Trận cuồng hoan rầm rộ này chờ khi Tần Tự Nguyên đi vào thiên lao Hình bộ mới dần lắng xuống.
Âm u tan, trời trong, bên cạnh một chỗ sân kế thiên lao, tia nắng len qua kẽ lá chiếu xuống, bóng người chen chúc, nồng nặc mùi hôi và mùi máu tanh. Ninh Nghị đi trong đó, bê một thùng nước đổ lên người. Thái dương của hắn chảy máu, mím chặt môi, hất tay một phó tòng biết y thuật.
- Ta không sao! Hãy đi khám cho bọn họ! Kêu bọn họ xối nước lên người đã, đặc biệt người bị thương, không thể để đồ dơ dính vào vết thương!
Hắn đi đến một bên:
- Đại phu khác đâu rồi? Sao còn chưa tới?!
Lúc trước trong hỗn loạn lớn trên đường, các đồ vật bay tứ tung, đám người bên cạnh Ninh Nghị tuy cầm ván gỗ, thậm chí tấm chắn để ngăn nhưng vẫn bị thương đôi chỗ. Tình trạng vết thương có nhẹ có nặng, nhưng người bị thương nặng đều là một số con cháu của Tần gia.
Sự tình phát triển đến bước này, có người uất hận, có người khóc than, nhưng Ninh Nghị không thể dừng lại. Hắn nhanh chóng sắp xếp đủ thứ việc, chờ càng nhiều đại phu lại đây, hắn mới ngồi xuống một bên, để người bôi thuốc lên trán, trên thực tế, so với thảm khốc trên chiến trường thì chút vết thương nhẹ ngoài da này chẳng đáng gì.
Phương xa có người đi ngang qua góc đường, nhìn nhìn, nhưng không dám lại gần bên này. Một là vì thoạt trông quá thảm, thứ hai là rất hôi.
Không bao lâu, có một tên hộ vệ đi tới, người ướt nhẹp nước, đôi mắt vẫn đỏ ngầu.
Hộ vệ đi tới trước mặt Ninh Nghị, do dự giây lát mới mở miệng hỏi:
- Ông chủ, tại sao chúng ta phải làm những việc này?
Võ giả gia nhập Trúc Ký đa số đến từ dân gian, hoặc nhiều hoặc ít đều từng trải qua cuộc sống bực tức, nhưng chuyện trước mắt cho người cảm thụ khác biệt. Người tập võ tính tình tương đối ngay thẳng, trong ngày thường khó mà nhẫn nhục, huống chi sau khi làm nhiều việc như thế, ngược lại bị người ném bùn tạt phân vào. Hộ vệ hỏi câu này với giọng khá cao, hộ vệ Trúc Ký khác đa số cũng có ý tưởng như vậy, dạo gần đây, trong lòng những người này đa số đều nảy ý rút lui, còn ở lại đây hầu hết là vì tôn kính Ninh Nghị, trong những người ở Trúc Ký, kiếm sống và tiền đã không còn là nhu cầu cấp thiết.
Ninh Nghị mím môi đứng lên, mọi người hạ thấp giọng. Con cháu Tần phủ ở bên cạnh vốn đã yếu ớt lúc này cũng nâng cao tinh thần, có người đang khóc liền nín ngay.
Ninh Nghị trả lời đơn giản:
- Các ngươi đều muốn hỏi vấn đề này phải không? Là vì hai nam nhân ở bên trong.
Ninh Nghị chỉ hướng thiên lao, bình tĩnh nói:
- Các ngươi biết bọn họ đã làm cái gì, hôm nay không có chúng ta, bọn họ sẽ biến thành bộ dạng gì thì các ngươi cũng rõ rồi. Các ngươi ở đây có nước, có đại phu, trong thiên lao tuy không đến mức khắc nghiệt với họ nhưng không phải muốn gì có nấy. Ngẫm lại bọn họ, hôm nay có thể vì bảo vệ bọn họ mà biến thành như vậy là vinh hạnh trong đời của các ngươi.
Ninh Nghị nói xong lại ngồi xuống, người xung quanh không nói chuyện, lát sau quay đầu đi, bận rộn công việc của mình. Hộ vệ đứng bên cạnh lau nước trên mặt, xoay người đi sang một bên giúp người băng bó, bước chân và động tác tay kiên quyết hơn nhiều.
Câu nói này cho người ở đây cảm thụ kỳ lạ, tia mặt trời chiếu xuống, ánh sáng dường như rực rỡ hơn.
Có một thiếu niên Tần phủ bị thương hỏi người bên cạnh:
- Vậy . . . Tam gia gia làm sao bây giờ? Thiệu Khiêm bá bá làm sao bây giờ?
Ninh Nghị ngồi ở đằng kia, trấn an nói:
- Ta đã phái người đi vào bôi trơn, không sao đâu.
Qua một lúc thì bên kia đường có một đội người đến, là Thiết Thiên Ưng dẫn đội.
Thiết Thiên Ưng đến gần, giơ tay bịt mũi:
- Nhìn như trung nghĩa, thật ra là vây cánh kẻ gian.
