Nếu không sẽ xử ngươi theo pháp luật!
Tông Phi Hiểu hét lớn, đồng thời hai bên đã có người xông đến, định ngăn hắn lại.
Trong phòng, tiểu phụ nhân lùi ra sau, đẩy cái kệ đựng tư liệu ở bên cạnh ngã vào lửa. Trang giấy bay lượn, chiếu đỏ mặt của nàng, lửa bắt đầu liếm láp bốn phía, nàng giơ chân đẩy xấp giấy rơi ra bên cạnh vào trong lửa.
Mồ hôi bắt đầu chảy xuống gò má, nàng nhìn chằm chằm xung quanh phòng, cửa dần bị đốt. Thế là nàng đẩy ra cửa sổ, sóng nhiệt trong phòng bỗng ập về phía này, nàng thầm giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều, nhảy ngay ra ngoài.
Bên ngoài mưa như trút nước, nước sông lan tràn tàn phá, nàng nhảy xuống nước, bị bóng tối nuốt chửng.
Trên thuyền có người hét to, kêu gọi, không lâu sau có người lục tục nhảy xuống sông.
Nửa chiếc thuyền rực cháy trong bóng đêm, thật lâu sau mới bị mưa to dập tắt.
. . .
Ngày hai mươi bốn tháng tư, hoàng thành Biện Lương, trên Kim Loan điện, về việc Tần Tự Nguyên nhận được đối đãi vào hôm trước, một đám người dâng sớ tiến gián, nhưng bởi vì sự tình phức tạp, có một số người kiên trì đây là lòng dân hướng về, hôm nay không thể thảo luận ra kết quả gì. Nhưng về tuyến đường áp giải Tần Tự Nguyên khi thẩm vấn thì ngầm chấp thuận có thể sửa đổi, tránh cho trước khi thẩm phán đã giày vò lão nhân đến chết.
Có đám người Lý Cương, Đường Khác ở trong đó hoạt động, Ninh Nghị cũng gian nan vận tác, hôm nay tìm chiếc xe ngựa đưa lão nhân đi Đại lý tự, nhưng sau đó vẫn bị lộ tiếng gió, trên đường về bị một đám thư sinh chặn đường, nhưng may mà xe ngựa kiên cố, không bị người ném cục đá đập nát xe.
Từ sau khi có hoạt động trừ gian long trọng hôm hai mươi ba, lúc này sĩ tử trong thành tăng vọt nhiệt tình thảo phạt Tần Tự Nguyên. Một là vì yêu nước, thứ hai là ai đều thích khoe khoang, bởi vậy nhiều người đều chờ ở dọc đường để ném chút gì, mắng vài câu. Sự tình bỗng nhiên thay đổi khiến bọn họ hơi không cam lòng, đêm hôm đó có hai nhà tửu lâu Trúc Ký bị phá, chỗ Ninh Nghị ở cũng bị phá, may mà đã nhận được tin báo từ trước, mọi người đành phải chuyển vào ở trong Ninh phủ cũ.
Ngày hai mươi lăm tháng tư, trời âm u sắp có mưa, Ninh Nghị tìm xe ngựa đưa đón Tần Tự Nguyên, tiện thể còn sắp xếp mấy chiếc xe làm ngụy trang che giấu tai mắt người. Xe ngựa đến Đại lý tự, mọi người muốn trút giận cũng không được nữa, đành phải chửi ầm lên. Lúc rời đi thì mấy chiếc xe ngựa chạy phương hướng khác nhau về Hình bộ, tuy xe ngựa thật có ngục tốt áp tải, nhưng Ninh Nghị cũng phái người sắm vai ngục tốt. Hai bên đấu trí đấu dũng gian, người ở sau màn kích động đám đông cũng không chịu lép vế, dứt khoát chửi đổng giữa đường, mắng bọn họ là chó săn, cứ phá hết xe ngựa là được.
Có mấy nhóm thư sinh bắt đầu bạo động, lần này không có nhiều người đi đường tham dự, nhưng đám tiểu nhị của Trúc Ký cũng bị đánh hết sức chật vật. Khi quay về tập hợp bên sông nhỏ ngoài Ninh phủ, trên người một số người bị tạt phân, đã dùng nước rửa trôi. Đám người Ninh Nghị đứng dưới cây chờ bọn họ trở về, cũng nói vài việc với phụ tá ở bên cạnh.
- Nếu như thuận lợi, hôm nay trên triều có lẽ sẽ cho phép Hữu tướng ở Đại lý tự, cùng lúc đó tình huống sẽ bớt căng thẳng hơn. Ta thấy cũng sắp chấm dứt thẩm án rồi.
- Nhưng không biết hình phạt như thế nào.
- Đày ba nghìn dặm, cũng không đến mức giết nhị thiếu, dọc đường trông chừng kỹ chút, có lẽ có thể giữ lại mạng sống.
- Lại có phân bộ Mật Trinh Tư đã giao tiếp với Hình bộ . . .
- Để ta xem. Mấy tổng bộ Hình bộ ra tay, bọn họ ăn hết thịt, Vương Sùng Quang ngược lại không vớt được gì, chúng ta có thể vào tay từ chỗ này.