- Lòng người hướng về, các ngươi đã thấy chưa? Mùi vị làm chó gian có thích không?
- Sao hôm nay không kiêu ngạo đánh người nữa đi? Lão tử mang theo xích đây.
Một số bộ khoái dưới tay của Thiết Thiên Ưng vốn là kẻ gian xảo, ngứa miệng khiêu khích.
Có lời Ninh Nghị đã nói lúc trước, mọi người đã bình tĩnh lại, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đám người.
Có mỗi mình Chúc Bưu đi tới trước mặt Thiết Thiên Ưng, giơ tay lau nước trên mặt, trừng Thiết Thiên Ưng một lúc, gằn từng chữ:
- Người như ngươi ta có thể đập mười đứa.
Thiết Thiên Ưng cười khẩy nói:
- Được thôi, ngươi và ta đánh nào, có giỏi thì lên đi!
Chúc Bưu phun nước miếng, xoay người trở về.
Chúc Bưu đã kiềm chế bản tính rất nhiều, đồng thời cũng biết không thể nào thật sự đánh nhau. Võ giả trong kinh cũng thường hay đánh nhau, nhưng Thiết Thiên Ưng làm tổng bộ đầu, cơ bản cấm tự ý đánh nhau, buông lời hăm dọa cũng vô nghĩa. Bên này xử lý sơ, chờ Văn Nhân đến, Ninh Nghị liền cùng hắn đi tìm nhóm người Đường Khác, Lý Cương, khiến bọn họ làm ra ứng đối và giải quyết chuyện hôm nay.
Ninh Nghị đã chuẩn bị tâm lý việc Tần Tự Nguyên bị bôi đen, thậm chí sẽ bị dạo phố, nhưng vẫn cảm thấy chuyện đó còn xa xôi - đương nhiên, cũng có một phần là không muốn suy nghĩ nhiều về việc này – lúc này không khó kích động dân chúng, nhưng quá khó ngăn trở, đám người Ninh Nghị muốn dự phòng thì phải nhờ Hình bộ phối hợp, cố gắng hết sức bí mật đưa đón Tần Tự Nguyên. Nhưng Hình bộ đang ở trên tay Vương Phủ, tên này nổi tiếng là vô tri thiển cận, nuốt hận sẽ trả, sự tình lần này trước tạm không nói đến ai là chủ mưu, nhưng chắc chắn có Vương Phủ góp phần.
Nhưng mọi người đều là làm quan, sự tình làm ầm ĩ như vậy, Tần Tự Nguyên không đánh trả lại, mọi người tất nhiên thỏ chết cáo khóc. Đám người Lý Cương, Đường Khác nghị luận việc này trên triều đình cũng có cơ sở đứng vững hơn. Cho dù Chu Triết muốn kéo ngã Tần Tự Nguyên, cùng lắm là lần này lén cười trộm, mặt ngoài không thể khiến tình thế mở rộng thêm.
Sau khi tìm đến người nên tìm, tối hôm đó Ninh Nghị trở về Trúc Ký, còn một đống việc chờ hắn xử lý, chẳng những là các loại vấn đề trong kinh, giao tiếp Mật Trinh Tư cũng đang tiến hành quy mô lớn, phạm vi giao tiếp đã khuếch trương rất xa ra vùng ngoài. Đêm đó, trăng trong kinh rất sáng.
Cũng trong đêm nay, rời xa Biện Lương, kênh Đại Vận Hà về phía nam khoảng ba trăm dặm, thượng lưu Hoài Hà gần Hoài Nam lộ Bạc Châu, mưa to như trút nước.
Trong bóng tối, một con lâu thuyền cao hai tầng đậu bên bờ Hoài Hà nước sông dâng cao, thời gian đã đến rạng sáng, mấy căn phòng trên thuyền còn chưa tắt đèn.
Trong phòng, một phụ nhân trẻ tuổi khoác áo ngoài đang công tác, nàng sắp xếp nhiều tư liệu, lúc buồn ngủ thì xoa trán nhìn ra về phía ngoài. Nàng mở cửa rồi khép lại, đi qua lại trên hành lang thuyền, đi phòng bếp lấy chút ăn, tiện thể tản bộ.
Trong rừng cây nhỏ cách lâu thuyền vài trăm thước, một đám người khoác áo tơi đang bí mật tiến lên, lâu thuyền đập vào tầm mắt, có người chỉ hướng đó, làm mấy động tác tay.
Chờ khi âm thầm lẻn tới bên cạnh lâu thuyền, bọn họ mới nhanh chóng lên thuyền, vọt vào trong, lúc này võ giả trong lâu thuyền cũng phát hiện bọn họ.
- Ai? Dừng lại!
- Lục Phiến Môn phá án, tiếp nhận Mật Trinh Tư, ta là tổng bộ đầu Tông Phi Hiểu, các ngươi không được cản trở!
- Đứng lại! Các ngươi nửa đêm lại đây, ai biết có phải là kẻ xấu hay không!